Phanxicô Lê Quang Thạch, Đá cuội, 1989
Gx Gò Thị - Gp Qui Nhơn
Giải triển vọng VVĐT 2015
-Trích tập “Người gieo hạt”-

Cơn gió mạnh ùa vào nhà, tạt lên vết thương còn đang hở miệng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung. Em đưa hai tay bịt kín vết thương lại. Nhìn thấy cảnh đó, lòng anh xót xa vô cùng. Kéo con vào lòng, anh hôn nhẹ lên mái tóc mềm:
- Đau lắm hả con?
- Dạ đau!
- Để ba bôi thuốc cho con nha!
Em ngồi tiu nghĩu, mắt trông xa xa về hướng đó, hướng mà em đã nhìn thấy con chó yêu của mình lần cuối.

***
Ngày em ra đời là ngày mẹ em qua đời. Trong thánh lễ an táng vợ, anh như người mất hồn. Đau khổ đã đè nén trái tim  anh, khiến nó chẳng còn biết đập để làm chi nữa. May sao lúc đó anh vẫn còn nhận ra tình thương Chúa ở nơi đứa con của mình. Thiếu mẹ, em thiếu đi một bàn tay dịu dàng chăm sóc, thiếu đi một giọng nói êm đềm trò chuyện. Anh cố gắng dành hết tình thương cho con, vì cô bé là cuộc sống của anh.
Anh thức cùng con mỗi đêm nó bị sốt, tập cho con bước đi đầu tiên trong đời, dạy cho con gọi tên các tạo vật của Chúa. Anh đặt vào môi miệng con những lời kinh Lạy Cha, Kính Mừng, để rồi tối đến, hai cha con cùng đọc chung. Anh kể cho con nghe chuyện cổ tích có thật, chuyện về một vị hoàng tử vì yêu con người nên đã sinh xuống thế gian giữa tuyết trời lạnh lẽo… Những lúc như thế, cô bé nhìn anh say sưa như không muốn bỏ sót một lời nào từ miệng anh.
- Con biết không, con giống mẹ con lắm, như một thiên thần vậy!
- Mẹ đang ở đâu vậy ba?
Anh chỉ tay lên bầu trời đêm, một ngôi sao sáng nhất, thỏ thẻ với con:
- Mẹ con đang ở trên thiên đàng, đang chờ hai cha con mình đó!
Từng ngày trôi qua, anh chăm chỉ tưới vào cuộc đời con những bài học đầy tình người.
***
Sinh nhật lần năm của con, anh tặng cho con một chú chó. Cô bé reo lên và gọi chú chó là Cò, bởi bộ lông trắng muốt của nó. Em thích lắm, cứ nâng niu nó hoài, đến nỗi anh phải nhắc nhở: “Con phải để cho Cò đi lại thì Cò mới lớn được”. Cò trở nên một người bạn thân thiết của cô chủ nhỏ sau những giờ học ở trường. Cô dẫn Cò chạy nhảy khắp nơi, đưa cho nó những đồ chơi mà mình thích. Thỉnh thoảng, cô bé hớn hở chạy đến kể cho anh nghe những màn biểu diễn hấp dẫn mà em đã tập cho Cò. Nhìn thấy con cười vui, lòng anh cũng được an ủi nhiều.
Một buổi tối nọ, khi hai cha con đang râm ran đọc kinh tối. Đột nhiên, có tiếng xe máy dừng lại, rồi mấy tiếng “bịch”, sau đó là vài tiếng kêu nhỏ dần của Cò. Cô bé nghe tiếng kêu thảm thiết của bạn mình thì hốt hoảng, lao ra ngoài cổng, thấy một gã ngồi sau xe, tay vẫn còn ôm con chó yêu của mình, em kêu gào lên. Ngay lúc đó, em bị một cái chai chọi mạnh vào đầu, rồi ngã gục xuống đất. Chiếc xe phóng đi nhanh lẹ, tan biến vào trong bóng đêm, để lại đứa con yêu của anh máu me chảy đầy trán. Ôm con trên tay, lòng anh đau xót biết sao kể! Cả tuần đó, anh túc trực trong bệnh viện chăm con. Con anh dần cũng hồi tỉnh và bình phục, chỉ còn vết thương hở thật to trên trán. Anh càng đau lòng bao nhiêu thì càng giận cay đắng kẻ đã đánh con mình bấy nhiêu. Từ khi mất đi chú chó, cô bé cứ hay khóc và ngồi một mình. Hình ảnh khuôn mặt của gã, kẻ kéo lê con chó trong đêm đó, cứ ám ảnh trong tâm trí em mãi. Ánh mắt yếu ớt của Cò, ánh mắt nhìn cô chủ lần cuối, mỗi lần nhớ lại thì em lại rơm rớm nước mắt.
