Gioakim Nguyễn Vũ Hồng Kha, 1995 Gx Cây Rỏi, Gp Qui Nhơn
Giải III (VVĐT 2015)
-Trích tập “Người gieo hạt”-
1.
- Má phải rán ăn chút gì vô! Con biết má buồn và nhớ anh Hai nhưng nếu anh Hai thấy má như vậy, anh Hai có vui được không?- Đứa em an ủi mẹ.
Người mẹ từ từ bưng chén cơm lên, bà nhìn những bông hoa tím biếc được nâng niu cắm vào chiếc bình thủy tinh, nước mắt chực trào…
* * *
Chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học, nó dồn hết tâm trí ôn tập, góc phòng của nó lúc nào cũng ngổn ngang sách vở. Nó học từ 4 giờ sáng đến 12 giờ khuya. Má lo cho nó, nó chỉ cười hè hè:
- Thi học kỳ xong con phải thi tốt nghiệp, giữa tháng 7 còn thi đại học nữa, bây giờ không ôn sợ không kịp, má đừng lo.
Nghe nó nói, má chỉ biết thở dài, đặt ly sữa lên bàn rồi đi xuống bếp. Nó cứ lao đầu vào học, học và lại học. Có lẽ do học hành quá nên mấy ngày nay nó hay bị đau đầu, nó nghĩ chắc là do nó thức khuya nên không bận tâm mấy. Thế nhưng những cơn đau đầu càng ngày càng nhiều và kéo dài hơn, nhiều lần nó còn bị chóng mặt rồi té ngã. Tất cả những việc đó nó đều giấu ba má, nó sợ ba má lo lắng. Cho đến một hôm, khi vừa với tay lấy cuốn sách trên kệ thì mắt mũi nó tối sầm, đầu nó choáng váng như bị ai đánh, nó chỉ kịp “á” lên một tiếng rồi ngất đi. Lúc tỉnh dậy, ba má đã ở bên, dù rất đau nhưng nó vẫn gượng cười:
- Con… không… sao, chắc tại… con thiếu ngủ.
Nhìn đôi chân mày nhíu lại của ba và vẻ mặt lo lắng của má, nó biết nó không thể giấu ba má được nữa. Sáng hôm sau, ba đưa nó đi khám. Sau một hồi chụp phim, đo điện não và làm các xét nghiệm linh tinh, cuối cùng cũng có kết quả. Lúc nhận được kết quả, khuôn mặt ba cứng đờ nhưng vẫn cố gượng cười trấn an nó, ba bảo nó ngồi đợi ba, ba đi gặp bác sĩ có việc. Lát sau, ba quay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an:
- Chưa có kết quả chính xác. Bác sĩ nói ở đây trang thiết bị còn thiếu, mai ba đưa con lên bệnh viện tỉnh kiểm tra lại.
Nó biết ba đang giấu nó điều gì đó nhưng nó không tài nào đoán nổi. Đêm nay, cả nhà không ai ngủ được. Ba đưa võng đều đều, tiếng cót két nghe não nề cả đêm. Má trăn trở, bất an, thở dài thườn thượt. Còn nó cứ lơ mơ suy đoán bệnh tình của mình.
Hôm sau, tại bệnh viện tỉnh, ba không thể giấu nó được nữa, nó đã chết lặng vài giây khi lén nghe được sự thật: Nó bị u não, khối u ngày càng lớn và chèn ép các dây thần kinh xung quanh, đây là nguyên nhân của những triệu chứng bất thường. Cách duy nhất là phẫu thuật cắt bỏ nhưng vì khối u quá lớn nên tỉ lệ thành công chưa tới 20%, chưa kể sẽ có di chứng… Bác sĩ bảo cần phải phẩu thuật càng sớm càng tốt, nếu không thì…
Tai nó ù đi. Nó lặng người, đờ đẫn dựa vào tường. Khuôn mặt nó tái mét, rồi nó nghĩ tới số tiền gần tám trăm triệu chi phí cho ca phẫu thuật. Nó rùng mình ớn lạnh.
