Hơn hết u buồn của nước mây,
Của những tình duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.
Cho ta nhận lấy không đền đáp,
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.
Và sóng buồn dâng ngập cả hồn,
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khóc cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 91)