Gioan Nguyễn Đức Tín, Đức Tín,1987 Gx Thanh Dạ - Gp Vinh

(Giải triển vọng VVĐT 2015)

-Trích tập “Người gieo hạt”-


Bố và anh vượt biên khi Sài Gòn nồng nặc mùi thuốc súng. Mẹ chết khi vừa bước chân tới hầm trú ẩn sau vườn, một viên đạn lạc đã biến Vân Anh trở thành đứa trẻ mồ côi. Sáu tuổi, không cha không mẹ, không người thân, Vân Anh ngồi ôm xác mẹ khóc, mặc cho tiếng súng nổ bay mùi khét lẹt. Dòng máu đỏ chảy từ ngực mẹ làm ướt đẫm manh áo vá chằng vá đụp của Vân Anh. Trời đất như sầu như thảm trước cảnh tượng đứa bé khóc ngất bên cái xác của mẹ nó. Một bàn tay nhanh nhẹn ôm lấy cái hình hài bé nhỏ mang đi trong tiếng gào thét nghe muốn xé ruột xé gan. Dì sáu, một Sơ dòng Mến Thánh Giá đi ngang qua đó, nghe tiếng khóc đã chạy vội vào mang Vân Anh đi trong tiếng gầm thét của bom đạn.

Tiếng súng chấm dứt, hòa bình trở lại, cộng đoàn các Sơ nơi Vân Anh ở di chuyển xuống dưới tận Củ Chi. Trước khi đi, Vân Anh cũng chỉ kịp theo Dì Sáu ra thắp cho mẹ được một nén nhang. Gia tài của Vân Anh chỉ là một bức hình nhỏ chụp gia đình. Bảy tuổi, theo các Sơ xuống vùng Củ Chi, cái tuổi mà bao đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc bên cha bên mẹ thì Vân Anh lại chỉ biết lủi thủi một mình.

Dì Sáu mất vì bạo bệnh, Vân Anh lại chìm vào nổi đau của đứa trẻ mất mẹ lần thứ hai. Tám tuổi, cái tuổi chưa đủ sức nhớ những gì cần phải nhớ để có thể gặp lại cha và anh.

Thời gian lặng lẽ trôi trong cái ký ức đau thương của Vân Anh. Mười lăm năm trời là cả một quãng những tháng ngày hờn tủi.   Đi theo các Sơ bước vào con đường Thánh Hiến phục vụ trẻ em ngèo khổ, mồ côi, cô đơn và bất hạnh giúp Vân Anh phần nào nguôi ngoai nổi đau của ký ức. Những lúc rãnh rỗi, ngồi lặng lẽ bên Thánh Thể Chúa, lật trang Kinh Thánh có kẹp tấm hình gia đình trong đó, nước mắt Vân Anh lại chảy dài.

Hai mươi ba tuổi, Vân Anh được diễm phúc tuyên khấn lần đầu. Trong ngày lễ tiên khấn gia đình người thân của các chị em sum họp đông đủ, chỉ có Vân Anh lặng lẽ trong cái nhìn xót xa của các Sơ trong cộng đoàn. Vân Anh đứng đó, cố giấu những giọt lệ chực trào ra trên khóe mắt nhưng sao khó quá, sống mũi cay xè trong nỗi buồn sâu thẳm. Nụ cười và vòng tay của Mẹ Bề Trên khiến Vân Anh cảm thấy ấm lòng hơn.

Trong lúc buồn vui lẫn lộn với tiếng cười nói nhộn nhịp của hàng trăm con người, thì một vị khách từ xa bước đến bên Vân Anh. Đây là một vị ân nhân lớn của cộng đoàn. Ông từ bên Mỹ về Việt Nam công tác, nhân tiện nhận lời mời của các Sơ tới tham dự lễ tiên khấn. Cái bắt tay chúc mừng của ông khiến Vân Anh cảm thấy rất gần gũi. Ông tự giới thiệu tên là Đại Bình. Vừa nghe hai chữ Đại Bình tim Vân Anh giật thót lại. Hình bóng người cha nhạt nhòa trong tâm trí lại vội ngập tràn trong ký ức với cái tên Đại Bình mà cô đã chôn giấu trong trí nhớ suốt mười tám năm  qua.

Vân Anh ngẹn ngào:

- Ba con cũng tên là Đại Bình… Nhưng giờ con không biết ba ở đâu nữa!

Vị khách nhìn Vân Anh với con mắt ngỡ ngàng:

- Sơ tên là gì?- Ông Đại Bình hỏi.

- Dạ, con tên là Vân Anh.

- Mẹ Sơ tên là gì?- Ông Đại Bình vội vàng hỏi.

