Mã số: 17-001
... “Này Ta đến như là kẻ trộm, và ngươi chẳng ngờ được giờ nào Ta sẽ đến trên ngươi!” (trích sách Khải huyền của Gioan, chương 3 câu 3).
Vòng đôi cánh tay làm gối đầu, ngước mắt lên bầu trời đêm thăm thẳm, anh lại cười. Cơn cười xem chừng vẫn chưa dứt hẳn, từ lúc anh đạp xe rời nhà cô về đến nhà mình. Anh cười một mình. Thỉnh thoảng nụ cười lại bật lên khúc khích rồi dịu dần thành một nét môi mảnh như vẽ trên khuôn mặt anh. Nếu như ba còn sống, nếu mẹ còn chưa lẫn, họ mà nhìn thấy anh lúc này, chắc sẽ lắc đầu, bấm vào tay nhau, thở dài than khổ thân thay cho cậu con vụng về vừa bỏ quên trái tim mình ở chỗ người khác.
Giả sử anh đem chuyện của mình viết thành văn, độc giả đọc đến đây thể nào cũng không khỏi thắc mắc: “Sao ông bà lại thở dài? Chẳng lẽ chuyện tình cảm ấy không được như ý?”. Thế là độc giả đoán đúng rồi đấy!
Nét môi mảnh của anh lại cong lên thành một nụ cười. Chuyện yêu thương một người, nói làm sao đây? Phải chi chỉ đơn giản là nhón lấy trái tim ai đem bỏ vào túi của mình. Anh tắc lưỡi! Kẻ làm được điều đó, hẳn phải là một tên trộm siêu phàm! Và anh đang phải đối đầu với một kẻ như vậy. Độc giả không nghe nhầm đâu! Anh đang phải đối đầu với một kẻ trộm, kẻ trộm siêu phàm.
Anh khẽ trở mình. Hai cánh tay nghe tê quá, vì phải làm điểm tựa cho đầu từ nãy đến giờ! Chính là như vậy, điểm tựa luôn phải chịu đau, chịu khổ nhiều, để thứ tựa vào nó được thảnh thơi, yên ổn. Như hai cánh tay anh đã nâng đỡ cho đầu, để đôi mắt ung dung hướng về trời cao mà đợi trông, ao ước. Chính là như vậy, anh luôn mong mình trở thành điểm tựa cho cô! Anh luôn muốn cô tựa vào anh, hơn là tựa vào một tên trộm, dẫu hắn là một tên trộm siêu phàm!
Anh quay người, úp mặt vào lòng bàn tay, nhắm nghiền mắt. Trong khoảnh khắc tối sẫm và lặng yên hoàn toàn này, kẻ trộm siêu phàm, ngươi ở đâu? Phải chăng là đang ẩn thân đâu đó rất gần cô ấy, ung dung thưởng thức những cung đàn nắn nót nhịp nhàng! Hạnh phúc quá đỗi!
Nếu đem anh thế vào chỗ hắn, anh thật cũng chẳng muốn rời đi! Cho nên, mỗi lần ngang qua nhà cô, anh hay dừng xe bên kia đường, vờ dựa lưng nghỉ chân dưới gốc điệp già, mắt ngóng qua song cửa, dõi vào góc phòng khách. Cô đang chơi đàn, những bản đàn mà người theo đạo Công giáo hay gọi là thánh ca. Anh không hiểu lắm, nhưng thấy giai điệu rất tha thiết, du dương. Thường thì anh đứng nghe một lúc rồi về. Nhưng lúc nào nhớ quá thì anh sẽ bấm chuông. Mẹ cô ra mở cửa. Bà có vẻ rất mừng vì cậu trai này dạo gần đây đến thường xuyên hơn. Cậu ấy là con một người bạn thời đại học. Hai nhà đã qua lại thăm nom nhau mấy chục năm hơn. Cậu ấy độc thân, còn con gái bà cũng đến tuổi lập gia đình được rồi. Hỏi han xã giao một đôi câu, bà lấy cớ xuống bếp chuẩn bị cơm chiều để cho cậu ấy và con gái mình được tự nhiên trò chuyện. Nhưng kỳ thực, bà vẫn kín đáo để ý xem cả hai nói những chuyện gì. Tuy không nghe được tất cả những câu hai đứa nói với nhau, song nhìn xem nét mặt của chúng, lòng bà thấy vui và có chút hy vọng. Bà nhè nhẹ mỉm cười.
