Chùm thơ Tam Nhật Thánh - Sơn Ca Linh
EM CÓ VÀO THÀNH SÁNG HÔM NAY ?
(Cảm nhận Lễ Lá)
Sáng nay nghe vọng bên đường lớn,
Tiếng hô vang, bụi cát tung bay.
Mở cửa trông nhà em cuối xóm,
Em có vào thành sáng hôm nay ?
Thì ra em đã đi từ sáng,
Trên tay phất phới một cành xanh.
Chân bước miệng cười tươi rỡ rạng,
Người đông như sóng dạt vô thành !
Ta lủi thủi theo em đàng cuối,
Vừa nghe kháo láo chuyện về Ngài.
Đã mấy năm tiếng đồn vang dội,
Giêsu ngôn sứ lại là đây !
Lộng vàng, ngựa quý đâu chẳng có,
Giản đơn trên một chú lừa con.
Giáo khiên thay những cành lá nhỏ,
Đại đế quang lâm quá giản đơn !
Không lẽ Đấng dùng năm chiếc bánh,
Đãi đoàn dân đến cả mấy ngàn.
Đấng biến rượu ngon từ nước lạnh,
Mà sao chẳng có chút cao sang !
Đấng loan tin Nước Trời đang tới,
Cho điếc nghe, câm nói, què đi…
Nước Trời đó, nhà Cha đón đợi,
Con hoang đứng dậy bước quay về !
Đấng đã từng lau khô dòng lệ,
Đời xanh xao mẹ góa Na-in,
Người chết trở về trên dương thế,
Tử thần nay thua Đấng phục sinh !
Đấng dạy luật tình yêu tối thượng,
Dám hy sinh cho kẻ mình yêu.
Đấng dạy bảo những ai làm lớn,
Phải nên người phục vụ trăm chiều…
Đấng mới đây thôi từ huyệt mộ,
Đã thối om xác chết La-da-rô.
Quyền năng chỉ một lời tuyên bố :
Đứng lên đi ra khỏi nấm mồ !...
Cùng với em theo Ngài đi tới,
Chẳng biết ngày mai sẽ tới đâu ?
Nghìn năm đã dân ta mong đợi.
Biết đâu đây là phút nhiệm mầu !
Sơn Ca Linh (Lễ Lá 2017)
CHO TÔI XIN CHÚT DẦU THƠM EM NHÉ !
(Cảm nhận Thứ Hai Tuần Thánh – Xức dầu thơm tại Bê-ta-ni-a – Ga 12,1-8)
Cho tôi xin chút dầu thơm em nhé,
Để mang về mà cất giữ phòng thân,
Và để ai quanh lối xóm đang cần,
Tôi mang đến và chia cho chút xíu !
Bởi tôi biết dầu của em tuyệt diệu,
Dầu cam tùng chỉ có một không hai.
Tỏa hương thơm cho đến vạn dặm dài,
Mang hơi ấm nồng nàn muôn thế kỷ.
Dầu của em với cội nguồn tuyệt mỹ,
Chất liệu bằng tình mến chẳng phôi pha.
Với niềm tin vị chân chất đậm đà,
Mà hương sắc là cho đi phục vụ !
Em đã xức một lần trong quá khứ,
Nhưng “chân Thầy” mãi mãi vẫn còn đây.
Vẫn cần dầu thơm yêu mến đong đầy,
Vẫn cần hương vị ngọt ngào hy tế !
Dầu của em sẽ hong khô dòng lệ,
Và mang về niềm hy vọng tin yêu.
Sẽ tỏa hương trên những lối tiêu điều,
Và nở nhụy khai hoa mùa hoang tái…!
Mặc thế gian cứ cho là lãng phí,
Xức chân Thày đâu tính toán thiệt hơn !
Nhà Hội Thánh luôn cần tỏa hương thơm.
Nên tôi xin chút dầu thơm em nhé !
Sơn Ca Linh (Tuần Thánh 2017)
CHUYỆN “3 GIỜ CHIỀU THỨ SÁU”
(Cảm nhận Thứ Sáu Tuần Thánh)
Vào lúc 3 giờ chiều,… Đức Giêsu lại kêu một tiếng lớn rồi trút linh hồn.
(Mt 27,46-50)
Trần gian có một ngày buồn,
“3 giờ thứ Sáu hoàng hôn tím màu”.
Có người gục chết thương đau,
Dấu tình yêu đó gươm thâu tim mình.
Một đời vẹn lễ hy sinh,
Viết xong một khúc thơ tình thiên thu.
