(tiếp Phần I : Mùa Yêu- Cảm Nhận Tình Người Trong Xuân
Phần II: Mùa Yêu – Cảm Nhận Tình Xuân Trong Chúa)
Khi cảm nhận Tình Người Trong Xuân, tôi rất thích hai câu đầu của bài “Mùa Yêu”, vì hai câu này tả cảnh và diễn tình rất nên thơ.
“Mây nghiêng xuống cho Thơ Xuân đọng giọt
Kéo Hương trời nâng hạt nắng phiêu diêu”
Và khi cảm nhận Tình Chúa Trong Xuân, tôi lại tâm đắc với hai câu sau của khổ thơ đầu tiên này, vì nó tràn trào “bật lên”, “bỗng biến thành” một niềm hạnh phúc khôn tả từ bên trong tâm hồn. Nó không còn là cảnh là tình ở bên ngoài nữa, nhưng là cảnh “ánh sáng”, là tình “Mùa yêu” ở tận nơi sâu thẳm, tận nơi gặp gỡ, tận nơi kết hiệp của linh hồn với Chúa.
“Thơ khiết lắm bật lên màu ánh sáng !
Ô bốn mùa ! bỗng biến thành mùa yêu !”
Thật thanh và thật nhã khi dùng những biểu tượng trong thiên nhiên để diễn tả hình ảnh Thiên Chúa sáng tạo vì yêu thương, hạnh phúc được đón nhận và niềm vui khi trao ban trong bài thơ “Mùa Yêu” của tác giả An Thiện Minh.
III.1. SÁNG TẠO YÊU THƯƠNG
“Mây nghiêng xuống cho Thơ Xuân đọng giọt
Kéo Hương trời nâng hạt nắng phiêu diêu
Thơ khiết lắm bật lên màu ánh sáng !
Ô bốn mùa ! bỗng biến thành mùa yêu !”


Mây nghiêng xuống”, một câu thơ thật lạ. Mây làm gì có nghiêng, cây nghiêng, nhà nghiêng, người nghiêng thì có. Vậy cái “nghiêng xuống” đó của “Mây” là gì? Hình ảnh thơ mộng làm sao, một dạng nhân cách hóa hành động của “Mây” nhằm nói về ai đây?
Thơ Xuân đọng giọt”, lại một câu thơ lạ nữa. “Thơ Xuân” là gì mà lại “đọng giọt”. Phải có sương đêm đẫm ướt thì ta mới thấy được những giọt nước long lanh trong vắt đọng lại trên những cánh sen, đóa hồng, hoặc tụ lại trên từng phiến lá khi bình minh vừa ló dạng. Sự lắng đọng đó là kết quả một sự thấm đẫm lan tỏa và toàn bộ. Vậy “Thơ Xuân” là ai để sương đêm của “Mây nghiêng xuống” đọng lại những giọt tình trên mình? Quả là một hình ảnh rất tình tứ và sinh động.
clip_image004
“Kéo Hương Trời”, câu thơ rất thanh nhưng hàm ẩn điều gì? Có phải chăng cái nghiêng xuống của “Mây” đọng những giọt sương đêm ăm ắp tình và thấm đẫm “Hương Trời” cho “Thơ Xuân” không? Vậy “Hương Trời” là ai? Sao lãng mạn đến thế.
“Nâng hạt nắng phiêu diêu”, rồi “hạt” tượng trưng cho ai mà để cho cái hương đó, cái tình đó nâng lên, bay bổng lên, tung tăng, lơ lửng “phiêu diêu” trong ánh nắng.
clip_image006
Trông kìa, chú gà con đang đậu trên lưng mẹ và cứ mổ nhẹ vào cánh của mẹ mình, chú đang làm gì thế? Phải chăng chú đang yêu mẹ tha thiết ?!
Xem kìa, người mẹ ru con trong vỗ về thương mến, chị nông dân dịu dàng lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt rạm nắng của bạn mình, người chồng nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc điểm sương của người bạn đời đã cùng nhau dãi dầu năm tháng… Chao ơi! cái vỗ về thương quá, cái dịu dàng nồng quá, cái nhẹ nhàng lắng đọng quá !
Nhìn kìa, một em học sinh đang thong thả dắt cụ già qua đường, ai đó đang vội vã cõng người bị tai nạn đi cấp cứu, cô điều dưỡng hối hả băng bó vết thương cho bệnh nhân… Chao ơi! cái thong thả thật đẹp, cái vội vã đáng kính, cái hối hả rất tình người làm sao !
Và còn biết bao nghĩa cử đầy yêu thương, đầy tình nghĩa mà chúng ta nhìn thấy trong thiên nhiên, gặp được trong cuộc sống đều diễn tả cái nụ hôn đầy tình lân ái, cái khẽ chạm đầy nghĩa yêu thương đó.
Với Thiên Chúa thì sao? Ngài không thể hiện tình yêu của Ngài ư? Hay Ngài đã thể hiện mà chúng ta chưa nhận ra, chưa hiểu hết được, chưa cảm nhận được cái khẽ chạm của Ngài, cái nụ hôn mà Ngài ban tặng cho ta ?
Theo cảm nhận cá nhân, bài thơ chiêm niệm này quả thật là kết quả của một đời sống đã thăng hoa trong tình yêu Thiên Chúa. Tác giả đã Thiêng cách hóa từ “Mây” hàm ý nói về Thiên Chúa Cha, từ “Thơ Xuân” một ẩn từ nói về Thiên Chúa Con, “Hương Trời” tượng trưng cho Thánh Thần Thiên Chúa và “Hạt nắng” là chúng ta.
Xem kìa Chúa Cha đã yêu Chúa Con đến ngần nào “Mây nghiêng xuống” và Chúa Con cũng đã yêu Chúa Cha khôn xiết “Thơ Xuân đọng giọt”. Tình yêu giữa Ngôi Cha và Ngôi Con đã nhiệm xuất Thánh Thần Thiên Chúa, Ngôi Ba Tình Yêu “Kéo Hương Trời” và chính trong tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa mà chúng ta được tạo thành “nâng hạt nắng phiêu diêu”. Tình yêu Thiên Chúa cao cả lắm, thanh khiết lắm, huyền nhiệm lắm “Thơ khiết lắm”, vì nó đưa chúng ta vào ánh sáng vĩnh cửu, vào hạnh phúc của sự sống thần linh “bật lên màu ánh sáng”.
Đọc Tin Mừng theo Thánh Gioan, chúng ta sẽ hiểu hơn tình yêu sáng tạo này.
Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời.
Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa.
Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa.
Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành,
và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành.
Ðiều đã được tạo thành ở nơi Người là sự sống,
và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. (Ga 1, 1-4)