2.
Ngay hôm đó, nó nhập viện. Nằm trong bệnh viện, nó tua lại cuốn phim đời mình: Nó, một đứa con trai mười tám đầy mơ ước, hoài bão. Cách đây vài ngày nó còn đang nỗ lực mở cánh cửa tương lai. Còn bây giờ, nó đang lật ngửa những quân bài sinh tử để đánh cược với Thần Chết. Tỉ lệ sống 20% là cái gì đó quá mơ hồ. Tám trăm triệu? Gia đình nó chắt chiu mấy chục năm mới đủ? Cho dù phẫu thuật thành công thì đã sao? Di chứng? Câm, điếc hay trở thành người thực vật? Rồi nó sẽ giúp được gì cho ba má hay lại trở thành gánh nặng của gia đình. Sao cuộc đời tàn nhẫn quá, cứ muốn dồn nó vào đường cùng? Chúa ở đâu, sao Chúa không giúp nó? À đúng rồi, sao nó không kêu cầu Chúa, nó là người Công giáo mà. Nghĩ về Chúa, một hi vọng lóe lên.
Hôm sau, nó nhờ ba đem vào vài cuốn sách, nó phải học, nó sắp khỏi bệnh rồi, nó tin Thiên Chúa không bỏ rơi nó, nó tin phép lạ sẽ xảy ra. Nhưng liệu có phép lạ nào không? Phép lạ chỉ xảy ra với người mạnh tin, còn nó… Bao lâu nay, nó chỉ lao đầu vào học, học và lại học… Những lúc như vậy nó bỏ Chúa ở đâu? Ở nhà thờ chăng? Lâu rồi nó chưa đến nhà thờ. Trong lời cầu nguyện chăng? Bao lâu rồi nó chưa cầu nguyện? Khi nguy nan, người ta chạy đến Chúa, lúc bình yên, họ đè Chúa dưới những nhu cầu đời thường. Nó giật mình nhận ra, bao lâu nay nó đã đối xử với Chúa như vậy. Nó cố nhổm dậy, dựa lưng vào tường, bất cẩn cuốn Cựu ước kế bên rơi xuống, rồi mở ra. Nó nhặt lên, câu Thánh vịnh 126 đập vào mắt nó:
“Ví như Chúa chẳng xây nhà, Thợ nề vất vả cũng là uổng công”
Nó dại đi, có phải Chúa đang phạt nó vì bấy lâu nay nó chỉ lo học mà quên Chúa? Uổng công…Uổng công…Hai từ ấy cứ ám ảnh nó. Bây giờ nó phải cầu nguyện, cầu nguyện để chuộc lỗi với Chúa… và để xin một phép lạ chữa lành. Nó chắp tay… Nó cầu nguyện…
Mới mà đã một tuần trôi qua, hằng ngày ba má thay phiên nhau chăm sóc nó, má hay nấu những món nó thích để cho nó vui. Tay nó run run cầm thìa, nó ăn, dù lưỡi không nếm được gì nhưng nó vẫn khen ngon. Đôi mắt má đỏ hoe, nước mắt lưng tròng mà không dám để chảy xuống. Còn ba, ban ngày phải chạy vạy tiền bạc, ban đêm lại thức trắng chăm sóc nó. Cái bóng người gầy gò ngoài hành lang, sao khắc khoải quá! Những lúc như vậy, nó thấy thương ba má vô cùng, nó không muốn sống nữa, nó muốn chết để dành tiền lo cho đứa em ngây thơ còn đang tuổi ăn học. Nhưng lòng thương yêu của ba má thấu suốt những gì nó nghĩ, má nắm lấy bàn tay nó, nghẹn ngào:
- Dù có chuyện gì, ba má cũng sẽ chữa cho con. Má khóc. Nó cũng khóc.