- Con cứ yên tâm, các chú sẽ bắt những gã đó đền tội, những thằng khốn đó phải chết!
Tiếng của những anh thanh niên trong xóm. Nghe họ nói thế, anh vội ngăn lời:
- Ấy, các chú đừng có nói đến chuyện chết chóc trước mặt trẻ con chứ…
Nghe nói thế, nhóm thanh niên đến vỗ về an ủi cô bé:
- À, không sao đâu con… rồi con sẽ bình phục và sẽ có thêm nhiều bạn mới thôi! Sẽ có thêm bạn mèo nè… bạn chim nè…
Mỗi lần kể ra tên một con vật nào, các chú đưa tay làm hiệu về con vật đó, kèm theo là tiếng kêu của chúng, khiến cho anh còn phải cười huống chi là cô bé đang rơm rớm nước mắt cũng cười sặc luôn. Dân trong làng đều thương cô bé, vì biết hoàn cảnh mất mẹ của em. Họ cố gắng mang đến nhiều niềm vui cho em. Họ nói với anh:
- Anh muốn nhập bọn chúng em không?
- Để làm gì?
- Đánh lộn.
Anh cũng chưa hiểu rõ, nhìn họ ngơ ngác.
- Bọn em định mai phục bọn bắt chó, đánh chết bọn đó luôn! Anh thấy con đang ở gần đó, sợ con nghe thấy, anh bảo:
- Con qua nhà các bạn chơi đi, để ba với các chú nói chuyện. Chờ cô bé đi rồi, anh mới nói:
- Các chú nói thật hả?
- Bọn em đã chuẩn bị xong vũ khí rồi, định tối nay rủ thêm mấy người nữa rồi mai phục bọn đó.
Thấy anh còn chần chừ, một người  khác  nói:
- Chẳng lẽ anh lại để cho bọn nó cứ cướp phá, đánh đập người xóm mình sao?
- Các chú nói ai, con tôi hả? Một người khác nói chen vào:
- Anh không biết cũng phải vì lúc đó anh ở bệnh viện mà. Khi đó, ở trong xóm cũng liên tiếp xảy ra những vụ mất chó. Từ đầu xóm đến cuối xóm, nhiều nhà bất bình trước cảnh con vật cưng của mình bị cướp. Những tên cướp không chỉ bắt chó, chúng còn chủ động tấn công những người trong nhà khi họ la toáng lên, có người bị đánh bể cả xương hàm, què cả chân hay là tét đầu như con anh… Ngay cả chó trong nhà chùa hay nhà thờ, chúng cũng không tha. Mới sáng sớm, một vị sư vừa thả chó của mình ra thì một tên đứng chực sẵn ngoài cổng lao đến đập mấy phát, rồi kéo lên xe. Trước khi đi, tên đó còn“nhắn nhủ” đến vị sư:“Thầy có, con không có!”. Nghe vừa cười, vừa tức. Chó để giữ nhà, còn bây giờ nhà nào cũng giữ chó! Cả làng trên dưới đều phẫn nộ trước hành vi ngang ngược của chúng. Chính quyền thì vào cuộc chậm trễ quá. Anh nghĩ xem, có tha cho bọn đó được   không?
- Đúng là mấy người đó bạo hành quá! Tôi đây cũng tức giận khi nhớ lại chuyện của con tôi.
- Anh xem, chúng em đã chuẩn bị rồi nè: những tấm ván chi chít đinh nhọn, gậy gộc, dây thừng… Chúng em định tối nay bắt đầu hành động, anh đi với chúng em không?
Anh đưa mắt nhìn lên bàn thờ có cây Thánh Giá treo Chúa khổ nạn. Anh suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên trả lời:
- Tôi không đi được. Tôi phải ở bên con tôi. Các anh phải cẩn thận nha…
- Ừ, đúng rồi, anh phải ở bên con.
Vừa lúc đó, em từ ngoài cổng chạy vào, khóc sướt mướt:
- Ba, có phải Cò đã bị chết rồi không? Có phải người ta đã giết nó rồi không?
Anh ôm đứa con vào lòng, vặn hỏi:
- Sao con lại nói thế?
- Các bạn con nói vậy…
Nói đến đây, giọng em nghẹn lại, nấc thành tiếng. Các chú cũng đau lòng, liền đứng dậy:
- Chúng em đi đây, anh an ủi con nha!