Thật vậy, Tình Yêu huyền nhiệm đó như tuôn chảy dạt dào, như trào dâng bất tận để thổi vào bụi đất Hơi Thiêng Thần Khí, để đổ vào đồng hoang cỗi cằn dòng Nước Trường Sinh và nâng hạt bụi ướm màu đen đúa, lấp lánh bay trong Nguồn Ánh Sáng diệu kỳ.
Quả vậy, Tình Yêu huyền nhiệm đó như Ý Thơ sung mãn cho trái tim kín múc chẳng khi nào tát cạn; như Giai Điệu hài hòa, cho thần trí lắng nghe dâng cung bậc thượng tiến; như Vẻ Đẹp hoàn hảo cho ánh mắt mãi luôn hướng về, cho linh hồn mãi luôn chiêm ngưỡng, để mến để yêu và để sống.

“Mây nghiêng xuống cho Thơ Xuân đọng giọt
Kéo Hương trời nâng hạt nắng phiêu diêu”

Thiên Chúa yêu thế gian
đến nỗi đã ban Con Một,
để ai tin vào Con của Người
thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.(Ga 3, 16)

clip_image008
Thật đúng, nếu Ngôi Cha không yêu thương Ngôi Con thì chẳng có gì được tạo thành, và chúng ta mãi mãi không bao giờ hiện hữu, chẳng bao giờ “hạt bụi được phiêu diêu trong dòng nắng ấm”. Tuyệt thay ! “Mây Xuân đã nhẹ nghiêng”, “Thơ Xuân đã đọng giọt” và “Hương Xuân đã ùa về” trên môi mắt của từng cánh hoa, trên tí tách của từng nốt nhạc và trên thánh thót của mỗi nhịp rung… Cứ thế làm sao hoa không nở, dòng nhạc không ngân, nhịp đập không réo rắt ? Hạt bụi mờ đục ngày nào bỗng biến thành hạt nắng thanh khiết trong Xuân, vần thơ bập bẹ dạo ấy chợt trở nên tứ thơ trác tuyệt giữa mùa Sáng và nhịp rung trúc trắc thuở nào nay như đầy ắp ngọt ngào tỏa ngát theo Hương. Cho nên, không có gì ngạc nhiên khi tác giả kết ý bằng một câu thơ vừa có sự lãng mạn của tính thơ vừa có sự xác tín đức tin của mình:

“Ô bốn mùa ! bỗng biến thành mùa yêu !”
Hiểu như vậy, chúng ta sẽ cảm nhận được ý trong khổ thơ thứ hai khi tác giả viết:
“A thật rồi! Huyền Xuân giăng trước ngõ !
Lộc chớm mềm mọng bờ ngát liêu xiêu
Kinh reo hát đong đưa lòng chớp mở
Ô bốn mùa ! hong mát một mùa yêu !”
A thật rồi”, một sự thật không thể thay, một sự xác tín không thể đổi, một tiếng reo chúc tụng và hoan hỉ: Thiên Chúa làm người và ở giữa chúng ta (Ga 1,14). Đây chính là “Huyền Xuân giăng trước ngõ”. Đây chính là một điềm lạ vĩ đại của trời và đất, một Giai Điệu hay nhất của mọi giai điệu và là một Tin Mừng hơn hết mọi tin mừng. Niềm reo vui đó được rung theo nhịp của vô biên nên nó mãi tràn trào không bao giờ cạn kiệt, nên nó mãi ngân vang chẳng khi nào thôi dứt.
Trong một nghĩa nào đó có thể nói: Đức Giêsu Kitô - Ngôi Lời nhập thể là nụ hôn của Thiên Chúa ban cho nhân loại, ban cho tất cả vũ trụ này. Một nụ hôn thần linh đã trở thành thấy được, nghe được, chạm được, trở thành sống chung, sống cùng và sống với chúng ta.
Và Đức Giêsu Kitô được trao ban cho chúng ta như là “Lộc chớm mềm” của Chúa Xuân, là Lộc của tình yêu, là Lộc của ân sủng, là Lộc trên mọi thứ lộc mà vũ trụ này, nhân loại này phải cung kính, phải trân trọng đón nhận phải “mọng bờ ngát liêu xiêu”. Tin mừng thánh Gioan viết:
Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.
Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người,
vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người,
là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật. (Ga 1, 14)
Đâu đó ta như nghe nhịp đập của trái tim rung lên nhịp rung vũ hoàn, để quyện lấy Hương Trời nồng thơm tỏa ra những tứ thơ diệu kỳ thanh trong màu sương thánh “Kinh reo hát”. Đâu đó ta cảm nhận triều sóng của cung lòng vỗ vang âm điệu Trời đất, để quyến mãi Gió Thiêng tung lên những ý thơ trắng khiết muôn bãi bờ “đong đưa lòng chớp mở”.
“Kinh reo hát đong đưa lòng chớp mở”
Tất cả như khai phóng và bật mở Miền Ánh Sáng của Mùa Xuân Vĩnh Cửu. Không còn phân biện hay chia tách, không còn vòng quanh nhỏ to bốn mùa “Ô bốn mùa”. Khi Ánh Sáng đã ùa về bao phủ lấy trái tim, mọi cung bậc bỗng biến thành trái yêu mọng chín, mọi dấu đời bỗng hóa thành giai điệu thanh xuân “hong mát một mùa yêu”.
“Ô bốn mùa ! hong mát một mùa yêu !”

III.2. HẠNH PHÚC ĐÓN NHẬN
Theo Kinh Thánh Cựu Ước, người đầu tiên đón nhận nụ hôn của Thiên Chúa chính là Adam.
ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật.”(St 2, 7).
Nếu không có làn hơi của Thiên Chúa thổi vào, A-đam chỉ là một khối đất vô tri bất động và không hề có sự sống. Cho nên lúc đó Adam chưa cảm được nụ hôn sáng tạo của Thiên Chúa, vì ông còn là bụi đất.
clip_image012
Và có lẽ ông cũng chưa cảm thấy mình tốt đẹp như thế nào khi được tác tạo giống hình ảnh Thiên Chúa.
Thiên Chúa phán: "Chúng ta hãy làm ra con người theo hình ảnh chúng ta, giống như chúng ta, để con người làm bá chủ cá biển, chim trời, gia súc, dã thú, tất cả mặt đất và mọi giống vật bò dưới đất."
Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình,
Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa,
Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ. (St 1, 26-27)
Tuy nhiên, người đầu tiên có diễm phúc cảm được nụ hôn của Thiên Chúa tuyệt vời nhất chính là một trinh nữ - Đức Maria.
Người trinh nữ này không ngỡ ngàng sao được khi nhận được lời mời gọi để cuộc đời mình trở nên một huyền nhiệm của Thiên Chúa, trở nên cung lòng để Ngôi Hai Thiên Chúa ngự trị, mặc dầu mình chỉ là bụi đất !
Người trinh nữ này không xôn xao sao được khi Đấng Tối Cao ngỏ lời biến nụ hôn của Ngài thành hiện thực, biến lời giao ước từ ngàn xưa thành thực tại hôm nay, mặc dầu cuộc đời mình chỉ là một nét chấm phá mong manh của lịch sử !
“Xôn xao quá ! lá cành vương mắt biếc
Hương trào dâng rợp thanh khí duyên nồng
Đón Nguyên Xuân vũ hoàn mơ sao xiết !
Bật cung đời nụ tình hé trắng trong !”
clip_image014
Tin Mừng theo thánh Luca đã viết:
Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: "Mừng vui lên, hỡi Ðấng đầy ân sủng, Ðức Chúa ở cùng bà. Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.
Sứ thần liền nói: "Thưa bà Maria, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Ðấng Tối Cao. Ðức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Ðavít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận."
Bà Maria thưa với sứ thần: "Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!" (Lc 1, 28-34)

