em chỉ có thể đi lên
bằng con đường của người đi xuống
người xuống cõi trần không oan uổng
bởi người muốn em theo người mà lên
người xuống nhẹ tênh và lên cũng nhẹ tênh
bởi đã bỏ quên những cồng kềnh trĩu nặng
quên tuổi, quên tên, quên uy quyền, danh phận
chỉ một tình yêu trong trắng đến trắng tay
người bảo em đi theo lối yêu đương này
rẽ qua phải là đường ngay nẻo chính
chẳng so đo, không dùng dằng, toan tính
yêu là yêu kiên định chết vì yêu
để được lên, phải ngang dọc bao chiều
cho nhẹ hẫng cả trăm điều vương vấn
đã mấy lần em ngô nghê, ngớ ngẫn
thèm chùn chân nơi lữ quán niềm riêng
hồn bay lên mà xác cứ chung chiêng
giữa cô vắng em chòng chành chao đảo
bởi ích kỷ không thể là chính đạo
nên lòng mình nặng sầu não thê lương
cho em xin ơn can đảm kiên cường
cho đi tất cả vì tình thương cao cả
tình liều mạng đến tiêu hao tàn tạ
nhẹ tênh đời cất cánh lạ, bay lên
ả giang hồ