Hồn là ai? Là ai? Tôi chẳng biết
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô hạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục.
Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc.
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 91-92)





















Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh,
Hơn hết u buồn của nước mây,
Của những tình duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.
Cho ta nhận lấy không đền đáp,
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.
Và sóng buồn dâng ngập cả hồn,
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khóc cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 91)












 
Mai sáng mai, trời cao rộng quá
Gió căng hơi và nhạc lên mây
Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm
Chỉ có áo xuân trắng trẻo thay!
Mai này thiên địa mới tinh khôi
Gió căng hơi và nhạc lên trời
Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết
Hoa lá hồ nghi sự lạ đời
Trái cây bằng ngọc vỏ bằng gấm
Còn mặt trời kia tợ khối vàng
Có người trai mới in như nguyệt

Gió căng hơi và nhạc lên ngàn
Thuở ấy càn khôn mới dựng nên
Mùa thơ chưa gặt tốt tươi lên
Người thơ phong vận như thơ ấy
Nào đã ra đời ngọc biết tên
Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời
Mùi thơm ngây dại sóng con ngươi
Hãy hoan hô, lời cao như sấm
- Vạn tuế, bay ơi! Nắng rợp trời!
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 99-100)



















Mã số: VVYT 17-016

Mỗi năm Giáng Sinh về, nơi nơi ai cũng trang trí thật lộng lẫy để đón mừng Chúa sinh ra. Ở giáo xứ tôi cũng vậy nhưng mỗi năm đều có sự thay đổi, khác biệt và độc đáo hơn. Giáng sinh năm đó trong giáo xứ tổ chức cho tất cả các bạn trẻ viết thư cho Chúa Hài Đồng và thư sẽ được công bố vào đêm canh thức 24 nếu bức thư nào viết tâm tình và xúc động nhất sẽ được giải thưởng.

Đêm đó có một bức thư của một bé gái 13 tuổi đã lấy đi biết bao giọt nước mắt của mọi người trong và ngoài giáo xứ tham dự đêm canh thức Giáng Sinh. Bức thư là hoàn cảnh gia đình thực tế của em, với một lời nguyện xin với Chúa gìn giữ sức khỏe cho cha mẹ và anh chị em trong nhà, đặc biệt là người mẹ đi làm ăn xa với mong muốn của bé là cả nhà sum vầy bên nhau trong những ngày Tết sắp tới. Cụ thể nội dung bức thư như sau:

 

Chúa Hài Đồng kính yêu

 

 

“Chúa Hài Đồng kính yêu! Đã lâu lắm rồi giờ con mới viết thư cho Chúa. Chúa ơi! Chúa có lạnh lắm không ? Vì yêu thương chúng con Chúa đã xuống thế làm người để cứu lấy chúng con khỏi tội lỗi. Con biết mình thật sung sướng khi sinh ra được nằm chăn ấm đệm êm trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, còn Chúa là Thiên Chúa mà phải sinh ra trong máng cỏ hôi hám nhờ hơi thở của chiên bò để sưởi ấm nhưng Chúa vẫn vui vẻ chấp nhận không phàn nàn kêu trách. Còn đối với con, con có cha, có mẹ và anh chị em, được yêu thương đùm bọc nâng đỡ của người này người khác, được ăn no mặc ấm nhưng sao con vẫn làm phiền lòng, tổn thương tới cha mẹ, anh chị em và nhiều người xung quanh.

Xin cho con biết mặc lấy thân phận của Chúa để con biết làm nhiều việc hi sinh giúp đỡ cha mẹ, anh chị em trong nhà, để rồi mẹ con không phải đi làm ăn xa, cha con không phải quán xuyến công việc nhà như một người nội trợ.

Đã hai năm rồi mẹ chưa về ăn Tết cùng cha con chúng con, con nhớ mẹ lắm Chúa ơi! Xin chúa thương gìn giữ mẹ con luôn khỏe mạnh, bình an để mẹ sớm về cùng gia đình quây quần bên nhau với nồi bánh chưng, được mẹ dẫn đi chơi, chúc Tết như bao người khác. Xin cho cha con luôn dồi dào sức khỏe để nuôi dạy chúng con thật tốt trong ngày, tháng, năm mẹ đi xa và cho các anh em con luôn biết cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cha mẹ vất vả nuôi dạy chúng con. Cho anh chị em con luôn nhớ cầu nguyện mỗi ngày cho mẹ để mẹ sớm về với chúng con trong những ngày Tết sắp tới này.”

Đó là tất cả những tâm tình, ước nguyện của cô bé dâng lên Chúa Hài Đồng để cầu xin Chúa luôn gìn giữ mẹ và gia đình mình. Đó là một tình yêu đơn sơ của một đứa trẻ giành cho những người đã sinh thành dưỡng dục mình. Liệu với xã hội ngày nay tình yêu đó có còn bền vững, đơn sơ như vậy không? Có biết bao đứa con vì đồng tiền, danh dự của mình đã không nhận cha mẹ khi họ về già, thậm chí đuổi các ngài ra khỏi nhà để các ngài phải lang thang vất vưởng.

Nguyện xin Chúa thương chạm tới biết bao tâm hồn lạnh lẽo của những đứa con đang lầm đường lạc lỗi, thôi thúc họ biết yêu thương trân trọng, chăm lo, cầu nguyện cho các ngài là những người đã sinh thành, dưỡng dục họ nên người. Nguyện xin hài nhi Giêsu luôn yêu thương gìn giữ cha mẹ con và mọi người trong tình yêu của Ngài.

 

Chuyện thứ I: Một nhà thám hiểm sơ ý bị trượt chân rơi xuống vực thẳm rất sâu. Nhưng may là ông đã bám vào một cành cây cheo leo mọc ngang vách đứng. Ông không thể bò lên, nhìn xuống dưới ông nghĩ nếu mà mình rơi xuống là chết chắc.

Ông tin Chúa, nên ông cầu nguyện: "Lạy Chúa, Chúa biết là con tin Chúa! Xin Chúa cứu con!"

Ông nghe văng vẳng có tiếng nói: "Ta sẽ cứu con, vậy, con hãy buông tay ra đi!"

Ông đáp lại: "Buông tay khỏi cành cây này, con sẽ rơi xuống và chết mất!"

Chúa mỉm cười nhìn ông, lắc đầu...

 

Chuyện thứ II (Thánh Kinh biến thể): Khi chiều tối, các môn đệ đã chèo thuyền sang bên bờ bên kia, còn Chúa Giêsu vẫn ở lại bờ bên này. Nửa đêm trời tối, Chúa Giêsu đi trên mặt biển đến với các ông. Ông Phêrô nhìn thấy Chúa thì tưởng là ma, nên la lên hoảng hốt.

Chúa Giêsu nói với các ông: “Thầy đây, đừng sợ!”

Ông Phêrô liền thưa: “Lạy Thầy, nếu thật là Thầy, xin cho con cũng đi trên mặt nước mà đến với Thầy!”

Chúa bảo ông: “Hãy lại đây với Thầy!”

Ông Phêrô liền vội vả trở vào thuyền, lật tung mọi thứ, tìm tìm kiếm kiếm một hồi lâu.

Chúa Giêsu đợi lâu quá, liền nói: “Phêrô, sao mà lâu thế? Con đâu rồi?”

Ông Phêrô trả lời vọng ra: “Thầy đợi con chút xíu, con đang tìm áo phao để mặc vào cho an toàn.”

Chúa thấy thế mỉm cười, nhìn ông, lắc đầu…

 

Chuyện thứ III: Trong một đám cháy lớn, người ta sực nhớ đến một em bé đang ở trên lầu khi đám cháy đã quá lớn, và không thể nào leo lên để cứu em được. Em bé hoảng hốt đứng ở ban công khóc lóc kêu gào.

Ở dưới đất, tiếng người cha cất lên: “Con hãy nhảy xuống đi, cha đây!”

Em trấn tĩnh hơn và trả lời: “Con không thấy cha đâu hết, khói mịt mù…”

Người cha trả lời: “Con yên tâm, cha nhìn thấy con mà, và cha đã chuẩn bị mọi thứ để đón con rồi. Cứ nhảy đi!”

Em bé tin tưởng nhảy xuống những tấm thảm mà người cha và mọi người đã chuẩn bị. Và rồi em bé ùa vào vòng tay ấm áp, an toàn và đầy yêu thương của người cha.

 

Mỗi người chúng ta tin tưởng vào Thiên Chúa như thế nào?

Mã số: VVYT 17-015

 

Mùa Giáng sinh nào ta đã cho nhau

Những niềm mơ ước dấu yêu ngàn sau

Vui trong đêm đông lạnh giá

Sương rơi rơi trên ngàn lá

Lá khô rơi đầy…

 

Rồi đêm nao Chúa Hài Đồng giáng thế

Trong đêm lạnh căm ta ngồi bên máng cỏ

Nhìn những vì sao sáng lung linh sắc màu tình yêu

Ta hãy thắp lên…

Thắp lên ngọn lửa hồng, để Chúa bớt cô liêu.


 

Mùa giáng sinh này ta hãy cho nhau

Để mùa đông sớm có thêm tình yêu…

Vang đêm Noel ca khúc

Nghe trong tim ta rạo rực

Giáng Sinh an hòa!


 

Và đêm nay Chúa từ trời xuống thế

Hang Bê-lem tuyết phủ dày bên máng cỏ

Ngời sáng tình yêu Thiên Chúa với loài người

Ta hãy nâng niu

Như nâng niu từng đóa sen hồng, dâng Chúa tình yêu.