Cái ngỡ ngàng của trinh nữ Maria thật đáng yêu ! Cái xôn xao của trái tim đón nhận Thiên Chúa thật thánh khiết ! Tâm hồn trinh nữ Maria dịu ngoan như bài thơ trác tuyệt được viết chỉ với tiếng “Xin Vâng”, để đón nhận trọn vẹn “Nguyên Xuân” trời đất. Cung lòng “Nữ tỳ của Chúa” trong vắt như ánh pha lê được xuyên suốt chỉ với một niềm “đơn sơ – Tin tưởng tất cả, cậy trông tất cả và yêu mến tất cả” để đón nhận Thánh Ý nhiệm mầu.

“Đón Nguyên Xuân vũ hoàn mơ sao xiết !
Bật cung đời nụ tình hé trắng trong !”
Người trinh nữ bé nhỏ đó không bao giờ nghĩ rằng mình được diễm phúc trọng đại đó. Diễm phúc được đón “Nguyên Xuân” đến cự ngụ trong lòng mình. Tin Mừng thánh Luca thuật lại như sau:
Sứ thần đáp: "Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Ðấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, người con sinh ra sẽ là thánh, và được gọi là Con Thiên Chúa.
Bấy giờ bà Maria nói: "Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói". (Lc 1, 35.38)
Đức Trinh Nữ Maria không chỉ cảm nhận đó là là nụ hôn sáng tạo mà còn là nụ hôn đầy ắp yêu thương của Thiên Chúa. Hạnh phúc tràn trào như sóng dâng muôn trùng sóng dâng, đến độ trái tim bật lên tiếng reo bất tận vì được hòa vào cung nhịp của Tình Yêu vĩnh cửu, thần trí vỡ òa niềm vui tuyệt diệu vì được tháp nhập vào Sự Sống của muôn sự sống và linh hồn bay cao mùa chúc tụng vì được trở nên “mái ấm” cho Thần Khí ngự xuống và Đấng Tối Cao rợp bóng.
Thế nên, cuộc đời đầy ắp Thiên Chúa sẽ là cuộc đời làm cho Thiên Chúa lớn lên trong mọi giây phút và trái tim cưu mang Thiên Chúa là trái tim chỉ có một nhịp đập của Lòng Mến. Tất cả cuộc sống lúc này sẽ trở nên bài tình ca chúc tụng rất thơ và rất khiết, rất thanh và rất sáng để lời tạ ơn cháy bỏng trong từng cung bậc yêu thương.
Linh hồn tôi ngợi khen Ðức Chúa,
thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Ðấng cứu độ tôi.
Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
Ðấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
Danh Người thật chí thánh chí tôn !
Ðời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
Chúa độ trì Ítraen, tôi tớ của Người,
như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Ápraham
và cho con cháu đến muôn đời. (Lc 1, 46-55)

 

“Nôn nao quá ! Gió đẩy tung triều sóng
Mạch Nguồn Thơm dào dạt tỏa trong tim
Thơ tung lên khắp muôn thời lay động
Gõ nhịp Trời vần thương nhẹ lim dim.”