***
Đã ba đêm liền, nhóm thanh niên đó vẫn mai phục ở các con đường.“Có khi nào bọn nó biết chúng ta ở đây không?”-“Làm sao chúng biết được, tiếp tục chờ thử xem sao”. Vài nhà trong xóm tắt đèn tối om. Văng vẳng đâu đó vài tiếng chó sủa, cũng chẳng có dấu hiệu gì khả nghi. Có cơn gió bấc thổi lên, mây đen ùn ùn ở phía chân trời.“Tối nay, chắc là bọn nó biết trời sẽ mưa nên không đi cũng nên”. Khi họ vừa lên xe quay về, từ phía sau có tiếng xe máy chạy vụt qua. Một anh hét to:
- Nghe giống tiếng xe đó lắm!
Cả nhóm rượt đuổi. Chiếc xe thấy có người đuổi theo liền mở hết tay ga vọt lẹ.
- Chính nó rồi!
Một người đã báo động cho nhóm ở đầu kia, mai phục sẵn, đặt những tấm ván đinh để chặn đường. Đang chạy tốc độ cao, chiếc xe máy thấy có vật lạ trên đường thì bẻ tay lái né tránh. Chiếc xe bị mất tay lái, trượt bánh, làm văng gã ngồi sau xuống đường. Tên lái xe quay mặt lại thấy đám đông đang rượt đuổi thì vọt luôn, bỏ đồng bọn ở lại. Nhóm thanh niên lao đến bắt tên còn đang lom ngom bò dậy. Hắn bị trầy xước cả chân tay khi té xuống đường, sau đó bị nhóm lao tới đập mấy phát…
***
Từng cơn gió thổi mạnh, lay những những tàu lá chuối ào ào, hòa với tiếng kinh râm ran trong nhà. Anh và con đang lần chuỗi cùng nhau. Có tiếng gì sột soạt ở bụi chuối bên hiên, kèm theo tiếng thở hổn hển làm anh im bặt lời kinh để lắng nghe. Anh đi ra phía bụi chuối. Một người thương tích đầy người đang rên rỉ thảm thiết:
- Cứu tôi với, cứu tôi…!
Sau giây phút thất thần, anh bình tĩnh lại, đến đỡ người đó dậy, và hỏi:
- Anh bị sao mà ra nông nỗi này?
- Có người đánh tôi, tôi đang đi thì…
Anh dìu người đó vào nhà, dưới ánh điện sáng trưng, khuôn mặt gã be bét máu, cả chân tay đều trầy xước. Anh mãi cứu chữa cho gã mà quên để ý đến vẻ ngơ ngác của con mình. Em nhìn chằm chằm vào gã. Gã kinh hãi, sợ ánh mắt đó, ánh mắt soi rọi vào lòng gã như ánh đèn điện trong đêm tối. Nhất là khi thấy    vết thương trên trán em, gã cúi gầm mặt xuống, lấy tay che vết thương trên đầu.
- Con lấy cho ba hộp cứu thương trong tủ đi! Em liền chạy đi lấy.
- Tôi sẽ sát trùng cho anh… sẽ đau lắm đó!
Tấm lòng thương người khiến anh chẳng ngần ngại gì chữa trị cho một người mà mình không quen biết. Nhìn ba mình tất bật chăm sóc cho gã, cô bé hiểu được thương người là thế nào. Thỉnh thoảng cô bé cũng phụ ba đi lấy chiếc khăn, múc ca nước… Cô bé ngoan ngoãn làm theo tất cả những lời anh sai bảo. Cô bé đứng gần sát bên gã an ủi:
- Chú sẽ không sao đâu… Rồi chú sẽ bình phục và có thêm nhiều bạn mới thôi!
Câu nói làm gã giật mình, chỉ nghe tiếng“ừ” nho  nhỏ.
- Thật may cho anh, vết thương không có gì nghiêm trọng. Tôi đã cầm máu và băng bó lại rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ chở anh đi bệnh viện để khám kỹ lại… Ai mà lại đánh anh ra nông nỗi này cơ chứ…!
- Chú ơi, con chó của cháu sao rồi chú? Con nghe các bạn con nói là nó chết rồi hả chú?
Câu hỏi bất ngờ của em làm cả gã và anh cùng kinh hoàng.
Anh cất giọng run run:
- Sao con lại hỏi vậy? Em đơn sơ trả lời:
- Hôm đó con thấy chú ôm Cò đi mà, phải không chú? Anh nhìn sang gã, gã ấp úng năn nỉ:
- Đừng, xin anh…
Nhìn điệu bộ của gã, anh biết chắc chính gã là kẻ cướp chó, là kẻ đã đánh con anh. Anh vừa tức vừa sợ, ẵm con mình ra góc xa.