 


(Nguyễn Thảo Nam)

Nắng chiều gần tắt, nhưng vẫn còn đủ dọi sáng trong căn nhà nguyện của các linh mục hưu dưỡng tại thành phố Saint Louis chiều nay. Từng giọt nắng xuyên qua song cửa, đọng lại trên từng đôi vai gầy gò của những cuộc đời cũng đã xế chiều. Một thời, họ đã từng là giáo sư, là mục tử, là nhà truyền giáo với những bước chân trần không mỏi mệt. Hôm nay, họ như những giọt nắng chiều bắt đầu xuôi bóng. Vậy mà trong cái tàn lụi của cuộc đời ấy, họ đã để lại trong tôi một cảm xúc nội tâm sâu xa.
Xúc động vì thấy trên 30 chiếc xe lăn, 30 cuộc đời bệnh tật yếu ớt ấỵ dâng thánh Lễ Đồng Tế tạ ơn. Họ dâng lễ tạ ơn trong nắng chiều nhạt nhoà. Từng chiếc áo lễ đã bạc màu như chính cuộc đời của các Ngài. Những mái tóc trắng bạc nhuốm màu gió sương. Từng cánh tay run rẫy vẫn khát khao dâng lễ hiến tế. Chẳng vị nào có thể cất lên nổi một lời kinh cho trọn vẹn vì hụt hơi, sức cạn. Riêng vị chủ tế, sức khỏe khá hơn một tý, cất lên lời kinh tiền tụng như lời tạ ơn thay cho những anh em tật nguyền.
Họ dâng lễ tạ ơn khi đời không còn gì để dâng. Họ dâng lễ tạ ơn khi đôi tay không còn sức để nâng nổi một chén Thánh. Mấp máy đôi môi trong mỏi mệt yếu đuối. Buông rũ đôi tay trên vành xe lăn định mệnh. Một Thánh Lễ Ban Chiều!
Nghi lễ truyền phép làm tôi xúc động nhiêù. Từng hàng tay run rẩy từ dãy xe lăn cũng muốn nâng lên để hiệp thông. Niềm hiệp thông trong nỗi đau tật nguyền, trong già nua mòn mỏi. Vậy mà trên từng nét mặt già nua bệnh tật yếu ớt, trong từng ánh mắt nhạt nhòa ấy vẫn phản chiếu một tâm tình tri ân sâu thẳm. Tôi thầm nói với chính mình : “Còn gì để tạ ơn nữa nhỉ, khi cuộc đời đâu còn gì để đón nhận. Còn gì để tạ ơn khi cuộc đời đang tàn lụi tiêu hao.” Tôi Không hiểu hết, nhưng chính các ngài đã hiểu. Vì thế mới dâng lời tạ ơn.
Mới cách đây mấy hôm, tôi đi tham dự thánh lễ mở tay của một Linh mục trẻ. Niềm hân hoan dạt dào. Ca đoàn rộn vang tiếng hát. Rước. Quay phim. Chụp ảnh. Tấp nập bước chân. Người Linh mục trẻ giang rộng đôi tay trên bàn Thánh trong nét mặt hân hoan. Chấp tay khấn nguyện và dâng lời tạ ơn thay cho muôn dân. Hàng ngàn con tim tham dự cùng một nhịp rung, như ôm chầm người Linh mục trẻ trong lòng yêu thương của Giáo hội. Lễ tan, người người vây quanh. Chúc mừng. Hân hoan. Có cả nước mắt hạnh phúc nữa. Màu áo phục sinh tung bay trong nắng bình minh. Mây xanh trong vắt trên cao cũng như muốn cuốn hút người Linh mục về phía cuối Trời. Nhiều người trẻ hiện diện nơi đó cũng thầm ước mong ngày nào có được phút giây ấy. Phút giây của thần thoại. Phút giây của Thiên đường.

Rồi hôm nay, tôi đến tham dự Thánh lễ ban chiều của những Linh mục xế chiều trên xe lăn. Không rước xách. Không tiếng hát. Không đưa rước. Không người thân. Không còn lời chúc mừng. Nhà nguyện vắng. Chỉ nghe rõ cọc cạch từng tiếng xe lăn tiến vào. Nhiều hàng ghế trống, vì tất cả ngồi trên xe lăn. Một vài người phụ giúp đẩy xe ngồi khuất cuối lối. Trên bàn thờ, ánh nến cháy hững hờ. Dường như nó cũng nhạt nhoà theo nắng. Những bông hoa cũng âm thầm rủ cánh. Mỏi mệt. Có ai đó đã để chưng cả tuần nay. Không gian tĩnh lặng một màu chiều.
Tôi thì thầm với Chúa: “Chúa ơi, đời Linh mục cuối cùng như vậy hay sao? Con cứ tưởng nó mãi rực rỡ như ngày lễ mở tay mấy hôm trước chứ ”. Không có tiếng trả lời. Chỉ có sự lặng im của thập giá phía cuối bàn thờ. Thấp thoáng một bóng hình treo lơ lửng trong chiều tím. Dường như đó là câu trả lời cho tôi ! Tôi không dám hỏi tiếp, chỉ cúi đầu thinh lặng nhìn bóng thập tự và nhìn từng dòng đời đang trôi qua. Trôi qua nhưng sẽ không bao giờ tàn lụi. Tất cả như dòng sông đang trôi đi, đi về với biển cả, về với đại dương mênh mông. Họ như ánh hoàng hôn đang lịm tắt để chờ đợi một bình minh. Vẫn biết rằng giọt nắng chiều là giọt nắng hiu hắt. Áng mây chiều là áng mây buồn rũ. Cuộc đời về chiều cũng hiu hắt buồn rủ, nhưng nó có nét gì nhiệm mầu quá đỗi. Hứa hẹn một mùa phục sinh nơi cuối trời. Bên ngoài vẫn là mùa Đông. Mọi thứ xơ xác. Tuyết. Lạnh. Cây cối còn lại nắm xương gầy. Có chút nắng nhưng chẳng đủ sưởi ấm. Nó chỉ dọi sáng mong dẫn lối đi và chờ đợi xuân về. Ngoài trời cây rũ, lá rơi. Trong nhà cũng có những mảnh đời đang rụng dần. Họ đã sống đến tận cùng ơn gọi của chính mình. Biết chiếc lá đời mình đang rụng nhưng vẫn cất lời tạ ơn. Tạ ơn vì sinh ra một đời để được sống đời đời. Tạ ơn vì hy vọng một mùa Xuân sẽ dọi sáng sau mùa Đông lạnh. Nắm xương gầy của cây cối còn hy vọng phút đâm chồi nảy lộc lúc Xuân sang. Các Linh mục xe lăn hôm nay cũng đang mong chờ một Mùa Xuân vĩnh cửu. Vì thế họ cất lời tạ ơn. Tạ ơn cho họ. Tạ ơn cho đời và tạ ơn thay cho tôi. Tôi thường so đo khi dâng lời cảm tạ. Còn các Ngài lại dâng lời cảm tạ không chút so đo. Họ là những tia nắng chiều nhưng vẫn còn dọi sáng để soi dẫn lòng tri ân. Như muốn nói rằng, đời là một chuỗi ngày tri ân liên lỉ.

 


Không hiểu thánh lễ của các Ngài dâng hôm nay có giống như tâm tình của thánh lễ mở tay đầu đời hay không ? Ngày mở tay tràn ngập vui sướng, vì cảm nghiệm tình Chúa quá bao la. Ngày mở tay hạnh phúc, vì giang tay đón nhận ơn trời. Hôm nay, những đôi tay đó không còn sức để giang rộng, nhưng trong tim thì vẫn một lòng cảm tạ mênh mông. Thánh lễ nào mà chẳng mang ý nghĩa tạ ơn. Nhưng thánh lễ tạ ơn ban chiều với những cuộc đời xế chiều trên những chiếc xe lăn hôm nay mang một chiều kích hiến tế trọn vẹn quá. Dâng cả nỗi đau. Dâng cả cuộc đời tàn. Đôi tay run rẩy làm nên lễ dâng. Không cần của lễ. Chúa cũng chẳng cần hy lễ. Ngài cần “một tấm lòng tan nát khiêm cung”. Bao lâu còn hơn thở, bấy lâu còn dâng lời cảm tạ. Bao lâu còn ý thức mình đang hiện hữu, lúc ấy vẫn còn muốn nói lời tri ân. Nắm đôi tay yếu ớt của một Linh mục tê liệt trên chiếc xe lăn tôi hỏi :
“Cha có mệt lắm không” ?
“Mệt. Nhưng tạ ơn Chúa vì đã "gần xong đời lữ hành rồi”.