Đức Maria không nôn nao mong đến ngày hạ sinh Đấng Tối Cao sao được khi mà trước đó chưa từng một ai thấy được Thiên Chúa. Mẹ không hạnh phúc sao được khi mà cái hữu hạn vô cùng nhỏ bé lại cung chứa cái vô biên vô cùng lớn, khi mà

“Mạch Nguồn Thơm dào dạt tỏa trong tim.”
Vì Thiên Chúa đã ban chính Con Ngài cho Mẹ, đã ban tất cả cho Mẹ, bởi vì chính Người Con này mà vũ trụ đã được tạo thành, và chính nhờ Người Con này mà nhân loại được ánh sáng và sự sống. Diễm tuyệt làm sao Thơ đang tung lên và Tình đang ngự đến!
Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành,
và không có Người,thì chẳng có gì được tạo thành.
Ðiều đã được tạo thành ở nơi Người là sự sống,
và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. (Ga 1, 3-4)

“Thơ tung lên khắp muôn thời lay động”
Vâng ! Thơ tung lên rồi cho thời gian ngước mắt chiêm ngưỡng, Tình tuôn tràn rồi cho trái tim mọng chín độ yêu. Những nhịp rung bất toàn giờ được lay động hòa vào tiết tấu của vô biên để thành giai điệu ngập tràn ánh sáng. Những dấu bước trở trăn giờ được ru êm trong Tình Thánh để trở nên cung bậc thắm tràn hương thiêng.
Vâng ! Thơ gọi thức muôn miền câu thương và Tình miết lay cả trái tim nhân loại, chỉ để gõ nhịp Trời vào sự sống sinh linh và viết vần yêu vào hồn cõi thế, cho ánh mắt nhẹ lim dim trong miền bình an và tiếng lòng thoảng dịu dàng trong Thần Khí.

clip_image020
Vâng ! Người Con tuyệt tác của Thiên Chúa đang nằm trong lòng Mẹ, đang đạp những bước chân thơ bé để đánh động câu đời nhân gian và rung khẽ nhịp yêu cứu độ. Mẹ đang ngây ngất ôm lấy Trái Tim huyền nhiệm của Trời cao và Mẹ đang tràn trào sống sự sống của Thiên Chúa ngay trong phút giây hiện tại. Chính nhịp đập thánh này làm cho Mẹ và những ai cưu mang Lời đều được ru trong kinh của trăng, trong hương của gió, để tất cả vần thương của tim trả lại cho thế giới sự an bình thắm tràn muôn thuở.
“Gõ nhịp Trời vần thương nhẹ lim dim.”
III.3. NIỀM VUI TRAO BAN
Không chỉ có Đức Maria, mà tất cả những ai được Thiên Chúa mời gọi nhận lãnh tình yêu của Ngài và quảng đại đáp lại tiếng gọi yêu thương đó đều không bao giờ giữ lại cho riêng mình.
Đọc lại hạnh tích của Mẹ Têrêsa Calcutta chúng ta sẽ cảm nghiệm sâu sắc về hạnh phúc đón nhận và niềm vui trao ban này.
“Ô thánh thót ! mưa ru ngợp muôn tiếng !

clip_image022

Cha muốn có những Nữ Tu Thừa Sai Bác Ái, những linh hồn sẽ trở thành ngọn lửa tình yêu của Cha giữa thành phần thật nghèo khổ, thành phần bệnh nhân đau yếu, thành phần hấp hối lâm chung, thành phần những trẻ nhỏ sống ngoài hè phố. Thành phần nghèo khổ là thành phần Cha muốn con mang lại cho Cha, và các nữ tu sẽ hiến đời mình làm thí vật của tình yêu Cha sẽ đem những linh hốn ấy về cho Cha.
Con đã trở nên Hôn Thê cho Tình Yêu của Cha. Con đã đến Ấn Độ vì Cha. Con khát các linh hồn đã đưa con đến lúc này đây. Chẳng lẽ con lại sợ tiến thêm một bước nữa vì Vị Hôn Phu của con, vì Cha, vì các linh hồn hay sao? Hay là lòng quảng đại của con đã bị lạnh nhạt mất rồi? Cha đã trở thành thứ yếu đối với con rồi ư?

Con đâu có chết cho các linh hồn. Đó là lý do tại sao con không quan tâm tới những gì xảy ra cho họ. Lòng con đâu có bao giờ chìm ngập trong sầu đắng như Mẹ của Cha. Cả hai người Chúng Ta đã không hy hiến tất cả mọi sự cho các linh hồn cũng như cho con đó sao?

Cha biết rằng con là một con người bất lực nhất, yếu hèn và tội lỗi, thế nhưng chính vì con như thế mà Cha lại muốn dùng con cho vinh hiển Cha! Chẳng lẽ con lại chối từ ư!

Đó là những lời “Mưa ru” thật “thánh thót” vì nó “ngợp muôn tiếng” tình yêu, nó vang lên muôn giai điệu mà Thiên Chúa đã mời gọi Mẹ Têrêsa Calcutta cộng tác với Ngài trong mầu nhiệm cứu chuộc.