Anh hiểu nụ cười của người mẹ ấy. Nụ cười trìu mến pha lẫn lo âu. Còn nụ cười của cô lại khác hẳn, tươi tắn và chẳng chút ưu tư. Rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên anh được ba đưa đến nhà cô chơi, khi cả anh và cô hãy còn là những đứa bé con, nụ cười của cô đã nguyên như thế. Anh nhớ lúc ấy cô mặc chiếc áo đầm trắng, trên đầu đội một vòng hoa, trông rất xinh xắn! Anh níu áo ba, lí nhí hỏi xem tại sao cô bé ấy lại trông hệt như cô dâu vậy? Ba đáp rằng đó là cách phục trang của trẻ em bên đạo Công giáo nhân dịp được rước lễ lần đầu. Nhưng cậu bé ngây ngô ngày đó có hiểu cha mình nói gì đâu! Những nghi thức của đạo Công giáo đối với cậu thật xa lạ và chẳng thể hiểu nổi. Cậu chỉ im lặng ngắm cô bé ấy, và trong trái tim cậu nhen lên một niềm tin rất ngộ nghĩnh, rằng cô bé xuất hiện trong bộ cánh ấy là vì cậu, vì một ngày nào đó cô sẽ trở thành cô dâu của cậu.
Mỗi lần nhớ đến đây anh lại bật cười, cười cái thơ dại, ngốc nghếch của mình, cười đến chảy cả nước mắt! Xong thì anh lặng đi, chợt nhớ mình đã hụt hẫng đến mức nào khi hay tin cô sẽ vào tu viện ngay khi tốt nghiệp lớp mười hai.
- Lạy Chúa! Ngài đã đến, đánh cắp con khỏi thế gian, để con chỉ thuộc về một mình Ngài!
Tận khi ấy anh mới hiểu kẻ trộm siêu phàm trong lòng cô là ai. Hoá ra cô dâu bé con ngày đó không xuất hiện vì anh. Hoá ra cô dâu bé con ngày đó đã định sẵn đường đi cho mình. Hoá ra cô dâu bé con đã bị kẻ trộm siêu phàm lấy cắp trái tim từ ngày đó. Hoá ra những bản đàn anh lén nghe qua song cửa là của cô đem tặng kẻ khác. Hoá ra cô dâu bé con từ ngày đó đã không phải là dành cho anh.
Một năm cô ở trong nhà tập, một năm anh thẫn thờ như kẻ mất trí. Mỗi ngày anh vẫn đi ngang nhà cô, vẫn dừng xe bên kia đường, tựa lưng vào gốc điệp già, giả vờ nghỉ chân, giả vờ như vẫn nghe thấy tiếng đàn của cô, giả vờ như cô đang loanh quanh đâu đây và sẽ mở cửa ngay cho anh vào.
Gần hết năm thứ hai, khi anh tưởng mình chỉ còn là một cái bóng xám nhờ cả ngày dán trên vách phòng riêng thì cô bất ngờ quay về. Sức khoẻ của cô không được đảm bảo để tiếp tục đời sống tập sinh. Cô mắc một căn bệnh về thị lực, có nguy cơ vĩnh viễn mất đi ánh sáng.
Anh thấy cô ngồi lặng trong khoảng không đầy nắng. Đột ngột ánh sáng bị rút đi, như có một bàn tay vô hình kéo sập một tấm phông màn, chỉ còn trơ lại bốn bề trống trơn, đen ngòm. Cô trông như một diễn viên non nớt, được hứa hẹn một vai diễn để đời, rồi bất ngờ bị cắt vai. Ngơ ngác! Anh mở choàng mắt. Đêm hun hút sâu. Sáng mai, chắc anh chẳng còn được thấy cô cười!
Nhưng hoá ra anh nhầm. Nụ cười tươi vui và không chút ưu tư vẫn nguyên vẹn trên gương mặt cô, như từ bao lâu nay. Cô vẫn đàn, những bản thánh nhạc dường như còn du dương và tha thiết hơn xưa!
- Lạy Chúa, Chúa lấy đi ánh sáng của con, để giờ đây chỉ có Chúa là ánh sáng cho con! Chúa đánh cắp tất cả hình ảnh trong thế giới của con, để lòng con chỉ còn mỗi bóng dáng của Người! Người chính là kẻ trộm siêu phàm tuyệt đối! Kẻ trộm mà con vui lòng để cửa ngỏ đợi mong!
Anh không hiểu! Quả thực anh không thể hiểu! Niềm tin tôn giáo, với anh, là một khái niệm xa xỉ! Anh không tin những thứ không nhìn thấy được. Anh chỉ tin vào hữu hình. Những thứ không thể nhìn thấy, những vị thần, vị thánh không rõ mặt mày chẳng qua chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, là cách thức mà loài người tự huyễn hoặc mình, để có chỗ mà bấu víu khi khốn khổ, hay tìm kiếm sự xoa dịu, vỗ về lúc tổn thương! Thế thì một vòng tay ôm, một câu nói trìu mến, một thân thể bằng xương bằng thịt ở bên cạnh, sẵn sàng đỡ nâng, hẳn phải có sức mạnh thuyết phục hơn gấp trăm ngàn lần thứ mơ hồ vô hình hài kia chứ! Anh tin là như vậy. Nhất định, cô sẽ phải nhận ra, điểm duy nhất để cô tựa vào chính là anh, một thực thể sống, một con người biết hoạt động chứ không phải là một bóng dáng sương khói trên bàn thờ.