Thời gian vùn vụt trôi, càng ngày nó càng yếu hơn, những ống dây cắm dày người nó, liều thuốc giảm đau tăng thêm. Người ta thấy rõ khuôn mặt nó gầy rạc đi, nước da tái xanh như tàu lá chuối. Tới bữa, má kiên trì đút cho nó từng thìa cháo nhỏ, nó nuốt từng thìa cháo như nuốt nước mắt vào lòng. Tuy rất yếu nhưng nó vẫn luôn đọc sách, nó không cho phép mình tuyệt vọng, nó tin Chúa sẽ chữa lành cho nó như chữa lành ông Gióp. Chúa là Đấng toàn năng mà.
3.
Vậy là ngày nào nó cũng nghĩ về phép lạ nhưng phép lạ chưa xuất hiện thì hung tin đã tới. Một hôm, tình cờ nó nghe tin đứa bạn thân nhập viện, trùng hợp là chung bệnh viện với nó. Nó nhờ ba đẩy sang phòng đứa bạn. Thấy nó, hắn bắt chuyện trước:
- Ê mầy, đi nghỉ mát mà không rủ tao mầy?
- Khùng hả mầy! Mầy bị sao mà vào đây?- Nó tỏ vẻ bình thường.
- Bị gì đâu, nghe tin mầy bệnh nên vô thăm.
- Thôi đi mầy, mầy đâu có tốt lành cỡ đó!
- Tao bị bệnh tim. Nặng lắm.- Hắn có vẻ thành thật.
- Chừng nào mầy chết?- Nó hỏi.
- Nay y học tiến bộ, bác sĩ bảo thay tim, chứ trước đây chắc chết thiệt!
- Khi nào mầy thay tim?
- Ai hiến tim mà thay? Thông minh, đẹp trai như tao mà chết sớm uổng.- Thằng bạn láu cá.
Tính thằng đó là vậy, luôn thích chọc phá mọi người, chơi lâu với hắn, nó cũng bị nhiễm theo, nó nói:
- Tưởng gì, dễ ẹc! Tao là Tôn Ngộ Không, mầy muốn mấy trái, tao cho?
- Vậy cho tao xin hai trái, để dành mai mốt xài luôn. Hahaha… Thằng bạn bật cười làm nó cười theo. Thằng đó lúc nào cũng lạc quan, có lần nó hỏi tại sao hắn luôn lạc quan như vậy, hắn đáp: “Đằng nào cũng chết, vậy tại sao không vui vẻ mà chết?”. Nó chợt hiểu ra, cuộc sống luôn có nhiều lựa chọn, lạc quan hay bi quan là do cách người ta lựa chọn. Thằng bạn nó đã lựa chọn tiếng cười. Còn nó, nó lựa chọn điều gì? Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu nó.
4.
Cái ý nghĩ táo bạo ấy nhanh chóng bị dìm xuống bởi những cơn đau buốt óc. Các giác quan không còn nghe theo sự điều khiển của nó, nhiều lúc nó đau đớn ngất đi. Lúc đó nó nghe tiếng gọi. Nó tưởng mình đã chết và Chúa Giêsu đang gọi mình, cho đến khi nghe tiếng má nức nở nó mới biết mình vẫn còn sống. Nó vừa tỉnh dậy thì bác sĩ vừa đến, sau khi kiểm tra tình trạng của nó, bác sĩ gọi ba má ra ngoài. Lúc ba má vào, nó thấy mặt má bần thần còn ba thì cố tình tránh mặt nó. Nó đoán, có thể lần sau nó sẽ không tỉnh lại nữa. Nó run sợ, cái ý nghĩ táo bạo lại lóe lên làm nó mất ngủ thêm một đêm nữa. Hôm sau, lấy hết cảm đảm, nó chủ động nói chuyện với ba má:
- Con muốn hiến tim. Ba dứt khoát:
- Không được!
Nó biết tính ba, một khi ba đã quyết thì không có cách nào thay đổi, chính vì vậy nó quay sang thuyết phục má. Ấy vậy mà má cũng dứt khoát như ba:
- Không được!