Chao ôi ! vẫn mênh mông một màu hy vọng. Không than thở. Không trách móc, vì thấy lấp ló tia sáng của màu nắng vĩnh cửu. Hạt lúa mì của kiếp đời đang mục nát để trổ sinh mùa lúa trường sinh. Tôi nhìn các Ngài cô đơn trong nỗi đau tật nguyền. Còn các Ngài lại muốn chia sẽ một niềm vui có Chúa. Tâm tư thật khác nhau. Người đang lảnh nhận dạt dào như tôi thì quên lời tạ ơn. Kẻ đang mất mát héo tàn thì lại dâng lời chúc tụng. Đôi tay run rẩy mà lại cảm thấy dư tràn, còn đôi tay mạnh khỏe như tôi lại cảm thấy thiếu thốn, mong thêm. Có phải bàn tay nhiều rãnh, hay vì lòng nhiều ngăn? Tôi tự vấn lòng mình. Tôi đang đi tìm bằng cấp, vinh dự, đi tìm một chỗ đứng trong đời. Các Ngài đang trả lại cho đời vinh dự bằng cấp và chỗ đứng, để đi vào kết hiệp thâm sâu. Thầm nói với mọi người “Chúa là phần gia nghiệp mà thôi”. Bao lâu chưa cảm thấy Chúa là gia nghiệp, bấy lâu lòng vẫn cảm thấy đói. Miệng vẫn cảm thấy khô. Và khát.
Đời tôi hôm nay dường như cũng đang thiếu vắng một tâm tình tạ ơn sâu thẳm như thế. Vì lòng chưa cảm thấy no, hồn chưa cảm thấy đủ. Bao giờ cho đuợc no đủ vẫn là nỗi giằng co trong lòng. Lòng đang mong thêm nên ít khi tri ân những gì mình có. Không cảm kích những gì đang có, nên lòng cứ phập phồng xôn xao. Sóng gian tham vẫn cuồn cuộn, nên không tìm đuợc nguồn bình yên cõi lòng. Đôi khi nhận một món quà nhỏ ai gởi, lòng sung sướng nâng niu. Còn món quà cuộc sống lớn lao như đại dương mênh mông, tôi lại thường quên dâng lời cảm tạ.
Rồi từng chiều khi nắng tắt bên đồi. Tiếng xe lăn cọc cạch và âm vang Thánh lễ Tạ ơn của các Linh mục tật nguyền trên xe lăn hôm ấy lại văng vẳng bên tai. Nhắc nhở một lời tạ ơn cuối chiều. Nắng tan dần và lòng cũng chùụng xuống như sương tan trong đêm. Tan để hiểu được nguồn nước ân sủng. Tan để biết thân phận được tạo nên là để trở về với đại dương mênh mông.
Rồi trong chiều nhạt nắng hôm nay tôi cũng dâng lời thì thầm:

Chúa ơi, nhớ lại hàng xe lăn tiến vào nhà nguyện hôm nao, con nghe lòng mình xôn xao và bâng khuâng quá. Bâng khuâng vì cảm kích những cuộc đời Linh mục tàn tật, già nua nhưng vẫn sống đến tận cùng của đời hiến dâng. Vẫn chan chứa trong tim một tâm tình tạ ơn sâu thẳm. Vẫn tràn trào hy vọng cho dẫu bao rạn vở mong manh của kiếp nhân sinh. Có những bước chân đẹp sẵn sàng lên đường, thì cũng có những hình ảnh đẹp âm thầm hiến tế mỗi chiều. Họ là mẫu gương cho lòng tri ân của con hôm nay. Xin cho mỗi chiều khi nắng tắt, thì lời tạ ơn của con cũng được dâng cao để tan dần theo nắng. Xin cho Thánh lễ tạ ơn con đến dự hôm nao, cũng sẽ là từng chiều tạ ơn của đời con hôm nay.

(Mã số: 17-023)
 