“Mình có phải là kẻ ngông cuồng, hoặc là tên thụ động chết nhát?”. Anh vẫn thường hỏi mình như thế. Mục tiêu đặt ra đã rất rõ ràng! Quyết tâm thực hiện cũng mạnh mẽ lắm! Thế nhưng anh không làm sao mở miệng nói được một lời mỗi lần ở bên cạnh cô. Những lần họ hẹn hò, hay nói cho đúng là đưa nhau đi chơi, điểm đến luôn là một ngôi nhà thờ nào đó. Người bị mất đi ánh sáng trở nên nhạy cảm vô cùng với tiếng động. Anh không dám đưa cô tới nơi xô bồ. Và điều dễ biết là cô cũng chỉ cảm thấy thoải mái khi được ngồi yên lặng trong sân nhà thờ. Đẹp như tượng tạc, lương thiện như trẻ thơ, xung quanh cô như có một luồng khí thiêng bảo vệ. Anh tự thấy mình nên cách xa ra một chút thì hơn. Thời khắc này anh nên im lặng, bởi một tiếng động vô ý gây ra cũng đã là khiếm nhã chứ đừng nói đến những bài phản pháo về tôn giáo hoang đường. Có buồn cười không khi sự hăm hở lật đổ ngôi vị kẻ trộm siêu phàm lại được thay thế bằng chuyện tích cực tìm kiếm bản doanh của hắn. Anh đã hứa mỗi tuần sẽ đưa cô đến một ngôi nhà thờ mới, sẽ thuật cho cô biết nơi ấy ra sao.
- Nhà thờ này có cột thu lôi hình con gà, gió thổi chiều nào thì con gà sẽ quay theo chiều đó.
- Con gà đó chính là chúng ta phải không anh? Còn Chúa là gió. Khi Người cất tiếng thì chúng ta sẽ đáp lời.
- Gác đàn ở nhà thờ này nhỏ thôi nhưng đẹp lắm em à! Chiếc dương cầm ở đây tuy cũ kỹ nhưng tiếng thanh và hay lắm.
- Em đoán mỗi khi vắng người, các thiên thần sẽ xuống đây đàn ca để không lúc nào tiếng chúc tụng Chúa bị gián đoạn cả. Anh cũng nghĩ thế chứ?
- Nhà thờ này có vườn hồng trải dài từ cổng đến tận bậc tam cấp vào bên trong đó. Em có nghe hương hoa thơm nức không?
- Em có nghe. Mà anh ơi, em cũng muốn nhà mình có một vườn hoa giống vậy!
Thà rằng cô đừng nói ra lý do. Chẳng có gì buồn hơn như thế! Cô muốn ngôi nhà mình ngập trong hương hoa, để khi kẻ trộm siêu phàm xuất hiện, lỡ cô có ngủ quên, lỡ mà những bản thánh ca chưa kịp vang lên, thì đã có sẵn hương hoa chào đón.
Chẳng biết cô tìm những hạt giống ở đâu, khi anh đến thì cô đã ươm được mấy chậu hoa be bé và đặt chúng trên bệ cửa sổ. Mỗi ngày, cô tưới nước và mong ngóng chúng nẩy mầm. Khi những cái chồi đầu tiên bung khỏi đất, cô mừng đến mức gần như hét lên. Còn anh lại thấy xót xa! Những cái chồi mọc lên nhanh lắm. Đáng tiếc chúng không phải là chồi hồng. Kẻ bán cho cô những hạt giống ấy, hẳn đã cười thầm cô gái chẳng thấy đường mà lại muốn ngắm hoa!
Anh âm thầm đem tráo những chậu hoa giả của cô bằng cây hoa thật của mình. Khi tráo đến chậu cuối cùng, anh bật cười. Mình bây giờ trông có khác gì một tên trộm đâu? Lần đầu tiên anh không thấy khó chịu với khái niệm trộm cắp nữa. Lần đầu tiên anh thấy kẻ trộm cũng có lúc dễ mến. Lần đầu tiên anh thấy việc trộm cắp cũng có lúc cần thiết. Kẻ trộm siêu phàm, chắc hẳn ông đã từng đánh cắp hết những nỗi buồn để chỉ còn niềm vui ở lại? Hãy chỉ cho tôi bí quyết!
