Tôi về ngồi giữa màu tím mùa chay
Xức tro lên đầu xác phàm bụi đất
Nghe trong lòng tiếng thì thầm rất thật
Chưa thành tro, củi phải cháy hết mình
Những bộn bề đeo bám kiếp phù sinh
Muốn buông bỏ để kết thành trái ngọt
Muốn nhổ sạch cỏ lùng cho lúa tốt
Lòng tôi ơi, sao cứ mãi ngập ngừng
Mải mê gì chân bước vội dửng dưng
Nhúm tro trên đầu gió bay lặng lẽ
Mắt liếc nhìn thoáng qua rồi cứ thế
Lòng cũ mèm trơ như đá vẹn nguyên
Mùa chay về tôi cạn đĩa dầu thiêng
Biết lấy gì thắp ngọn đèn lòng đạo
Bốn mươi ngày – ngã ba đàng – xé áo!
Mỉa mai cười khoái trá rắn Eden
Xin một lần le lói giữa bóng đêm
Một phần tư xu, gia tài bà góa
Một bát cơm rau, tấm chăn, manh áo
Tôi gội đầu nhìn lại dấu bụi tro.
Mạc Tường
(BBT xin chân thành cảm ơn chú Mạc Tường đã gửi một bài thơ rất tâm tình cho trang VTCG. Kính chúc chú Mùa Chay sốt sắng và “cháy hết mình như lòng Chúa mong ước!”)