- Đằng nào con cũng chết, nhưng nếu hiến tim con sẽ cứu được một người!
- Sống hay chết là quyền của Thiên Chúa.- Ba đáp gọn.
- Con biết gia đình mình khó khăn, hơn nữa chưa chắc phẫu thuật đã thành công. Xin ba má hãy cho con làm điều này trước khi về với Chúa!- Nó nài nỉ.
- Con không thể về với Chúa.- Ba nói chậm rãi từng tiếng.- Thân thể là đền thờ Chúa Thánh Thần và sống hay chết là quyền tuyệt đối của Thiên Chúa, không ai được tự ý quyết định. Đó là tội trọng.
- Thế tại sao Thiên Chúa lại bắt con đau đớn thế này?- Nó nấc mạnh.
Má lại khóc.
- Đó là thập giá của con, con không được nghĩ đến cái chết nữa.- Ba kiên quyết.
- Nhưng mà…
- Nghe lời ba đi con!- Má ngậm ngùi…
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, thâm quầng sau nhiều đêm thức trắng của má, nó nghẹn lời…
* * *
Vài ngày sau, nó lại nhờ ba đưa đi thăm thằng bạn. Vừa thấy
nó, thằng bạn reo lên:
- Có người hiến tim cho tao rồi!- Đôi mắt lờ đờ vì bệnh tim của hắn ánh lên những tia hi vọng.
- Mầy may mắn đó. Mà ai hiến?
- Nghe ba má tao nói là một người bị tai nạn, chắc không qua khỏi nên gia đình họ quyết định hiến tim để giúp đỡ những người như tao. Mà cũng may mắn thật, tim người đó hợp với tao, cùng tuổi, cùng giới tính và cùng nhóm máu nữa!- Thằng bạn hớn hở kể.
- Chừng nào mầy mổ?
- Cũng chưa biết, bác sĩ bảo tao cứ chuẩn bị tinh thần, khi nào ân nhân ấy về Thiên Đàng thì… Mà người tốt như vậy sẽ được lên Thiên Đàng phải không mầy? Mầy theo đạo Công giáo mà!
- Có lẽ vậy…
- Khi nào ra viện tao dẫn mầy đi ăn kem. Tao khao.- Đứa bạn cười hớn hở.
- Nhớ đấy, thiếu tiền tao không trả giùm đâu.- Nó cũng cười.
Sáng hôm sau, nó nhờ ba mời một vị linh mục đến cho nó xưng tội, nó thành tâm xưng thú tất cả tội lỗi, ngay cả việc nó đã từng muốn chết. Xưng tội xong, nó cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm, thanh thản đến lạ kỳ. Từ hôm nay, nó phải luôn sẵn sàng. Chút thời gian ít ỏi còn lại, nó cố gắng ngắm nhìn cuộc sống xung quanh và khắc sâu khuôn mặt ba má vào tim. Rồi nó mường tượng ra khuôn mặt nhân ái của Thiên Chúa vì nó biết hình ảnh Thiên Chúa hiện diện trong mọi người.
5.
Thời gian vùn vụt trôi…
Những buổi sáng như những buổi sáng khác… Những ngày như những ngày khác…
Cuốn Tin Mừng luôn mở ở câu: “Hãy vác thập giá của mình theo Ta”.
Hai số phận nằm trên hai chiếc giường như những chiếc giường khác…
Một buổi sáng như những buổi sáng khác… Một ngày như những ngày khác…
Cuốn Tin mừng luôn mở ở câu: “Hãy vác thập giá của mình Theo ta”.
Hai số phận nằm trên hai chiếc giường như những chiếc giường khác…
Chỉ có điều, hôm nay điểm đến của hai chiếc giường không giống nhau: Một chiếc được chuyển sang phòng hồi sức sau phẫu thuật.