Tiếng còi xe lửa vang lên thật to và dài. Những chiếc bánh xe dưới các khoang tàu rít vào đường ray nghe nhức tai. Nơi sân ga, người vào kẻ ra tấp nập và nhộn nhịp làm sao. Đâu đó có những cái bắt tay, ôm hôn vui vẻ của những hành khách vừa rời tàu. Gần đó, cuối dãy hành lang vang lên tiếng quát tháo, la mắng, xua đuổi của tên bảo vệ. Hắn lật nhào cả gánh hàng đậu phộng là chén cơm hằng ngày của gia đình Liên, cô gái có thân người gầy guộc, gương mặt xanh xao, hóp lại bởi những vất vả, cực nhọc hằng ngày. Đôi mắt cô đượm buồn, đầy những nỗi lo âu khó tả. Cô vội nhặt từng hạt đậu trong tiếng chửi bới cay cú mà chua xót của tên bảo vệ, nhặt trong những ánh mắt khinh thường mà chê bai của những người nhà giàu. Cô kiềm nén những giọt nước mắt vào trong, cô ngậm ngùi cho thân phận rẻ rúng của chính mình. Liên chạy đi với chiếc quang gánh trên vai, cô chạy trong những bước chân nặng nề, rã rời. Sự mệt mỏi như muốn nuốt chửng cái sức trẻ tuổi ba mươi của cô. Trong tiếng kinh cầu "Lạy Chúa, xin cho con chịu mọi sự sỉ nhục bằng lòng", Liên ra khỏi cái sân ga lạnh lẽo tình người đó. Cô bước đi trên vỉa hè với gánh hành trên vai. Gánh hàng hôm nay vắng khách, rổ đậu vẫn còn nguyên, lâu lâu lại có vài ba người ghé lại hỏi mua. Trời về khuya, hơi sương lạnh lẽo tỏa xuống đất. Rổ đậu vẫn đầy. Liên cất bước quay về nhà với nỗi lo âu hằn sâu trên gương mặt cô. Liên lo cho chén cơm ngày mai, lo cho gia đình và lo cho cả chính mình khi phải về nhà đối diện với người chồng say xỉn. Những bước chân nặng nề như muốn kéo giữ cô lại, nhưng cô phải về vì con tim không cho phép cô từ bỏ tất cả.
***
Đặt vội gánh hàng vào góc nhà, ngẩng mặt lên, Liên đã thấy Dũng đứng trước mặt với chai rượi đế trong tay, người nồng hơi men. Anh ta nham nhảm vài câu trong miệng rồi quát lên:
- Mày làm cái trò gì ngoài đường giờ mới về con kia?
- Nay ít khách nên em về trễ. Thôi anh say rồi, ngủ đi.
Uống tiếp ngụm rượu, anh ta chỉa thẳng tay vào Liên hỏi:
- Thế tiền đâu đưa tao mua rượu uống.
Bất lực với người chồng say xỉn, cô im lặng, cúi mặt quay đi. Nghĩ rằng Liên khinh thường mình không thèm trả lời. Thật nhanh, Dũng nắm lấy cánh tay Liên giật phắt lại, mặt anh đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống cả Liên. Dũng giơ tay tát thẳng vào gương mặt hao gầy, xanh xao của cô một cái rõ đau.
- Mày khinh dễ tao không thèm trả lời à? - Anh la lên.
Liên im lặng, nuốt sự đau đớn vào trong, cô nuốt đi cái tôi, không muốn tranh cãi với anh, trong sự mệt mỏi, Liên thì thào:
- Em không có. Thôi anh nghỉ đi.
Dũng cũng thấm mệt vì hơi men, quay tới quay lui, gật gù cái đầu như kẻ mất hồn, anh bước tới giường và ngã lăn ra ngủ. Liên ngước lên bàn thờ, bàn thờ chỉ vẻn vẹn cây thập giá cứu nạn của Chúa Giêsu được cô giấu trong góc nhỏ của bàn thờ. Vì Dũng là người ngoại đạo, anh không tin vào Chúa và Mẹ. Nên việc thờ phượng và để ảnh tượng Chúa, Mẹ trong nhà anh đều cấm tuyệt đối. Tuy vậy, Liên không quên Chúa, Mẹ bao giờ, cô siêng năng đọc kinh, lần hạt. Hôm nay tuy mệt mỏi nhưng Liên vẫn đến và sấp mình quì xuống dưới chân bàn thờ, nâng niu tràng chuỗi mân côi, Liên cất lời đọc lên từng câu kinh. Cô đọc trong những giọt nước mắt đau đớn, tủi hổ. Sao cái sự chông chênh, và bẽ bàng lại cuốn vào cuộc sống phận người mỏng giòn, đầy yếu đuối của cô. Liên ngước nhìn lên những dấu đinh nơi tay và chân Chúa. Cô càng yêu Chúa hơn, càng cố gắng học gương Ngài để cam chịu những vất vả,tủi nhục. Cô dâng mọi lo âu cho Chúa và Mẹ, cô thiết tha nguyện xin cho người chồng cô sớm thay đổi tính nết và gia nhập đạo. Lời kinh kết thúc chuỗi ngày dài của Liên với bao mệt mỏi của kiếp người. Với những nghịch cảnh Liên đã từng muốn bứt phá khỏi vòng xoay chán chường, đau khổ đó. Đôi lúc có những khoảng trống của tâm hồn, cô hồi tưởng về những ngày tháng mà Dũng và cô vừa quen nhau.
***
Năm năm trước, trong buổi chiều mùa thu của vùng Nam Bộ. Buổi chiều thoang thoảng mùi lúa chín vàng trĩu hạt, tiếng ếch nhái kêu ran nơi những luống rau muống. Buổi chiều thu với nụ cười ngây thơ, trong sáng của cô thiếu nữ ngoan đạo. Ngay từ nhỏ, Liên đã được bố mẹ chăm lo cho việc đạo đức rất tốt. Nhưng trớ trêu thay người Liên đem lòng yêu thương lại là một người ngoại đạo. Dũng là một trong những thanh niên của làng, khôi ngô và cao khoẻ, nhưng anh lại không có niềm tin vào Chúa. Tuy khác đạo, nhưng lúc đó anh rất tôn trọng tôn giáo và niềm tin của Liên. Anh hay chở Liên đến nhà thờ để tham dự thánh lễ, tuy Liên có rủ vào nhưng anh đều từ chối. Liên cũng buồn nhưng cô không nói gì nhiều, những lúc ấy cô ngước nhìn lên thập giá Chúa để cầu nguyện, chỉ xin cho anh một lần vào nhà thờ để tham dự thánh lễ, để hiểu hơn về đạo của cô. Tháng ngày trôi qua, tình yêu giữa hai con người khác đạo cứ thế mà lớn dần thêm. Dũng quan tâm, yêu mến, lo lắng cho Liên rất nhiều. Còn cô, tuy rất yêu anh nhưng hễ cứ nghĩ về vấn đề đạo hạnh của hai bên thì Liên bối rối, bâng khuâng lắm. Liên sợ nhiều điều. Cô sợ sẽ như những gia đình khác, cô sợ hạnh phúc và bình an sẽ chẳng đến với gia đình mình, cô sợ cảnh "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt", sợ cảnh khác đạo khó sống và sợ cả tan vỡ gia đình. Nhưng càng ngày, Liên càng đi xa hơn với những nỗi sợ đó. Liên yêu Dũng ngày một nhiều hơn, bởi cô nghĩ rằng: "Người con trai này tuy không cùng tôn giáo, nhưng với tình yêu anh dành cho mình thì sẽ biến đổi tất cả". Tuy hai bên gia đình đều không chấp nhận, nhưng buộc phải cho cả hai đến với nhau. Liên và Dũng đã làm nghi thức chuẩn tại nhà thờ. Khoảng thời gian đẹp đó vẫn mãi hằn sâu trong Liên, người con gái đã từng được yêu và đã từng có những ngày tháng đẹp bên người mình yêu như thế.
***
Liên giật mình, mở mắt ra trong tiếng kêu mừng rỡ của bà Hai, người hàng xóm và cũng là cựu thành viên trong gia đình Phan sinh. Ngó nghiêng xung quanh, Liên hỏi trong sự mệt mỏi:
- Đây là đâu bà Hai? Thôi để con về, con còn luộc đậu tối bán nữa bà! - Vừa nói Liên vừa mở chiếc khăn ra khỏi người, đặt hai chân xuống.
- Khoan! - Bà Hai nắm lấy tay Liên giữ cô ngồi trên giường không cho cô kịp đi.
- Con có biết là con đã bất tỉnh mấy ngày nay hay không vậy? Hổm rày, bà qua nhà đem cho con cái bánh mà thấy con nằm giữa nhà vậy đó. Chưa khoẻ hẳn mà đòi bán buôn cái gì?
- Con không bán không buôn thì gạo đâu có ăn bà Hai.
- Thế thằng chồng bay đâu, ngoài việc say xỉn, đánh đập bây ra thì nó không biết làm gì à? Bây sống với thằng như vậy có mà chịu khổ cả đời ư?
- Con khổ lắm bà ơi, con phải chịu đựng mà làm thôi. Ảnh có say, có đánh, có đập con, con cũng chịu chứ con gọi anh là chồng rồi thì không bỏ được bà. Con học gương Chúa Giêsu mà cố gắng sống yêu như Ngài bà à. Rồi dần dần Chúa, Mẹ sẽ thay đổi ảnh thôi bà. Con tin vậy.
Bà Hai nhẹ nâng tay lên, vuốt từ từ lên đầu Liên:
- Rõ khổ con nhỏ, nó giữ đạo, nó học gương Chúa, nó đặt hết niềm tin vào Chúa, Mẹ để yêu thằng chồng say xỉn vậy, không lời oán trách.
Liên cười nhẹ trong sự mệt mỏi, gương mặt xanh xao dần đi, cô có vẻ đuối sức và dần ngã người ra sau, nằm xuống. Cô tháo tràng chuỗi trên tay ra và bắt đầu đọc kinh. Còn với bà Hai, bà thấy xót thương, thấy con tim rung cảm cho cuộc sống đầy bất hạnh của Liên. Bà về nhà Liên, tìm Dũng để nói hết tất cả, bà muốn Dũng biết sự thật về tình hình sức khoẻ, tình yêu của vợ anh.
***
Về đến ngôi nhà ấy, trong cái lạnh của đêm khuya, bà chậm rãi bước vào nhà. Căn nhà thiếu vắng tiếng người, trống vắng và hiu quạnh. Bà nhận ra cả sự cô đơn, nỗi đau bẽ bàng, xót xa hằng đêm của Liên. Với vầng trăng lạnh, bà càng thấm thía hơn duyên phận của người con gái ấy. Vẻ tỉnh táo, Dũng từ nhà bước ra, anh thấy bà, lễ phép cúi chào trông không giống như tên Dũng say xỉn ngày thường. Anh hỏi bà:
- Tối rồi bà nhờ con việc gì ạ?
- Không gì cả. Bà qua để nói con cái này.
- Thế bà ngồi xuống đây ạ. - Vừa nói, Dũng vừa kéo chiếc ghế trụi đến gần bà Hai, đưa tay mời bà.
Một cách chậm rãi bà Hai hỏi:
- Con có thắc mắc sao vợ con không có nhà không?
Ngồi lên chiếc ván mỏng,anh trả lời:
- Chắc nó đang bán đậu đó bà.
- Con sai rồi vợ con đang nằm viện đó, con có biết không hả? Bà nói con nghe, bà không muuốn xen vào chuyện gia đình con nhưng nếu bà không nói, ắt hẳn con sẽ hối hận vì để mất người vợ yêu thương con hết tình đó.
- Sao nó nằm viện con không biết, nó có chuyện gì bà cứ nói đi ạ. - Vẻ mặt anh bình thản, không có gì là lo lắng cho Liên. Anh thở "phì" một cái rồi nghe bà tiếp:
  - Con có biết vợ con mắc bệnh không? Bác sĩ đã nói, con nhỏ bị ung thư não giai đoạn cuối rồi, khó lòng chạy chữa nữa con, qua đêm nay là may mắn rồi con. Bà không cho nó biết, nhưng có thể nó đã biết rồi con. Con bé, dù khi đau đớn vì bệnh tật, trong cơn mê nó luôn gọi tên con không ngừng. Khi tỉnh dậy, nó bước ngay xuống giường đòi đi làm. Con thấy đó mà biết thương vợ con sao.
Gương mặt Dũng thay đổi sắc thái hoàn toàn, anh bặm chặt đôi môi, mắt anh rưng rưng, mặt anh tái đi như không tưởng được điều bà Hai vừa nói. Nó như đường sét vạch ngang cả bầu trời cuộc đời anh. Bà Hai vỗ nhẹ lưng anh mà nói:
- Con Liên nó chịu cực, chịu khổ, chịu cái khinh bỉ, chê bai, xua đuổi của những người ngoài kia. Nó đau chứ con. Nhưng nó vì ai mà chịu vậy. Mấy cái đó có đau bằng cái tát của chồng nó, cái la, cái mắng, cái chửi bới của người nó yêu thương mà chịu hi sinh hay không? Con nghĩ xem, hằng đêm nó làm về, khi về nhà nó có được nghỉ ngơi liền hay không? Hay là nó phải ngặm miệng lại, nuốt cái tôi vào trong, gắng gượng mà nghe thêm những tiếng la của con, chịu thêm những đau đớn thể xác nữa. Đau lại càng đau con à, đọng lạ cái dư vị và dư vang xót lắm con. Con thấy đó, hỏi người nào mà chịu được như nó. Nó cam chịu cái hẩm hiu, phẫn uất cho tình đời nó vậy cũng vì yêu con mà thôi. Nó chịu luôn cái thói say xỉn, đánh đập của con cũng vì yêu, con à! Vì yêu con mà nó chịu tất cả đó con. Nghe lời bà, nghĩ lại đi, bù đắp lại cho vợ con, hãy yêu thương nó như ngày đầu hai đứa quen nhau đi. Hãy cho nó cuộc sống có màu hơn trong những giây phút cuối đời đi con. Đừng để lòng con sau này phải day dứt vì đã không cho người luôn yêu thương con một thời khắc hạnh phúc nào trong cuộc đời.
Dũng gục mặt xuống đùi, hai tay ôm lấy đầu, anh khóc trong đau đớn. Tiếng khóc nấc vang lên trong căn nhà trống, lòng anh nhói lên vì đau. Khắp người Dũng như bị cả vùng tối bao phủ, anh bế tắc trong suy nghĩ. Anh nhớ lại tất cả những hành động, lời nói của mình đối với Liên từ khi hai người về ở chung. Dũng hối hận về tất cả. Anh đau đớn, xót xa, lòng anh ray rứt vì những lỗi lầm của mình. Tâm hồn anh như lạc giữa đêm trường tang thương. Dũng ngẩn mặt dậy, anh nhận thấy và nhìn chăm chú vào thập giá cứu nạn của Chúa Giêsu mà Liên hằng đêm chiêm ngắm và cầu nguyện. Như có sự hối thúc nơi anh, anh giụi nước mắt, đóng cửa nhà rồi lên xe đến bệnh viện.
***
Bước vào cửa phòng, anh chạy đến chân giường bệnh. Run rẩy nắm lấy bàn tay Liên, Dũng gục đầu xuống đôi bàn tay sạm nắng ấy mà khóc, anh khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra và ướt đẫm vào lòng bàn tay của Liên. Nước mắt Dũng tràn ứa như tiếng lòng đau đớn, ân hận, như những gáo nước để gội sạch tội lỗi của anh đã từng phạm với Liên. Liên ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt cô đượm chút buồn lẫn chút vui, một chút mệt mỏi xen một khối hạnh phúc. Gương mặt xanh xao, trắng bệt của Liên dần tươi lên nhờ nụ cười trên đôi môi tái nhạt. Cô ngước mắt lên mà thầm cảm tạ Chúa. Đôi mắt cô rưng rưng, giọt lệ trong khoé mắt Liên như muốn trào ra vì hạnh phúc. Liên nhìn Dũng, khẽ động bàn tay, cô hỏi:
- Anh bị sao vậy?
Ngước mặt lên với hai hàng nước mắt giàn giụa, Dũng nắm chặt bàn tay Liên, anh ấp úng cất từng lời:
- Anh... Anh.. Anh xin lỗi. Xin lỗi em vì những lời chửi mắng, những lần anh đánh em. Xin lỗi vì cái thói vô cảm, vô tâm của anh. Xin lỗi người vợ đã luôn yêu thương, luôn lo lắng cho anh. Anh biết tất cả đã quá muộn rồi. Nhưng anh sẽ thay đổi, tha lỗi cho anh lần này thôi.
Liên như vừa chạm được sức nóng của một ngọn lửa đang bùng lên từ cõi lòng lạnh giá của Dũng. Khoé mắt Liên cay, đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng. Những giọt lệ cứ tuôn ra, cô khóc trong hạnh phúc và nhìn thẳng vào Dũng, Liên nói:
- Không, bây giờ em không thể tha thứ cho anh được. Vì từ rất lâu, em không còn giận anh nữa rồi. Em đã tha thứ cho anh lâu rồi.
Dũng nở nụ cười hạnh phúc, anh nói lớn và ôm chầm lấy Liên:
- Cảm ơn em, cảm ơn em đã tha lỗi cho anh. Em tha thứ cho anh vậy sao?
Liên chỉ mỉm cười, cô dần thấm mệt, cơn đau làm cô như muốn la lên, nhưng cô bặm chặt đôi môi, chịu đựng, trong tiếng thì thào của sự đau đớn, Liên gọi khẽ tên Dũng và nói:
- Dũng, anh đừng cảm ơn em. Mà anh hãy cảm ơn Đấng đã thúc đẩy và ban thêm động lực để em chịu đựng mọi thứ và tha lỗi cho anh.
- Đó là ai hả Liên? - Dũng bâng khuâng hỏi.
- Đó là Thiên Chúa, là mẹ Maria, là các thánh mà em tôn thờ trong đạo. Anh đã hỏi em sao tha thứ cho anh dễ dàng vậy đúng không? Vì theo gương Chúa Giêsu em cam chịu và làm tất cả đó anh. Và cũng vì noi gương Ngài mà tình yêu của em đối với anh mới trường tồn đến ngày hôm nay anh à. Hãy sống mà noi gương Ngài và hãy tập yêu như Ngài anh nha.
Đôi mắt Liên nhìn anh với một niềm tin tưởng mạnh mẽ nhưng vẻ buồn rầu, mệt mỏi như muốn khép lại. Đôi mắt ấy in vào tâm trí Dũng, cô nhìn anh như ánh nhìn của sự từ biệt. Dũng chồm tới ôm chầm lấy Liên trong niềm vui hạnh phúc, trong những giọt nước mắt. Với Liên, cô cũng đã tìm ra được cái gọi là hạnh phúc mà bấy lâu nay cô thất lạc nó. Niềm hạnh phúc và sự ấm áp trong vòng tay nơi cái ôm ấy cũng là lần đầu sau năm năm vợ chồng của Liên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời cô.
Liên nhắm mắt lại, gắng sức nâng bàn tay, làm dấu thánh giá, cô thầm cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin đón nhận linh hồn con". Liên trút hơi thở cuối cùng với nụ cười hạnh phúc còn trên môi. Liên đã rời khỏi cuộc sống tạm bợ này mang theo dư vị của cái ôm ấm áp tình yêu từ người chồng cô đã yêu thương rất nhiều. Dũng ôm chặt cô trong nước mắt khi máy đo nhịp tim kéo dài tiếng "tít". Dũng đau, lồng ngực anh như có con dao nhọn đâm xuyên, nhịp tim anh yếu dần đi. Trái tim anh như cũng chết đi với trái tim của người con gái tên Liên đó. Một nỗi đau quá lớn đối với anh, người con gái anh đã yêu lại từ mấy phút trước. Giờ đây, đã xa anh mãi mãi. Anh đuối sức, sụp quỵ dưới chân giường vợ anh.
***
Thấp thoáng một tháng trôi qua, người đàn ông đã từng không tin vào Chúa và Mẹ, đã từng là kẻ say xỉn, vô tâm, đánh đập Liên, giờ đây đã trở thành một con chiên ngoan đạo trước sự chứng kiến của bà con giáo dân. Dũng đã xin gia nhập đạo Công giáo, anh năng lần chuỗi, đọc kinh, cùng với mọi người phục vụ, giúp đỡ giáo xứ. Cuộc sống Dũng mỗi ngày mỗi thay đổi. Trong anh, ánh mắt lần cuối của Liên cứ thúc giục anh thực hiện trọn vẹn niềm tin mà cô đã đặt nơi anh, thực hiện điều cô hằng nguyện cầu. Trong căn nhà đã từng hiu quạnh đó chỉ còn mỗi Dũng, anh một mình nhưng không cô độc, căn nhà còn mỗi anh nhưng không vắng vẻ. Vì với Dũng, Liên vẫn còn đó, vẫn luôn dõi theo những thay đổi hằng ngày, cung cách sống và bài học thực hiện tình yêu thương noi gương Chúa Giêsu của anh.




























