“Nét Xuân Tình trắng cả miền phong nhiêu”

Mẹ nghe tiếng Chúa thách thức: “Con sợ là con sẽ mất ơn gọi, sẽ trở thành người thế tục, sẽ bị đòi hỏi phải kiên trì nhẫn nại. Này con, ơn gọi của con là yêu mến, là chịu khổ đau và cứu rỗi các linh hồn, và theo đường bước đó con sẽ thỏa mãn nỗi khát khao của trái tim Cha đối với con”.
Con kêu cầu, con cố bám víu lấy, con ao ước điều ấy…. Nhưng chẳng có Ai đáp lời… chẳng có Ai để con tựa nương, không, chẳng có Ai hết… chỉ có trơ trụi một thân một mình con ... Đức Tin của con đâu rồi, tận đáy lòng con đây này, không có gì hết, chỉ là trống không và tăm tối. Lạy Chúa con… ôi sự khổ não xa lạ này quả thực là khủng khiếp… con mất đức tin mất rồi… !.

Những lời ấy, hay đúng hơn, tiếng nói đó đã làm cho con kinh hãi. Ý nghĩ ăn uống, ngủ nghỉ, sống động như những người Ấn Độ làm con hết sức sợ hãi. Con đã cầu nguyện dài, cầu nguyện rất nhiều. Con đã cầu với Mẹ Maria xin Chúa Giêsu cất hết những thứ này đi cho con. Càng cầu nguyện tiếng nói ấy càng mãnh liệt hơn trong tâm hồn con, nên con cầu nguyện là Người muốn làm nơi con bất cứ những gì Ngài muốn. Người vẫn cứ xin như thế.

Mẹ Têrêsa Calcutta đã run sợ trước lời mời gọi của Thiên Chúa, một lời mời gọi vượt khả năng và trí hiểu của Mẹ. Nhưng “Nét Xuân Tình” của Mẹ dành cho Thiên Chúa đã vượt thắng tất cả, đã bất chấp tất cả, giúp Mẹ đáp lại Tình Chúa hoàn toàn vô điều kiện “trắng cả miền phong nhiêu”.

“Hoa lắng khẽ mơn Ánh Hồng lúng liếng”

clip_image026

Con muốn lễ toàn thiêu của con được thiêu đốt như một của lễ hy sinh…. Con chỉ muốn thuộc về một mình Chúa Giêsu mà thôi… Con muốn dâng cho Người hết mọi sự kể cả mạng sống.
Đối với mẹ, cơn khát của Chúa Giêsu là một cái gì thân mật đến nỗi cho tới nay mẹ vẫn cảm thấy xấu hổ khi nói với các con về ngày 10/9/1946. Mẹ muốn làm như Đức Mẹ đã làm trong việc “giữ tất cả những điều ấy trong lòng mình”.

“Linh hồn con có thật nhiều mâu thuẫn: con mong muốn Chúa thật sâu xa đến nỗi đau khổ triền miên, nhưng lại thấy Chúa chẳng muốn gì con, thấy bị ruồng bỏ, trống vắng, không niềm tin, không tình yêu, không nhiệt tình.
Các linh hồn không còn là điều làm con hấp dẫn. Thiên đường không còn ý nghĩa, con chỉ thấy như là một nơi trống vắng.
Vậy mà con lại bị hành hạ vì lòng mong muốn yêu mến Chúa. Xin cầu nguyện để con vẫn mỉm cười với Người bất chấp những chuyện đó.”

Trước những điều không thể suy thấu được bằng trí hiểu của loài người, nhưng với ơn khôn ngoan của Thánh Thần đã giúp Mẹ Têrêsa Calcutta biết lắng nghe “Hoa lắng khẽ” để luôn mỉm cười và hạnh phúc khi đáp trả một cách quảng đại “mơn Ánh Hồng lúng liếng”.

“Ô bốn mùa ! tim say ướp mùa yêu !”

Con là của riêng Chúa. Xin hãy in ấn trên linh hồn con và đời sống con những khổ đau của tâm can Chúa. Đừng để ý gì tới những cảm giác của con – Thậm chí đừng lưu tâm gì tới nỗi đớn đau của con.
Giêsu ơi xin  nghe con nguyện cầu – nếu đẹp lòng Chúa – nếu nỗi đớn đau và khổ đau của con – tình trạng tăm tối và tách biệt của con hiến cho Chúa được một giọt ủi an – thì Chúa Giêsu của con ơi, xin hãy làm cho con những gì Chúa muốn nhé – bao lâu Chúa muốn, không cần để ý gì tới cảm giác và nỗi đớn đau của con.