Chiếc-còn-lại-có-phủ-một-tấm-khăn-trắng… Và-được-đưa-xuống-nhà-xác…
Lúc thu dọn đồ đạc để đưa xác nó về, ba má tìm thấy một lá thư:
“Kính gửi ba má!
Con bất hiếu chưa đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của ba má, đã vội đi xa. Con cảm ơn ba má suốt đời tần tảo nuôi con. Dù chưa một lần nói ra nhưng sâu trong tim con, con luôn yêu thương ba má. Vô cùng…
Ba à! Ba là trụ cột của gia đình, là người mạnh mẽ nhất, nhưng con biết bây giờ đôi mắt ba đã đỏ hoe rồi… Trong bệnh viện, nhiều lần con thấy ba tránh mặt con, con biết đó là lúc ba khóc. Nếu được sống, con luôn muốn trở thành một người đàn ông như ba…
Má ơi má! Con đi rồi, má nhớ phải cẩn thận, đừng làm việc quá sức mà bệnh đó má. Má đừng khóc nữa nhen má… đôi mắt má sưng lên rồi kìa…Con biết má đang nhớ con nhưng má ơi, đừng buồn! Con chỉ về với Chúa thôi mà. Thiên Chúa sẽ yêu thương con
như ba má yêu thương con. Trái tim của con vẫn còn đập, nghĩa là con vẫn còn sống. Trên Thiên Đàng con sẽ luôn dõi theo ba má. Con yêu ba má nhiều lắm.
Em nè, cố gắng học hành nghen em, dừng ham chơi khiến ba má buồn. Hai xin lỗi vì mỗi ngày sinh nhật hay bổn mạng em Hai không thể mua quà cho em như anh của những đứa khác. Hai biết em không trách gì Hai nhưng Hai áy náy lắm. Đôi lúc Hai còn ng- hiêm khắc với em, chắc em ghét Hai lắm nhưng vì muốn em nên người, Hai vẫn phải làm. Ba má làm việc quần quật nuôi anh em mình nên ít quan tâm đến em, phận làm anh, Hai phải thay ba má chăm sóc em, thế nhưng nhiều khi Hai cũng quên mất. Hai xin lỗi… Em nè, Hai nhờ em một việc được không? Em báo hiếu ba má giúp Hai. Thương em nhiều lắm, thằng em khờ dại của Hai.”
Lúc xếp hành lý trước khi ra viện, thằng bạn nó phát hiện ra một mảnh giấy nhỏ trong cuốn sổ tay: “Ê mầy, tao giữ đúng lời hứa rồi nhen nhưng tao chỉ có một trái tim, mầy ráng giữ mà xài, nhớ“bảo trì” theo định kỳ chứ không nó“hư”. À quên, mầy còn nợ tao một chầu kem nghe chưa?”- Thằng bạn sững sờ trước những gì đọc được.
Và trong những cuốn sách nó hay đọc khi nằm ở bệnh viện, người ta còn tìm thấy một ảnh Chúa Giêsu chịu đóng đinh được kẹp trong quyển Youcat trang 286, câu 391, nói về việc hiến tặng cơ quan, trong đó có vài dấu gạch nổi những cụm từ: “phục vụ chính đáng”, “cách tự do và sáng suốt”, “người hiến tặng đã chết”… Dưới đó còn có những dòng chữ nguệch ngoạc:
“Lạy Chúa Giêsu, con sẽ không bao giờ từ bỏ thập giá của mình nhưng đến khi Chúa nhấc thập giá khỏi vai con, xin Chúa hãy làm cho trái tim con nở hoa, nhen Chúa!”.
Và ngoài kia, dưới bầu trời xám xịt, một khoảng trời trong xanh vừa mới ló ra, những tia nắng vàng ươm nhẹ nhàng chiếu xuống mảnh vườn nhỏ nơi có loài hoa tím mà có một người khi còn sống rất thích. Cạnh khóm hoa vừa chết, những mầm non xanh biếc đã nhú lên…