(Trích trong
OG MANDINO, The Greatest Salesman in the World)


Lạy Chúa, xin Ngài giúp đỡ con. Mỗi ngày con bước ra ngoài thế gian, con thấy rất cô đơn và yếu đuối. Không có sự hướng dẫn của Ngài con sợ con sẽ lạc lối và xa dần những đường hướng cho con tìm được hạnh phúc và thành công.

Con không xin Ngài bạc vàng châu báu, hay những cơ hội nằm trong khả năng con, nhưng con chỉ xin Ngài hướng dẫn cách thức để con gây dựng được khả năng để nắm lấy những cơ hội.

Xin Ngài:

- giúp cho con tìm được sự khiêm tốn bằng trở ngại và thất vọng; nhưng cũng giúp cho con thấy được cái huy hoàng của chiến thắng.

- trao cho con những công việc mà nhiều người đã không làm được; và dạy con cách thức gạn lọc những kinh nghiệm thất bại của họ để con có thể thành công.

- thử thách con với những tai họa để tâm hồn con được rèn luyện, nhưng nhớ cho con cái can đảm để cười trước những lỗi lầm.

- cho con sống đủ ngày tháng để con đạt đến mục tiêu, nhưng giúp con sống mỗi ngày như đó là ngày cuối cùng của đời con.

- chỉ con cách thức ăn nói để có được hiệu quả khi giao tiếp; nhưng dạy con cách im lặng trước những thị phi vô bổ của tha nhân.

- dạy con cái kỷ luật với thói quen không bao giờ bỏ cuộc; nhưng cũng cho con thấy tất cả đều có một tỷ lệ xác suất là tỷ lệ trung bình.

- cho con cái trực giác bén nhạy để nhận diện được những cơ hội; nhưng nhớ dạy con cái kiên nhẫn để tập trung được năng lực.

- dạy con cách thức tạo cho mình rất nhiều thói quen tốt để bớt dần những thói quen xấu; nhưng nhớ cho con lòng hỷ xả để thông cảm với cái yếu đuối của tha nhân.

- dạy con bài học về đau khổ để con hiểu rằng: “Mọi sự rồi cũng qua đi” ; nhưng cho con cái hạnh phúc ngồi đếm những ân lộc mỗi ngày.

- đẩy con trực diện với hận thù để con không ngu dốt về thực tại; nhưng cho lòng con lúc nào cũng đầy tình yêu để biến kẻ thù ghét thành bạn bè.

Nhưng tất cả mọi sự đều là do ý Ngài. Con chỉ là một quả nho, nhỏ bé và cô đơn, bám víu vào cái cành khẳng khiu gọi là đời sống. Nhưng Ngài đã sáng tạo con thành một hiện hữu độc đáo; như vậy chắc Ngài đã dành cho đời con một con đường đặc biệt.

Xin hướng dẫn con. Xin giúp con. Cho con tìm thấy con đường của mình. Cho con trở thành toàn vẹn cái con người mà Ngài đã dự định khi ban cho con đời sống này. Cái hạt giống mà Ngài đã ươm trồng là con, xin được tăng trưởng để trở thành một loài hoa quả như ý muốn của Ngài.

Giúp cho con trở thành một con người đúng nghĩa.

jesus_with_the_children_jekel
Ngài đã đến nối sơn khê cách trở
Trường điện yêu truyền huyết mạch đầy vơi
Từ đêm xưa vũ hoàn lung linh mở Chào đón Ngôi Hai,
Thiên Chúa làm Người
Địa cầu vui hồn canh tân tươi nở
Được xoá tội đời đã hết hổ ngươi.

Ngài đã đến vá sơn khê rách nát
Tấm áo nhàu ủi xanh mới phẳng phiu
Mắt mẹ già thôi hắt bóng đìu hiu
Đơm nụ cười khiến muôn loài ca hát
Trần thế dậy men muối lòng thôi nhạt
Ửng Hồng ân biển Đông tình bát ngát.

