Lẽ nào chừng ấy rồi thôi
Em về khóa cửa, lặng ngồi đếm khuya
Lẽ nào một cách hai chia
Như trăng tuổi đã xa lìa trần gian

Lẽ nào huyễn mộng bay tan
Khi còn khao khát dọc ngang giang hồ
Lẽ nào quạnh quẽ lá khô
Rừng xưa vắng vẻ nấm mồ vô danh
 
Lẽ nào quên thói đành hanh
Dừng chân lơ lãng như tranh xế chiều
Lẽ nào từ giã khúc yêu
Khi chưa tan cuộc phiêu diêu tình thầm
Lẽ nào dứt nghĩa trăm năm
Sóng chưa thôi động bể tằm biển dâu
Lẽ nào bỏ chuyện mai sau
Dẫu quên quá khứ xót đau mấy mùa
 
Lẽ nào an phận tình thua
Để trong gối chiếc trò đùa nhởn nhơ
Lẽ nào chết cuộc tình thơ
Mà không nuối tiếc bến bờ phù hoa
 
Ai gần? Ai đã trôi xa
Tình nào tan tác như là bụi bay
Mà em quăng cả chiếc hài
Chân trần bước lại dáng ngày nguyên sơ
 
Có chăng là chút tình hờ
Đêm đêm thức trắng nghe thơ tràn vào
Thơ hay Lời, cõi muôn cao
Mà em buông bỏ kiếp sầu đa đoan
 
Dám xin em được bình an
Trong miền cô quạnh đôi hàng lệ rơi
Tay em nắm lấy tay Người
Về Chân, Thiện, Mỹ đẹp ngời trần gian
 
Lẽ nào em ngại tiếng đàn
Mà không hát nổi lời vàng tri ân
Đời em kín nước gian trần
Người ban cho nước trong ngần trường sinh
Lẽ nào vong phụ mối tình…
 
ả giang hồ
Được tạo bởi Blogger.