Từ nhà cô về, anh muốn sang viện để thăm mẹ. Anh thấy có lỗi vì dạo gần đây không chăm sóc mẹ được nhiều. Mẹ anh không có trong phòng. Bà đi dạo cùng cô hộ lý. Họ đang đứng ngoài sân. Trông thấy anh, cô khẽ chào, đặt tay mẹ vào tay anh rồi ý nhị bước đi.
- Mẹ có khoẻ không?
Anh vuốt ve bàn tay gầy guộc của bà. Bà xoay mặt qua, ngơ ngẩn nhìn anh:
- Đằng ấy qua chơi đồ hàng với tớ à? Có mang quà cho tớ không? Đâu, quà đâu?
Bà vùng vằng, khóc um lên. Cô hộ lý bảo anh cứ đưa cho bà một món đồ bất kỳ. Đó là liệu pháp trấn an tinh thần bệnh nhân. Anh lúng túng vì chẳng mang theo gì cả, chỉ có mỗi mấy cái chậu trồng loại cây vớ vẩn anh chẳng biết tên, mấy chậu giả hoa hồng anh tráo của cô.
- Đằng ấy mua cây cho tớ à! Cây đẹp quá! Cao quá! Từ bây giờ tớ sẽ nằm ngủ dưới gốc cây. Sẽ không còn sợ mưa nữa.
Mẹ ôm cả mấy chậu cây vào giường, nói bâng quơ vài ba câu rồi ngủ. Anh ngồi trông mẹ ít lâu rồi về.
Buổi sáng sớm anh nhận được điện của viện. Họ thông báo mẹ anh đã mất. Khi anh đến, đã thấy mẹ được đặt ngay ngắn trên giường. Một tay đặt trên ngực, một tay ôm mấy cái chậu cây, miệng còn he hé cười, mẹ như một người đang dạo chơi chứ nào phải ngậm ngùi về bên kia thế giới! Cô hộ lý xin lỗi vì không thể báo kịp cho anh đến nhìn mặt mẹ lần cuối.
- Bà ra đi đột ngột quá! Ngay đến cô y tá trực đêm thường đi kiểm tra các phòng bệnh cũng tưởng rằng bà đang ngủ.
Cô hộ lý lại đặt vào tay anh một tờ giấy.
- Tôi thấy cái này được nhét hờ dưới gối của bác. Tôi nghĩ là thư bác viết cho anh.
Thư của mẹ ư? Mười năm rồi chuyện xưa chuyện nay mẹ còn chẳng phân biệt nổi, làm sao đủ tỉnh táo để ráp chữ, kết vần?
“Con thân yêu! Đêm nay mẹ có một giấc mơ thật lạ. Một kẻ trộm lẻn vào phòng khi mẹ đang ngủ và lấy cắp mầm cây trong những chiếc chậu con mua. Khi kẻ ấy bỏ đi, những chậu đất không bỗng đồng loạt nở hoa. Hương ngào ngạt và mẹ chắc lần sau khi con đến thăm thì mùi hương ấy vẫn còn. Tự nhiên lòng mẹ thanh thản lạ kỳ. Và linh tính từ đâu mách bảo mẹ rằng mẹ có thể an tâm ra đi được rồi, vì con đã tìm được điểm tựa cho cuộc đời mình”.
Thư mẹ viết chỉ có vậy. Anh trở tới trở lui tờ giấy. Đúng nét chữ của mẹ không sai, sao có thể nhầm được! Anh bần thần ngồi xuống. Giấc mơ mẹ nói trong thư có ý nghĩa gì? Kẻ trộm ấy là ai? Khi anh trộm những chậu hoa giả của cô, anh còn cười rất đắc ý, còn cho rằng một cách nào đó, anh đã thế được chỗ của kẻ trộm siêu phàm kia. Còn kẻ trộm trong giấc mơ của mẹ, người ấy đến không vì chứng minh điều gì cả, chỉ đơn giản là kết thúc một hành trình mà có lẽ chính người ấy đã lên kế hoạch. Người ấy đến như ông chủ kết toán nợ nần. Vậy nợ nần của mẹ là gì? Phải chăng là chính anh, đứa con không tâm linh khô khan và lạnh lẽo!
Anh chợt nghe trong lòng mình một mầm cây bừng nở. Mầm cây ấy lớn rất nhanh và trổ hoa thơm ngát. Anh xin phép người của viện được vắng mặt rồi sẽ quay lại lo hậu sự cho mẹ sau. Anh muốn đến ngôi nhà thờ gần nhất. Anh muốn ngồi một mình, để lắng lại những ngổn ngang trong tâm tưởng, và để thưa với kẻ trộm siêu phàm rằng:
- Lạy Chúa! Ngài đã đánh cắp được con rồi!