Ngài đã đến rao sơn khê
Tin Mới Giải phóng rồi cứu con cái tự do
Trao phẩm hạnh từ ngàn xưa chờ đợi
Nên thật rồi một đất mới ấm no
Chim trên cành đã ríu rít líu lo
Bầu trời mới hướng bay cao thẳng tới.

Ngài đã đến trao sơn khê giới luật
Chỉ yêu thương và cũng chỉ yêu thương
Xây con đường dường hương chốn nhu cương
Đỉnh thập giá dấu chân Ngài bất khuất
Chín tầng không ngàn mây luôn tường thuật
Cho con người chân lý luật yêu thương.

Dã Tràng Cát 26/12/2016


BBT xin chân thành cảm ơn nhà thơ Dã Tràng Cát đã góp bài cho trang VTCG. Kính chúc tác giả mùa Giáng Sinh An Lành ! Trân trọng


 

CÓ LẼ NÀO !
(Một chút cảm nhận về mầu nhiệm Emmanuel- CN IV Mùa Vọng)




clip_image001


Có lẽ nào ta đang vắng Chúa ?
Nên thấy hồn hiu quạnh hoang liêu.
Thấy chung quanh trống vắng tiêu điều,
Và trong lòng “bổng dưng muốn khóc”…!
Chúa không về hay ta bội bạc ?
Khép kín lòng trong góc tối riêng.
Ta xuyến xao trăn trở triền miên,
Và buông mất bàn tay của Chúa…!
Có lẽ nào lòng ta tắt lửa ?
Chút tro tàn lạnh ngắt tình thân.
Còn đâu tình Chúa lẫn tha nhân,
Hồn câm nín và trái tim cô độc…!
Chúa không còn hay ta khô khốc ?
Mảnh đất hồn gai góc rong rêu.
Sợi chỉ đời ngang dọc sân si,
Che phủ hết mọi đường ánh sáng…!
Chúa ra đi hay mình hết bạn ?
Lạt tâm tình cạn nghĩa tâm giao.
Cõi linh thiêng nay ngập ồn ào,
Tiếng dục vọng thay lời kinh nguyện…!
Có lẽ nào Chúa thôi lưu luyến ?
Chẳng chờ mong, dứt nghĩa bội tình.
Bỏ mình ta trong nỗi điêu linh,
Giữa sóng thét, gió gào, bão lửa ?
Không !
Em-ma-nu-el chính là Cứu Chúa !
Giữa đời ta mọi cảnh truân chuyên,
Đi cùng ta vạn nẻo chông chênh,
Vẫn đợi chờ yêu thương tha thứ…!
Rồi sẽ thấy trong ta đầy ứ,
Lửa tình yêu, phấn khởi hân hoan.
Đường ta nay dọn sạch đa đoan,
Bừng sáng lại tiệc vui ngày ấy !
Lm. Sơn Ca Linh



CÓ PHẢI CHÚA HAY LÀ AI KHÁC ?
(Một chút cảm nhận về mầu nhiệm Nhập Thể-Giáng Sinh)
clip_image003
Có phải Chúa hay là ai khác ?
Mà sao con thấy lạ quá chừng !
Giữa mùa đông mưa dầm gió bấc,
Bé lạnh lùng nên khóc rưng rưng !
Không lẽ Chúa quyền năng cao cả,
Bước vào đời kiếp phận lầm than ?
Chọn sinh nơi hang lừa máng cỏ,
Mà không phải điện ngọc cung vàng ?
Có phải Chúa hay là ai vậy ?
Mái gia đình tăm tối cần lao !
Đục, cưa, bào, …mồ hôi nhễ nhại,
Chàng trai nghèo bình dị thế sao ?
Chúa mà sao âm thầm lặng lẽ ?
Xếp hàng đi giữa đống phàm nhân.
Chiên vô tội vẫn cùng thanh tẩy,
Mà trên vai nặng gánh tội trần !
Sao Chúa lại không là quan án ?
Quét sạch đời tội lỗi bùn nhơ.
Mà chọn lớp cùng đinh mạt hạng,
Để chung chia chén tạc chén thù ?
Chúa thánh thiện sao mà như thế ?
Đĩ điếm, thuế vụ, kẻ phong cùi…
Chẳng chút tị hiềm không phân rẽ,
Để mang về hy vọng niềm vui !
Không lẽ Đấng ngàn xưa tiên báo,
Được Thần Linh thánh hiến xức dầu ?
Để mang tin mừng, đem chính đạo,
Lại cơ hàn bụi bặm thế sao ?
Sau hết, có lẽ nào lại Chúa ?
Mà chịu xử như một tội nhân !
Chịu đóng đinh bên người trộm cướp,
Và chết trong khổ nhục muôn vàn !
Không phải ai đâu mà Chúa đấy !
Lời Toàn Năng nhập thể vào đời.
Men cứu độ từ đây đã dậy,
Tình yêu chân lý đã lên ngôi !
Lm. Sơn Ca Linh

(Mã số: 17-022)


Đó là thời gian dòng người kìn kìn từ các con ngõ túa ra đường. Người đến cơ quan, giao hàng; người tiện đường đưa con đi học, tạt vào chỗ nào đó ăn sáng rồi đến cơ quan. Ngày nào chả ngột ngạt vậy. Khẩn làm nhiệm vụ vứt túi rác sinh hoạt của gia đình trên đường đưa con đi học, rồi đến chỗ làm. Là người công giáo, anh luôn gương mẫu trong chuyện bỏ rác đúng nới quy định. Hôm nay, như thường lệ anh xách túi rác đeo vào xe máy nhưng quên bỏ vào thùng rác ngay đầu ngõ. Đầu óc ong ong nghĩ vẩn vơ chuyện nọ xọ chuyện kia. Cậu con trai học mẫu giáo ngồi sau bíu chặt tay vào người anh. Sao lòng nôn nao quá thế.