- Thì ra là mày… Cút… cút đi khỏi nhà tao! Ở đây không chứa chấp tên gian ác như mày…
Gã cố gắng chồm người dậy, nhưng chân đau quá làm gã ngã lăn xuống giường, đập đầu xuống nền nhà. Cô bé giật khỏi tay người cha, chạy đến xuýt xoa đầu gã:
- Chú cứ nghỉ ngơi đi…
Anh thấy con lao về phía gã thì lấy làm ngạc nhiên và kéo con lại:
- Con không biết đây là ai sao? Là kẻ đã giết con Cò và đánh con.
- Chú ấy đang bị đau… ba đừng đuổi chú ấy đi… đừng đuổi mà ba…
Nói đến đó thì nước mắt cô bé cứ tuôn ra cùng lúc với tiếng rì rào của trời mưa bên ngoài. Anh chỉ tay vào vết thương trên trán cô bé mắng nhiếc:
- Anh xem đi, nhìn cho rõ đi… chính anh gây ra đó… Một đứa trẻ, nó còn nhỏ như thế mà anh lại… Đã thế, nó còn hết lòng năn nỉ cho anh.
- Tôi xin lỗi… Xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ chết mất. Hôm nay tôi đã biết tội rồi, bạn của tôi thì bỏ rơi tôi, còn người mà tôi ra tay hãm hại thì lại cứu chữa tôi… Tôi… tôi xin chừa mà…
Anh ta vừa nói, vừa cắn môi, thở hổn hển dằn cơn đau. Có tiếng người hô hoán ngoài đường, kêu gọi nhau om sòm, làm thức giấc cả xóm làng. Gã sợ hãi, van anh:
- Xin anh đừng để họ bắt tôi, tôi chết mất…
Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cô bé vẫn nhìn gã bằng ánh mắt đầy tình thương. Anh tự hỏi điều gì đã làm cho con mình quên đi những đau khổ mà người khác đã gây ra? Đôi mắt anh dừng lại ở bàn thờ. Anh nhìn lên Thánh Giá Chúa khổ nạn: Đầu bị gai nhọn đâm thấu, cả thân mình dày đặc vết thương, chân tay thì bị ghim chặt vào Thánh Giá. Trong cơn đau tột cùng đó, Chúa vẫn rướn người lên để nói một điều gì đó… Phải rồi, Chúa xin Chúa Cha tha tội cho quân dữ hành quyết mình. Chúa tha thứ cho họ vì Chúa yêu thương họ và hiến cả mạng sống mình cho người mình yêu. Có phải chăng con mình vì yêu người mà quên đi cả đau khổ người khác gây nên, một tình yêu đơn sơ trong lòng một đứa trẻ mà đến chữ tha thứ còn chưa hiểu hết. Thoáng hiện nụ cười trên khuôn mặt của anh. Con anh thấy thế cũng cười theo. Thấy hai cha con cùng cười, gã không hiểu gì cũng cười theo. Anh nói với gã:
- Tôi sẽ cứu anh, nhưng anh sẽ phải ra nhận lỗi với hết những ai mà anh làm hại đó!
Gã ừ ừ, gật gật lia lịa. Anh dìu gã vào ở phòng trong, dọn giường và đắp chăn cho gã ngủ, còn anh với con lại tiếp tục đọc kinh.
“Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày Và tha nợ chúng con,
như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con…”.
Nghe tiếng đọc kinh của hai cha con, nhóm thanh niên cũng chẳng vào nhà anh để tìm tên cướp. Tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài hòa điệu với lời kinh râm ran của hai cha con. Lời kinh cứ thế thấm dần vào tâm hồn của cô bé và cả tâm hồn của gã như giọt mưa thấm đất.
***
Ngay từ sáng sớm, anh thức dậy nhưng không thấy gã đâu.
Tấm chăn gã đắp tối hôm qua đã được xếp lại gọn gàng.
- Chú đó đâu rồi hả ba?
- Chắc là đi rồi!
- Không biết chú đó đã khỏe chưa?
- Con không giận chú ấy à? Con không còn thương Cò à?
- Dạ có, con nhớ Cò lắm nhưng con cũng thương chú ấy, tội nghiệp chú ấy…
Anh ngồi xuống, ôm con vào lòng để cho con nghe thấy được lòng anh vui như thế nào. Mặt trời mọc lên xua tan đi đám mây mù tối qua. Dấu vết còn lại của trận mưa đêm qua là cả mặt đất đã ướt đẫm, nổi lên vài vũng nước lấp lánh, chiếu rọi tia nắng mặt trời lên khuôn mặt em. Nơi vết thương trên trán, da non đang hình thành xóa đi dấu vết của một chuyện buồn đã qua.
Được tạo bởi Blogger.