Ánh bình minh trải dài trên mặt biển
Chiếc thuyền trôi trên sóng nước bồng bềnh
Chúa cất lời giảng dạy các môn sinh:
“Này các con nghe lời Cha khuyên nhủ



Chớ khi nào làm tôi được hai chủ
Phải chăng là nhỡ bên trọng bên khinh
Một Thiên Chúa, phụng sự cho hết mình
Thần tiền bạc là phải lo dứt khoát.

Nên ghi nhớ chớ trau dồi thân xác
Dù cơm ăn áo mặc ấm tấm thân
Ví sao bằng sự sống của tinh thần
Nên các con chớ hoài công lo lắng.

Bận tậm chi cho gánh sầu thêm nặng
Cha tác tạo trời đất với biển khơi
Ngàn cánh chim, bay ngang dọc giữa trời
Chúng vẫn no dù không gieo gặt hái.

Thức ăn Cha cho dư đầy thoải mái
Đến con người, lại bị lãng quên sao!
Dù các con lo lắng đến thế nào
Chẳng cao thêm dù chỉ một gang tấc.

Trời thanh quang hay mưa phùn gió bấc
Huệ ngoài đồng vẫn đua nở tốt tươi
Các loài hoa khoe sắc hé nụ cười,
Sa-lô-môn nhất thời ai sánh ví.

Đầy gấm vóc lụa là muôn thứ quý
Vẫn còn thua gấp mấy loài cỏ bông
Ngước nhìn coi loài hoa dại ngoài đồng
Nở sớm mai đến chiều tà tan rã.

Vẫn cho mặc đẹp hơn cả cẩm bào
Lượng từ bi Chúa vô cùng cao cả
Thế con người còn quý trọng biết bao
Chúa nỡ nào lại khinh chê ruồng rẫy.

Lòng tin sao mà còn kém vậy!
Giống dân ngoại chỉ biết tính lo xa
Lo miếng ăn, lo mặc đến cửa nhà
Rồi lo đến tuổi già duyên hết thắm.


Còn biết bao chuyện đời gây rối rắm
Cha trên trời từng thấu suốt phàm nhân
Sẽ rộng ban tất cả những thứ cần
Nên hãy lo tìm Nước Trời trước nhất.


Còn ngoài ra, những gì là vật chất
Để mọi chuyện, Cha lo tính tùy nghi
Chớ băn khoăn lo lắng mãi làm gì
Cả hiện tại tương lai Ngài thấu tỏ.


Hãy phó thác từ việc to lẫn nhỏ
Ai hoạch định, đường hướng của mình
Bởi ngày nào việc nấy đã phân minh.”

Phú Sơn
Được tạo bởi Blogger.