Xe di chuyển chậm. Một số người sốt ruột nghển cổ nhìn phía trên không hiểu vì chuyện gì mà tắc, lại còn rút điện thoại ra chụp ảnh, số khác nhìn vào túi to tướng lổn nhổn anh còn đeo ở xe. Quên khuấy vứt rác rồi. Nhếch nhác quá. Khẩn tự nhủ, sẽ đi chậm và quan sát bên mé phải đường, tiện thì tống khứ túi rác xuống. Đường quá đông và quá nhiều ánh mắt. Không tìm ra chỗ. “Thôi để cho thằng cu vào trường đã”. Anh nhủ vậy và đến cổng trường của con vẫn chưa tìm thấy chỗ để bỏ túi rác. Không thể mang rác cùng với cậu con vào trường rồi trao con cho cô giáo. Ngượng chết. Cô giáo sẽ đánh giá bố đứa trẻ lôi thôi. Hay là để tạm ở cổng trường vậy. Lúc quay ra sẽ mang đi. Loay hoay gỡ túi rác, vừa đặt chạm đất thì ông bảo vệ quát: “Này anh, không để được ở đấy đâu. Anh mang ra chỗ khác mà bỏ”. Khẩn nhăn nhó nhìn lên: “Em không định bỏ ở đây. Chỉ gửi tạm, đưa con vào quay ra là cầm đi ngay”. Ông bảo vệ miễn cưỡng coi đó là lời đề nghị. Lúc Khẩn gửi con, quay ra vẫn thấy ông bảo vệ đứng trước túi rác và chờ. Khẩn xách đeo vào xe.
Phố sá tứ phía đông. Nhiều gương mặt nhễ nhại vì nắng và lo toan trong mưu sinh. Khẩn bấm bụng không biết có gã nào như mình, quên bỏ rác tại khu tập trung gần nhà. Anh nhẩm thầm mình có quá lạc lõng không khi phải làm cái việc của phụ nữ. Ngày trước anh lấy được vợ bây giờ là nhờ mỗi chiều tối thường giữ thói quen đổ rác. Sau này cưới nhau, vợ anh nói yêu chồng là vì thấy anh giữ thói quen ấy mỗi khi nghe tiếng kẻng keng keng. Đôi ba lần Khẩn nghe ở đâu đó nói người đàn ông chịu đi đổ rác cũng sẽ là người sẵn sàng chìa vai gánh vác chia sẻ cùng vợ trong chặng đường dài hôn nhân vốn không bao giờ đẹp như chiếc nhẫn đính hôn đeo vào ngón tay. Anh bỗng phì cười. Lý do giản đơn và buồn cười. Không biết triết lý lấy ở đâu ra. Ngày giáo xứ tổ chức lễ cưới cho vợ chồng anh, Khẩn thấy mình may mắn. Từ nhỏ sống có đức tin và sốt sắng, noi gương những anh chị đi trước, biết hoán cải lúc sai trái, giữ lề luật nhà Chúa mọi nẻo đường. Khi ra phố cuộc sống ồ ạt thúc vào anh biết bao áp lực, thành thử nhiều lúc chênh chao như ngọn tre gặp gió lớn.
Rồi anh chợt thấy đau ở bụng. Mỗi lúc áp lực hoặc nghĩ ngợi bụng anh thường căng lên. Hôm nay là ngày phải trả lời anh Tùng, có giúp anh ấy hạ bệ Hải phó phòng để anh này không ngóc đầu lên được. Cả Hải và Tùng đều là cấp phó. Khẩn chơi với cả hai nhưng chỉ một trong hai được lựa chọn làm trưởng phòng. Hai người nhưng chỉ một ghế. Người ta bảo chức tước nhỏ như con thỏ nhưng ai nấy đâm bổ vào, chuyện thành to như con voi. Anh Hải sống tình nghĩa điềm đạm và thực lòng xứng đáng hơn Tùng cả mặt tài năng và cách ứng xử. Nhưng anh Tùng lại có ơn xin việc cho vợ Khẩn. Tùng cũng hứa cho Khẩn tham gia vào một số công trình béo bở có tiền và xác lập thêm uy tín. Tham gia làm công trình ấy cũng sẽ giúp Khẩn thêm mối quan hệ dẫn anh đến với nhiều khoản danh lợi kếch xù. Đường đi nước bước của Tùng hào sảng và quyết đoán. Nên đổ một “đòn” cho Hải, để anh ta đừng ngo ngoe nữa, và phục vụ anh Tùng. Thế là hơn. Mấy đêm rồi anh trốn vợ tâm sự với rượu và nhâm nhi ý nghĩ đấy. Nên và không nên. Lựa chọn giữa tình nghĩa và danh lợi luôn khó khăn. Sự đấu tranh gìn giữ khí tiết và phẩm giá với đồng tiền bao giờ cũng gây đau đớn cho kẻ còn lòng tự trọng. Mưu ma chước quỷ Khẩn nghĩ cả rồi. Phải hạ Hải. Cách bài binh bố trận ra sao cũng được phác ra. Chỉ cần bản thân đưa ra quyết định.
***
Túi rác vẫn treo ở xe cùng ý nghĩ của Khẩn. Bực mình! Anh nhìn phía bên kia đường, cách một dòng kênh nhỏ nước đen ngòm có thùng bỏ rác. Phải sang bên đó thôi. À mà chết, muốn tiếp cận chiếc thùng rác đó phải đi ngược chiều chừng trăm mét. Khẩn lựa cách sang. Được nửa đường thì sự xuất hiện của chú cảnh sát giao thông mặc áo vàng với cây gậy phân luồng nặng nề nhễ nhại làm nhiệm vụ khiến tay ga lỏng ra.
Không được rồi, anh khựng lại, cố tình đi chẳng may chú ấy bắt dừng lại thì sao. Cuộc gặp chớp nhoáng với anh Tùng sẽ chậm và chẳng thể thống nhất là có nên thực hiện kế hoạch hạ uy tín của anh Hải hay không. Dòng người vẫn lao đi. Khẩn lúi húi quay ngược, hòa vào dòng người tấp nập lao lên phía trước.
Dừng ở một ngã tư lớn với hơn chín mươi giây đèn đỏ đếm ngược, Khẩn nhận được tin Tùng. Anh ta đang sốt ruột. “Chú đâu rồi? Ý chú thế nào?”.
Thì còn thế nào nữa. Tôi đang rối bời lên đây. Khẩn nhủ. Đúng là khó. Đặt điều cho người khác hay nâng tầm quan trọng lên để hạ bệ một người cũng lỗi nghĩa với Chúa. Cả tuần vừa qua, Khẩn nghĩ tới lời Mẹ Têrêsa: “Nếu chúng ta không có hòa bình, đó là vì chúng ta đã quên rằng chúng ta thuộc về nhau”. Quả thật, ngay cả với một cơ quan nhỏ thôi, vì lợi lộc cá nhân, đã làm triệt tiêu không khí hòa bình rồi.
Tối qua Tùng gọi điện, ập vào tai Khẩn những lời ngon ngọt phân tích lợi hại một khi anh ta lên chức. Khẩn ù tai vâng dạ bảo em đang cân nhắc. Đây là việc tế nhị. “Chú không được lần khần. Cân nhắc nhiều dễ hỏng việc đấy”. “Vâng, sáng sau em đến cơ quan sớm trả lời anh”. Khẩn hứa. Giờ Khẩn vẫn bị ách ở đây, với một túi rác đang bốc mủi khẳm. Chốc chốc một người đi đường đánh về phía anh và túi rác ánh mắt khó hiểu. Đừng có cười, tôi là người có học, tôi sẽ không vứt rác bừa bãi.
Chợt phía bên có người gọi.
- Này, này, anh Khẩn, gì mà đăm chiêu thế? Có bọc gì to thế này?
Là cô bạn của em gái, cũng trên đường đi làm. Cái cô có nụ cười tươi thích đùa suýt nữa Khẩn yêu.
- Anh đến cơ quan. Túi rác ý mà. Tìm chỗ mà vứt cũng khó.
- Chỗ anh không có thùng chứa à?
- Quên nên đưa con đi học cũng tha đi luôn. Giờ khó đây.
Cô gái nở một nụ cười tươi chào anh, rảnh a lô em cà phê nhé, rồi rẽ vào con phố bên trái. Anh gật cười chào lại. Hành trình của Khẩn chừng hơn cây số nữa. Cơ quan gần đấy mà cũng thật xa xôi. Tối qua bí bức quá, anh tâm sự chuyện này với vợ. Lúc này chờ đèn đỏ, anh rút điện thoại xem tin nhắn. Là của vợ. “Anh cân nhắc kỹ nhé. Đừng để sau này hoán cải cũng chẳng kịp”. Khó xử quá. Cô vợ vẫn bảo anh phải bảo vệ người có tài năng, ủng hộ người có tài năng để anh ta cống hiến, vì cái chung. Khẩn có uy tín trong cơ quan, dù chưa đội chức tước. Anh nói nhiều đồng nghiệp khác nghe. Thậm chí giám đốc, trưởng phòng cũ chuẩn bị thuyên chuyển công tác coi lời nói anh trọng lượng. Bầu anh Hải vào chức đó thì thật với lòng mình, đúng giá trị đạo đức mà cụ thân sinh Khẩn truyền dạy. Đói cho sạch rách cho thơm. Phải đứng về phía lẽ phải. Nhưng đi kèm điều đó sẽ mất nhiều thứ, vuột mất cơ hội giàu có. Còn phò tá Tùng được lợi nhiều. Biết làm sao bây giờ? Nghĩ lại hôm đó vì bị kích động, lại bực tức sẵn đã xổ một chuỗi trong đó nói kháy anh Hải mấy điều, trước mặt khá nhiều người. Mặt anh ấy tím lại. Mình cũng đã giáng đòn rồi. Bây giờ chờ xem thế nào đã.
***
Lên phố lớn, trung tâm thật khó tìm ra một chỗ nào đó trút bỏ túi rác. Ném vào gốc cây ư? Không. Vào một con hẻm nào đó, hay một điểm dừng xe buýt, hoặc ngay lề đường? Không thể, chỗ nào cũng sạch sẽ, làm sao có thể vô tâm vứt một bọc rác tầm thường thế này ra không gian kia. Khẩn chạy qua bờ hồ, cũng không tìm thấy chỗ trút, trừ phi dừng xe đi tận vào khuôn viên vườn hoa. Mà điều đó anh không muốn. Bực thật, trút túi rác thôi cũng khó khăn. Đành chạy thẳng về cơ quan. Mồ hôi nhễ nhại dính dớp. Khẩn miên man nghĩ, chạy thẳng vào giữa sân thì Tùng gọi điện. Vâng em đến rồi. Em lên ngay đây. Bọc rác theo xe anh xuống hẳn tầng hầm. Nó nằm đợi ở xe, dưới hầm.
Khẩn chạy đến phòng anh Tùng. Cửa khép. Gõ ba tiếng. Người bên trong nói mời vào. Anh đẩy cửa. Có cả giám đốc đợi sẵn. Giám đốc thân từ lâu nâng đỡ Tùng. Tất nhiên giám đốc cũng quý và trân trọng tài năng của Hải. Ông từng hỏi ý kiến Khẩn giữa hai người nên chọn ai. Lúc đó anh phân tích theo đúng những gì bản thân nghĩ. Hải được việc cơ quan, chuyên môn. Tùng phóng túng, giao du rộng và biết nịnh. Giám đốc gật gù khen anh tinh đời nhưng từ chối thổ lộ sẽ chọn ai. Bình thường người có quyền cất nhắc chọn ai mang lợi đến cho mình. Vậy Tùng ngồi vào ghế đó chứ còn ai. Người ta có thể từ chối nói lời tha thứ chứ khó cưỡng lại lợi lộc. Giám đốc chờ ở đây chắc muốn nghe ý kiến Khẩn.
Chưa được hớp nước nào giám đốc đã hỏi: “Thế nào? Chú suy nghĩ kỹ chưa?”. Đây là điều trên đường đi Khẩn đã nghĩ. Câu hỏi cần đáp án ngay. Anh đã làm bài toán này hơn một tháng nay. Cả hai người đàn ông đối diện chờ câu trả lời. Khẩn quay mặt đi. Tim đập chân run. Anh thấy hồi hộp thật sự. Yêu cầu của giám đốc là khơi ra chuyện cũ của Hải từ cách đây một năm về việc làm thất thoát hơn năm trăm triệu đồng trong tổ chức nghiên cứu đề tài ô nhiễm, đồng thời nâng cao mức độ nghiêm trọng về chuyện Hải đi nước ngoài hai lần có bàn về một dự án riêng. Thật ra cả hai vấn đề đều nhỏ. Thất thoát tiền ô nhiễm thì giám đốc cũng liên quan. Còn có “ăn mảnh” dự án riêng thì chưa đủ căn cứ. Nay phải bồi thêm sự nghiêm trọng để buộc tội Hải, khiến mọi người đồng tình dừng lại xem xét và cắt nhắc Tùng lên. Ý các anh là vậy ư? Khẩn hỏi lại. Cả hai gật.
Họ nhận thấy sự lưỡng lự nơi Khẩn. Tùng đổ mồ hôi. Giám đốc bồi thêm: “Chú sáng suốt hiểu chuyện. Chú phải vì anh em và bản thân”. Máu trong người Khẩn thật sự đang rất nóng. Tùng tỏ vẻ sốt ruột: “Vì chú có tiếng nói và cuộc họp còn có cấp trên nữa. Nếu chú không ra mặt thì ngay cả giám đốc cũng không giúp được anh”. Sự cấp tập của Tùng khiến Khẩn ngỡ ngàng. Chẳng lẽ chức trưởng phòng quan trọng đến thế sao?
Khẩn nhớ lời vợ. Đừng để sau này hoán cải cũng chẳng kịp. Anh chán cuộc sống nhạt nhẽo quá. Anh chịu Phép rửa tội, được Chúa ban cho muối. Anh muốn làm muối thế gian và chia cho người khác nữa. Anh bỗng thấy ân hận vì mình từng hiềm khích những người khác. Khi hiềm khích người khác, là anh đã tự làm mình nhạt đi.
“Em xin phép hai anh, em tự thấy mình không xứng đáng được hai anh tin tưởng. Em thật khó nghĩ. Làm theo những gì các anh bảo, em thấy là mình vu oan cho anh Hải. Thôi em xin phép không nói”. Giọng Khẩn dõng dạc.
Nói xong anh xin phép ra ngoài. Cuộc họp diễn ra nặng nề. Khẩn không có ý kiến gì. Giám đốc vẫn quyết tâm bảo vệ Tùng và muốn cất nhắc anh. Còn đa phần cấp trên dự họp và một số cán bộ có thâm niên lại quý và ủng hộ Hải. Nên cân nhắc ai sẽ do ban giám đốc cùng họp với cán bộ cao hơn để quyết định vào ngày mai. Tùng hằm hằm nhìn Khẩn. Giám đốc có lẽ cũng hận anh. Khẩn không dám ngẩng cao đầu. Sau đây mình phải đối mặt với nhiều cơn bão, anh bấm bụng, nhưng anh thấy mình đã không hèn. Thêm một lần nữa anh thấy mình đã không làm phai vị muối trong lòng. Anh tự bảo, mình là người có đức tin.
Cuối buổi họp, Khẩn mau chóng di chuyển xuống tầng hầm để xe. Lòng nóng ran nhưng lại như thể vừa trút được gánh nặng. Anh phi xe máy ra khỏi cổng cơ quan với túi rác vẫn còn từ ban sáng. Đến một ngã tư anh rẽ lên vỉa hè, tống túi rác của mình vào thùng rác công cộng. Tự nhiên thấy lòng thanh thản, nhẹ bẫng. Anh nói với túi rác: “Cuối cùng cũng bỏ được mày”.