- Dạ... Mẹ con tên là Vân Sương… Nhưng mẹ con đã mất lâu rồi.

Vừa nghe hai chữ Vân Sương, ông Đại Bình như giật bắn người, hai tai ông lùng bùng như muôn vàn tiếng súng đang nổ. Đôi tay run run, ông lấy vội cái ví trong túi quần, mắt không rời khỏi Vân Anh, dường như ông sợ cô gái trước mắt ông chạy mất. Lấy vội tấm hình trong ví ra, ông đưa cho Vân Anh:

- Sơ có nhận ra ai trong tấm hình này không?

Vừa nhìn thấy tấm hình, Vân Anh như muốn giật lấy ngay trên tay vị khách.

- Dạ thưa bác… Làm sao bác có được tấm hình này ạ?

Không kịp để cho ông Đại Bình trả lời, Vân Anh chạy vội ra khỏi bàn tiệc, lao mình về hướng nhà nguyện nhỏ của cộng đoàn, mặc cho bao con mắt tò mò dõi theo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông Đại Bình đứng ngẩn ngơ ra đó mà không nói được lời nào, linh tính mách bảo cho ông biết, điều mà suốt mười tám năm nay ông đi tìm giờ đang xảy đến với ông. Ông chưa kịp trấn tỉnh thì Vân Anh lại chạy vào, trên tay cầm thêm một bức hình khác đưa cho ông xem. Tuy hai bức hình chụp khác nhau, nhưng những thành viên trong hai tấm hình chỉ là một. Ông Đại Bình cầm hai bức hình trên tay mà không nói được lời nào, cổ họng ông nghẹn đắng, nước mắt ông chực trào ra. Không thể nhầm lẫn vào đâu được nữa, Vân Anh chính là đứa con gái bé bỏng mà ông đã khổ tâm tìm kiếm suốt mười tám năm qua mà không một chút tin tức, giờ đang đứng trước mặt ông bằng xương bằng thịt.

Đã bao lần ông về lại ngôi nhà cũ ở Sài Gòn nhưng không một chút tin tức gì về hai mẹ con Vân Anh. Không một ai ở đó biết chuyện gì đã xảy ra cho hai mẹ con, vì những người ở đó đều là người nhập cư mới tới. Ông tưởng như đã hết hy vọng trong nổi đau tận cùng. Không hiểu vì sao hôm nay, ông lại hủy cuộc hẹn với đối tác làm ăn để nhận lời mời tham dự lễ khấn của các Sơ. Ông đứng như bất động trước đứa con gái bé bỏng của ông trong tà áo của một ma sơ, mà nước mắt ông cứ chảy dài.

Vân Anh cũng đã cảm nhận được nhịp đập của dòng máu phụ tử đang chảy trong huyết quản của mình.

- Anh trai con tên là Chí Hải. - Vân Anh nghẹn ngào cất tiếng.

- Nó ở ngoài kia kìa. - Vừa nói ông Đại Bình vừa nghẹn ngào lau vội giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt đứa con bé bỏng của ông.

Dòng cảm xúc tuôn tràn, mặc cho bao ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt của mọi người chung quanh, Vân Anh khóc nức lên:

- Ba…! Ba đi đâu giờ này mới về với con…hu…hu!

- Nín đi con… Giờ ba đã về với con đây…!

Chí Hải bước vào, thân hình cao lớn với khuôn mặt vuông giống cha, đầy vẻ ngạc nhiên trước những giọt nước mắt của Cha mình.

- Ba… Có chuyện gì thế?

- Em con đó..!- Ông Đại Bình trả lời con trai trong tiếng khóc nghẹn ngào.

Sáu con mắt nhìn nhau không nói nên lời. Họ đứng như vậy trong tiếng chúc mừng cũng như niềm xúc động của bao người chung quanh. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn chảy trong niềm vui vỡ òa của Vân Anh, của ông Đại Bình và Chí Hải.

Những giọt nước mắt tủi hờn của Vân Anh chảy dài trong các giờ chầu lặng lẽ bên Thánh Thể Chúa, giờ được thay vào đó là dòng suối lệ tuôn trào niềm hạnh phúc. Chúa là Cha giàu lòng từ bi nhân ái, đã không bỏ mặc tiếng khóc than của đứa con bé bỏng. Ngài lặng lẽ xếp đặt một chương trình. Vào lúc Ngài đón nhận đứa con bé bỏng của Ngài vào trong vòng tay tình yêu muôn thưở, thì cũng là lúc Ngài đem đến cho nó cái gọi là gia đình yêu thương.

Xin chúc tụng danh Chúa đến muôn đời.

Được tạo bởi Blogger.