Người biết em, biết quá khứ đời em
Biết cả những lẽ kín, nỗi niềm riêng
Biết trái tim nằm nghiêng phía ảo ảnh
Biết cõi lòng chẳng giây phút bình yên


Người biết em tìm hạnh phúc vô biên
Trong chốn dương gian vương những lụy phiền
Biết nỗi khát khao triền miên năm tháng
Biết niềm đau, buốt nhói đến muôn niên
 
Người biết em, trót phận gái thuyền quyên
Nợ hồng nhan hay hồng lộc thiên duyên
Đành đau đáu nỗi truân chuyên vùi lấp
Mấy mươi mùa hấp tấp bóng trăng nghiêng
 
Người biết em, còn chưa thỏa mơ tiên
Vẫn chút e ấp, vẫn chút hồn nhiên
Hoài ước vọng một miền đêm quạnh quẽ
Hát tình ca khe khẽ gọi tuần phiên
 
Ôi Người biết em, như một ả cuồng điên
Đi giữa hư vô, vóc lụa dáng hiền
Giấu nỗi chết bên triền đời tang tóc
Giấu đìu hiu, lệ ngọc, mấy mùa giêng
 
Người là ai, khách lạ hay láng giềng
Mà tấm lòng thấu suốt cả niềm riêng
Bên giếng nước, có đâu là tình tứ
Ai bắt Người thuộc tình sử đời em?
 
Chỉ vì yêu, Người xin ngụm nước hiền
Em chối từ, vì chẳng nợ chẳng duyên…
Ồ hóa ra, em phải là người xin nước
Nước trường sinh, nước cõi thánh, cõi thiêng
 
Em tin Người, là hạnh phúc triền miên
Cho em thỏa cơn thèm lời ru ngọt
Em hiểu ra em được Người thương xót
Từ muôn xưa Người đã khắc tên em
ả giang hồ
Được tạo bởi Blogger.