Nếu tình trạng con lìa xa Chúa mà lại mang kẻ khác đến cùng Chúa, và nơi tình yêu và tình bạn của họ – Chúa cảm thấy hân hoan vui thỏa - thì tại sao, Chúa Giêsu ơi, con lại không hết lòng muốn chịu đựng tất cả những gì con đang trải qua – chẳng những hiện nay mà còn đến vô cùng bất tận nữa, nếu có thể được như vậy.

Chúa ơi, Thiên Chúa của con ơi, con là ai mà Chúa phải hất hủi con thế này? Con là đứa con của Tình Chúa yêu thương – mà bây giờ trở thành đứa bị Chúa ghét bỏ nhất, đứa bị Chúa vất đi, không cần đến nữa, không yêu nữa.

Chúa ơi, đau gì đau quá thế này, xưa nay con không thấy thế bao giờ. Con không dám nói ra thành lời thành ý những điều đang ngổn ngang trong lòng và làm cho con lên cơn hấp hối không lời nào tả xiết. Không đâu thưa Cha, con không lẻ loi một mình, con có đêm tối của Người, con có nỗi khổ của Người, con kinh khủng khát khao Thiên Chúa.”

Đau khổ nhất của tình yêu là cảm giác bị bỏ rơi. Mẹ Têrêsa Calcutta đã sống trong đêm tối của đức tin, đêm tối của sự lẻ loi, chán nản hầu như thất vọng. Nhưng sự khát khao Thiên Chúa một cách mãnh liệt trong Mẹ đã thanh luyện tất cả những thử thách đó “Ô Bốn Mùa” và càng làm cho Mẹ thêm yêu mến Chúa hơn “Tim say ướp mùa yêu”.

“Thơm khiết đi ! Tơ Xanh mầm duyên khảm !”

Ngài đến không phải là để mang một kiểu hòa bình cho thế giới hòng chúng ta không còn quấy rầy nhau nữa. Mà Ngài đến là để đem sự bình an đến trong con tim của chúng ta, một sự bình an xuất phát từ tình yêu, xuất phát từ việc làm những điều tốt đẹp cho nhau, và cho đồng loại.

Đừng nghĩ rằng một tình yêu chân chính phải là một điều gì phi thường. Điều cần thiết là yêu thương liên tục. Làm thế nào mà ngọn đèn cháy mãi nếu nó không được nuôi dưỡng bằng một giọt dầu? Khi hết dầu thì không còn ánh sáng và vị hôn phu sẽ nói: Tôi không biết các người.

Các bạn thân mến, những giọt dầu của ngọn đèn các bạn là gì? Đấy là những điều nhỏ nhặt trong đời thường: niềm vui, lòng quảng đại, những việc lành nho nhỏ, đức khiêm nhường và sự nhẫn nại.

Một suy nghĩ hướng đến tha nhân. Cách thức mà chúng ta thinh lặng, lắng nghe, tha thứ, nói năng và hành động.

Đấy là những giọt dầu chân chính giúp cho ngọn đèn chúng ta cháy mãi suốt cuộc đời mình.

Đừng tìm kiếm Chúa Giêsu ở nơi xa xôi, Người không có ở đấy đâu. Người đang ở trong các bạn, hãy chăm sóc ngọn đèn của mình rồi các bạn sẽ nhìn thấy Người.

Mẹ Têrêsa Calcutta xác tín rằng sự bình an, niềm hạnh phúc mà Thiên Chúa ban cho chúng ta là một sự bình an xuất phát từ tình yêu, xuất phát từ việc làm những điều tốt đẹp cho nhau, và cho đồng loại. Cho nên Mẹ vô cùng trân trọng những điều tốt đẹp đó “Thơm khiết đi” vì đó là ngọn đèn, là ánh sáng để Thiên Chúa nhìn ra chúng ta “Tơ Xanh mầm duyên khảm”.

“Hương ùa về đất rạng rỡ huyền siêu”



Nếu chúng ta không biết sẵn sàng để cho đi bất cứ điều gì là tốt đẹp nhất dành cho nhau, thì chúng ta vẫn còn đắm chìm trong tội lỗi, và tội lỗi đã che lấp chúng ta rồi.

