Xin lỗi em anh không về đúng hẹn
(Chút hoài niệm 42 năm “Tháng 4 đen”)
Anh đã hẹn em xuân nầy sẽ gặp,
Để trọn lời nguyền đính ước trăm năm.
Để bên nhau cùng ngắm ánh trăng rằm,
Và hái tặng em đóa hồng tươi ân ái !
Nhưng bước hành quân nối dài trở lại,
Hết Bình Giã, Đồng Xoài, tới Đỗ Xá, Pleime.
Xuân Mậu Thân hay “đỏ lửa mùa hè”,
Không phải dối em nhưng anh đành lỡ hẹn !
Có những bình minh anh nhờ cánh én,
Mang dùm anh lời nhắn gởi cho em.
Một bài thơ anh vừa viết trong đêm,
Dưới ánh hỏa châu vang rền đạn lửa !
Anh cứ tưởng hòa bình không xa nữa.
Đã qua rồi Char-li hay máu đổ Khe Sanh.
Nhưng đường hành quân cứ biền biệt trôi nhanh,
Mà chẳng thấy mùa xuân sang biển lặng !
Bước chân anh càng dày thêm cay đắng,
Mỗi ngày qua bạn bè chết trước mất sau.
Thượng Đức, Ban Mê, Quảng Trị…đổi màu,
Đường số 7 Phú Yên ngập tràn máu đổ !
Cuộc hẹn cùng em nhạt nhòa vụn vỡ,
Mảnh quê hương giờ rách nát thảm thương.
Cả lũ bọn anh xơ xác trên đường,
Thương tích đầy mình, con tim rách nát…
Chiều tháng 4, trong hơi tàn phờ phạc,
Anh nguyện đôi lời xin Trời chứng dùm anh.
Lỗi hẹn cùng em, dù chẳng muốn, thôi đành.
Xin lỗi em, đừng chờ, anh xin vĩnh biệt !
Sơn Ca Linh (Tháng 4/2017)