Quay đi, ngoảnh lại, hết đời còn đâu
Quay đi, ngoảnh lại, hết đời còn đâu

Đời người một khoảng trăm năm
Sáu mươi, bảy chục, họa huần tám mươi
Được trăm tuổi hiếm lắm thôi
Quay đi, ngoảnh lại, hết đời còn đâu! (1)
Kiếp người có đáng là bao
Đếm đi, đếm lại, nào đâu đáng gì! (2)
Khôn ngoan là biết nhân từ
Đếm nhiều nhân đức mới là hiền nhân
Phù du mấy thuở phân vân
Sớm nở, chiều tàn, hoa đáng chi đâu! (3)
Cuộc đời vốn lắm khổ đau
Sao còn kèn cựa với nhau làm gì?
Trước hay sau cũng sẽ đi
Hai bàn tay trắng, có gì hơn nhau?
Hơn nhau là cố chạy mau
Dọc đường lữ thứ, chạy đầu mới “ngon”
Gom nhiều đức hạnh, nghĩa nhân
Về trời gặp Chúa, Ngài ôm vào lòng
Cứ theo hướng tiến thẳng đường
Chớ chạy lòng vòng kẻo lạc Giêsu!

Trầm Thiên Thu
Lễ Chúa Thăng Thiên, 28-5-2017



(1) Tv 90:10 – “Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi”.
(2) Tv 90:12 – “Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan”.
(3) Tv 39:5 – “Lạy Chúa, xin dạy cho con biết: đời sống con chung cuộc thế nào, ngày tháng con đếm được mấy mươi, để hiểu rằng kiếp phù du là thế”.
Được tạo bởi Blogger.