Trăng cũ giờ đây vẫn sáng trong,
Người mùa xuân cũ cách muôn trùng!
Ai về thăm thẳm trời tinh tú,
Người mùa xuân cũ cách muôn trùng!
Ai về thăm thẳm trời tinh tú,
Để lại trần gian bóng lạnh lùng!
Từng tập thơ xưa! Từng tập thơ!
Từng trang huyết lệ ngấn trăng mờ
Hồn ai siêu thoát ngoài nhân thế
Từng trang huyết lệ ngấn trăng mờ
Hồn ai siêu thoát ngoài nhân thế
Trên cõi thiên đàng ngắt ánh sao
Tình anh tỏa rộng bốn trời cao.
Phiêu diêu anh sống bên mình Chúa,
Dựng một đài thơ ở chốn nào?
Em mãi phiêu linh với bụi đời,
Ngại ngùng mưa gió lúc buồn vui
Từng đêm trăng sáng, đêm trăng sáng
Biết mấy đau thương, mấy ngậm ngùi.
Cũng muốn theo anh dứt nợ trần
Đập tan lưu luyến, thoát phàm thân
Bay qua muôn vạn tầng thanh khí,
Hồn quyết tìm cho thấy cố nhân.
Chút nợ ân tình giả chửa xong,
Đành mang tâm sự mãi bên lòng,
Sắt son đã chẳng cùng nhau vẹn,
Em phải đem mình gởi núi sông.
Em đã là dân của nước nhà,
Khi quân thù địch dấy can qua.
Máu hồng đương nhuộm trang hùng sử
Em nhẽ nào quên nghĩa quốc gia.
Hăng hái xông pha giữa cuộc đời
Chút lòng tranh đấu phút nào nguôi,
Bao giờ Tổ quốc ca toàn thắng,
Là lúc tìm anh giữa cõi trời.
Em chỉ cầu xin một buổi chiều,
Dưới bàn tay Chúa, cạnh người yêu,
Ta tung thơ khắp cho trần thế....
Lạy Chúa đời con khổ đã nhiều.
Mai Đình
Trích lại theo PCĐ-1, 366-368