Thương yêu là làm những chuyện nhỏ nhặt với tình thương bao la.
- Nếu bạn phán xét con người, bạn không có thời gian để yêu thương họ.
- Không phải là ta làm được bao nhiêu, mà là bao nhiêu yêu thương ta đặt vào việc làm. Không phải là ta cho đi bao nhiêu, mà là bao nhiêu yêu thương ta đặt vào việc cho đi.

Đó là lý do tại sao mà chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng phải trao cho nhau tất cả, dẫu việc cho đi đó có làm thương tổn, và có gây cho chúng ta sự đau đớn, khốn cùng.

Chúng ta phải nên Thánh, không phải để làm Thánh, mà là để dâng lên Đức Kitô cơ hội cho Chúa sống trọn vẹn trong chúng ta. Chúng ta phải đầy lòng thương yêu, tín thành, và thanh khiết, vì điều tốt lành cho những người nghèo khó mà chúng ta phụng sự. Một khi chúng ta biết cách tìm kiếm Chúa và ý Ngài, những tiếp xúc của ta với người nghèo sẽ giúp chính chúng ta và những người khác nên thánh.

Chỉ có tình yêu Chúa Giêsu Kitô tràn ngập tâm hồn “Hương ùa về”, Mẹ Têrêsa Calcutta mới biết cách tìm kiếm Chúa và ý Ngài để sẵn sàng cho đi bất cứ điều gì là tốt đẹp nhất dành cho nhau, để dâng lên Đức Kitô cơ hội cho Chúa sống trọn vẹn trong chúng ta “đất rạng rỡ huyền siêu”.

“Ôm siết đi ! Tình Xuân vừa khẽ chạm !”

clip_image034

“Tất cả tình trạng lẻ loi cô độc của thành phần nghèo khổ, chẳng những cảnh nghèo khổ về vật chất của họ, mà còn cả cảnh cơ cực bần cùng về tinh thần của họ cũng cần phải được cứu vớt nữa, và chúng ta cần phải thông dự vào tình cảnh đó, nên hãy nguyện cầu khi các con cảm thấy khó khăn – ‘con muốn sống trong thế giới xa lìa Thiên Chúa này, thế giới rất lìa xa ánh sáng của Chúa Giêsu đây, để giúp đỡ họ – để ôm vào mình một điều gì đó từ nỗi khổ đau của họ’ ”.

Hỡi các con yêu quí của Mẹ, không có khổ đau, công việc của chúng ta chỉ là công tác xã hội, rất tốt và hữu ích, nhưng nó không phải là công việc của Chúa Giêsu Kitô, không phải là yếu tố cứu chuộc – Chúa Giêsu muốn giúp chúng ta bằng việc chia sẻ đời sống của chúng ta, sự cô đơn của chúng ta, cuộc khổ ải và chết chóc của chúng ta.

Mẹ Têrêsa Calcutta không coi khổ đau là trở ngại khi sống yêu thương nhưng đón nhận đau khổ như là một yếu tố cứu chuộc “con muốn sống trong thế giới xa lìa Thiên Chúa này, thế giới rất lìa xa ánh sáng của Chúa Giêsu đây, để giúp đỡ họ – để ôm vào mình một điều gì đó từ nỗi khổ đau của họ” - Ôm siết đi”. Chính khi cùng sống với sự lẻ loi cô độc của thành phần nghèo khổ về vật chất và chia sẻ cảnh cơ cực bần cùng về tinh thần của họ mà Mẹ đã chạm được Thiên Chúa – Đấng Huyền Linh “Tình Xuân vừa khẽ chạm”.

“Ô bốn mùa ! chỉ là một mùa yêu !”


Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã yêu trái đất này, và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết nỗi khổ đau và hạnh phúc, sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết đường lên trời, nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.
• Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu, chúng con thấy mình được thêm sức mạnh để xây dựng trái đất này, và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.
Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con, mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa, xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời không làm chúng con quên trời cao; và những vẻ đẹp của trần gian không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa.
Và với Mẹ Têrêsa Calcutta, dù cho cuộc đời có thăng trầm muôn lối, cuộc sống có lắm nỗi khổ đau, thì tất cả những cung bậc trầm lắng và thánh thót đó, những giai điệu trữ tình đầy chất thơ đó “Ô bốn mùa” đang dệt nên khúc trường ca “chỉ là một mùa yêu”, làm cho những vất vả của cuộc sống ở đời không làm Mẹ quên trời cao và những vẻ đẹp của trần gian không ngăn bước chân Mẹ tiến về bên Chúa.
“Ô bốn mùa ! chỉ là một mùa yêu !”

Bình Nhật Nguyên
(còn tiếp)


Được tạo bởi Blogger.