Soi gương
Chừng như mình méo mó
Trong gương phẳng cuộc đời
Một chân dung quạo quọ
Dưới mắt quen bao người
Chừng như mình méo mó
Trong mắt bạn bè quen
Những nhập nhòa mờ tỏ
Những vệt vằn lem nhem
Những bàn tay ngạo ngược
Vẽ lại gương mặt mình
Với sắc màu định kiến
Với khung vành đinh ninh
Có tấm gương lấp lánh
Bằng lòe loẹt vinh quang
Có thành công nhào nặn
Dị hợm và vênh vang
Có tấm gương mù tối
Bằng đàm tiếu thị phi
Chân dung một con rối
Giữa nhạo cười khinh khi
Có phải mình đấy chăng
Vinh quang hay ô nhục?
Chê với khen nhập nhằng
Đâu là hư, là thực?…
Mình biết mình là đủ
Đâu cần phải soi gương
Những tấm gương méo mó
Làm mình nên đáng thương
Mình biết mình là đủ
Nghe chi những xì xầm
Chỉ cần lòng không thẹn
Đâu cần phải bận tâm
Chỉ cần lòng không thẹn
Thêm một chút lặng trầm
Sẽ gặp mình nguyên vẹn
Trong thanh thản bình tâm
Lưu Minh Gian, Torricella in Sabina, 16.09.2012