Nhiệm mầu dáng đứng Giê-su,
Thân treo thập giá nghìn sau nhắc hoài.
Hóa thân hạt lúa đọa đày,
Đau thương nát mục để rày đơm bông.
Ý Cha vẹn nghĩa tơ lòng,
Tình trần bát ngát non sông muôn trùng.
Chung chia phận kiếp đời chung,
Sống thương đau, chết mịt mùng xót xa.
Tình yêu giờ đã đơm hoa,
Chết từ đây mới đi xa trở về.
Thập giá kia vẹn câu thề,
Tình Giê-su đó trọn bề con tin !
Sơn Ca Linh (Thứ Sáu Tuần Thánh 2017)
TA MONG MÃI BUỔI HỪNG ĐÔNG HÔM ẤY
(Cảm nhận Phục Sinh, Ga 20,1-10)
Ai đã sống
Mà không từng đi qua hay trải nghiệm
Những đêm dài buốt giá thương đau.
Đêm hận thù phản bội,
Đêm tương tàn huynh đệ say máu giết nhau,
Đêm chẳng thấy ngày sau,
Bởi tương lai chỉ một màu hoang tái !
Đêm vĩnh biệt người thân,
Để chẳng bao giờ có ngày mai trông thấy.
Đêm vợ xa chồng,
Đêm đứng lặng nhìn con cái đi hoang.
Đêm tật nguyền thương tích,
Xác thân như một mớ hoang tàn,
Đêm nhấp chén quang san,
Lòng nhứt buốc theo người đi kẻ ở.
Đêm nước mắt tuôn,
Ướt những bờ vai thon nức nở,
Đêm tàn duyên nợ,
Ôm xác ai mà sập cả bầu trời.
Đêm gió ngừng thổi,
Và mưa nặng hạt bổng thôi rơi,
Vì mắt mẹ chơi vơi,
Mong mãi bóng con mịt mù xa khuất.
Đêm của tối tăm,
Lê thê chuỗi ngày đắng cay tù ngục.
Đêm hoang tàn oan khúc,
Vương vải xương tàn mộ địa thê lương.
Đêm rẽ chia, thù hận,
Im bặt rồi nhạc khúc yêu thương,
Nương vắng đồi cao
Đêm ngập tràn mão gai, thập giá !...
Nên ta thức đêm nay,
Như một kẻ lang thang ăn mày phép lạ.
Để bình minh rộn rã,
Ta theo chân nàng kiều nữ Sa-lem.
Để kiếm tìm hy vọng, và gặp gỡ quan chiêm,
Đấng chiến thắng bóng đêm,
Và đánh bại tử thần vừa chỗi dậy !
Vâng, chỉ có Ngài…
Nên ta mong mãi buổi hừng đông hôm ấy !
Sơn Ca Linh (Vọng Phục Sinh 2017)
KHÔNG LẼ HÔM NAY THUYỀN GÁC MÁI !
(Chút cảm nhận Phục Sinh từ Ga 21,1-14)
Nhớ chuyện ngày xưa trên biển vắng
Thầy bảo “chèo ra chỗ nước sâu”
Dẫu có cuồng phong hay biển lặng,
Mạnh dạn mà bủa lưới giăng câu !
Đường Thầy dẫn càng đi thấy lạ !
Ánh vinh quang mỗi lúc xa mờ
Nhưng lại cứ gần hình thập giá
Chuyện Nước Trời lại chỉ ươm mơ !
Và rồi những tay chài lưới đó
Tan bầy rã đám thật ê chề
Kẻ phản, người quay lưng chối bỏ
Chán nản đành quay gót trở về !
Rất lạ, từ buổi bình minh ấy
Tin vui ngày thứ nhất trong tuần
Ai nấy xôn xao Thầy sống lại
Niềm vui xen cả nỗi bâng khuâng!
Và lại sáng nào trên bãi vắng,
Tiếng Thầy vang gọi giữa bâng quơ.
Mẻ cá lạ lùng tay lưới nặng,
Bữa điểm tâm ngon lại sẵn chờ !
Rồi tất cả những chàng trai ấy
Dương thuyền ra mọi “chỗ nước sâu”
Thúng bột trần gian giờ đã dậy
Men tình yêu cứu độ nhiệm mầu !
Lệnh của Thầy xưa còn nguyên đấy
Biển trần gian đầy “chỗ nước sâu”
Không lẽ hôm nay thuyền gác mái
Ngoài kia cá đợi lưới giăng câu !
Sơn Ca Linh