(Mã số: VVYT 17-014)

 

Đêm nay Đêm Thánh vô cùng

Đêm nay Trời Đất tưng bừng hát ca.

Đây ơn châu báu chan hoà

Hồng ân Thiên Chúa mưa sa xuống trần.

Ban ơn cứu độ tha nhân

Ngôi Hai Thiên Chúa mang thân con người.

Ba Vua ở chốn xa khơi

Đến cùng bái lạy Chúa Trời giáng sinh.

Mục đồng nhảy múa tôn vinh

Thiên Thần Chư Thánh Thiên Đình hân hoan.

Này đây Thiên Sứ truyền loan

Ngôi Lời nhập thể tặng ban con người.

Đêm Đông lạnh lẽo tuyết rơi

Ôi Đấng Cứu Chuộc khắp nơi mong chờ.

Be-lem máng cỏ hàn cơ

Trong lòng Trinh Nữ con thơ ra đời.

Vinh danh Thiên Chúa trên Trời

Bình an hạnh phúc cho người thiện tâm.

 

Thưa quý bạn đọc, trong tâm tình Mùa Giáng Sinh, BBT xin giới thiệu câu chuyện thật về ông già Noel, do một bạn sinh viên có tên Fb là Nga Bom, thuộc nhóm dịch thuật VTCG gửi tới. Xin cám ơn bạn! Kính chúc mọi người Giáng Sinh An Lành!
******
Ông già Noel có tên thật là Nicolas. Từ lâu lắm rồi, ông sống ở vùng Tiểu Á, tức Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay.
Ba mẹ Nicolas qua đời khi cậu còn là một thiếu niên. Họ ra đi để lại cho Nicolas một tài sản lớn nên bỗng chốc cậu trở nên giàu có. Sau đó cậu chuyển đến sống cùng với chú ruột của mình - là một linh mục.
Nicolas nghe kể về một người đàn ông bị mất hết tiền bạc, tài sản. Ông ta có ba cô con gái đã lớn đủ tuổi lấy chồng. Vào thời đó, khi lập gia đình, các cô gái phải có đủ tiền làm của hồi môn để xây dựng gia đình mới và bắt đầu cuộc sống riêng. Nếu không có số tiền đó họ không thể kết hôn được. Gia đình này lại quá nghèo, nghèo đến nỗi họ không còn gì để ăn. Ba cô con gái buộc phải đi làm nô lệ vì họ không thể sống ở nhà được nữa. Họ rất lo buồn, bởi khi làm nô lệ họ không có quyền xây dựng gia đình riêng, không còn được tự do quyết định cuộc sống của mình hay làm những điều mình muốn.
Buổi tối trước khi người chị cả bị bán làm nô lệ, cô đem giặt các đôi vớ của mình rồi phơi chúng trên lò sưởi cho khô. Sau đó cô, người cha và cả hai cô em gái đều đi ngủ.
Sáng hôm sau, thấy có vật gì đó trong chiếc vớ của mình, cô mở ra và thấy một cái túi nhỏ khá nặng. Đó là một thỏi vàng! Không chỉ giúp gia đình có tiền mua lương thực sống qua ngày, số vàng còn đủ để làm của hồi môn cho cô. Cả bốn cha con vui mừng biết bao!
Buổi sáng hôm sau, họ lại thấy một cái túi có chứa vàng như thế. Thật không thể tin được! Vậy là cả hai cô em gái cũng được cứu rồi. Quả là một phép màu !
Tối hôm đó, người cha định sẽ thức để tìm xem ai là người tốt đã cứu giúp những cô con gái đáng thương của mình. Mệt quá, ông vừa chợp mắt thì nghe tiếng leng keng, ông vội bật dậy, chạy ra cửa. Ai đã vừa chạy quanh góc tường thế ?
Đó chính là Nicolas, chàng trai đang sống với cậu của mình. Người cha thốt lên : “Licolas, thì ra là cậu! Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi. Thật tôi không biết phải đền đáp cậu thế nào”. Nicolas trả lời : “Làm ơn đừng cảm ơn cháu, hãy cảm ơn Đức Chúa, vì Người đã nghe tiếng ông kêu cầu. Và ông đừng nói chuyện này với ai nhé!”
Sau đó, Nicolas vẫn tiếp tục giúp đỡ nhiều người khác một cách âm thầm. Chàng không trông mong được chú ý hay được người ta cảm ơn. Thời gian trôi qua, Nicolas tốt bụng giờ được chọn làm Giám mục. Các đức giám mục là những vị chủ chăn chăm sóc đàn chiên của Chúa như các mục đồng chăn cừu. Đó là những gì Nicolas đã làm. Ngài luôn cố gắng chu toàn sứ mạng của mình, cho kẻ đói ăn, cứu giúp người đau khổ cùng cực. Qua cuộc sống của ngài, người ta có thể cảm nhận được tình yêu quan phòng của Thiên Chúa trên mỗi người.
Mọi người ai cũng yêu quý Nicolas. Sau khi ngài qua đời, người ta vẫn luôn nhớ đến ngài qua những câu chuyện về các việc tốt ngài đã làm. Những người lính thủy luôn mang theo những câu chuyện đó theo bên mình. Đặc biệt là những câu chuyện về Nicholas và các em nhỏ, ngài yêu thương, giúp đỡ các em, bảo vệ các em khỏi các hiểm nguy rình rập. Điều đó lan tỏa đến mọi người, ngày càng có nhiều người muốn học theo Nicolas tốt lành. Họ muốn nên giống ngài. Ngài là một tấm gương sáng cho ta biết phải sống thế nào cho có ý nghĩa. Và đó là lý do tại sao ngài trở thành một vị thánh.
Đây là câu chuyện thật về người mà ngày nay chúng ta gọi là ông già Noel hay là thánh Nicolas, một người bạn đặc biệt của các em nhỏ.
Carol Myers
Nga Bom chuyển ngữ, Giáng Sinh 2016
nguồn: http://www.stnicholascenter.org/














TCCN Chúa nhật IV Mùa Vọng
(Mt 1, 18-24)


clip_image001


Phó thác

Một niềm phó thác cậy trông,
Xin vâng, hai chữ, lập công cứu đời.
Ma-ry vâng lệnh Chúa Trời,
Cưu mang Con Chúa, cao vời hạ thân.
Cung lòng trinh nữ sao cân,
Thánh Linh bao phủ, thiên thần báo tin.
Ngôi Hai Cứu Thế cực linh,
Nhiệm mầu sâu thẳm, quang minh rạng ngời.
Giu-se công chính gọi mời,
Yên tâm đừng sợ, Ngôi Lời giáng sinh.
Ma-ry Mẹ Chúa thiên đình,
Không lời giải thích, sự tình thiên ban.
Phó dâng cuộc sống bình an,
Quan phòng thượng giới, chứa chan phúc lành.
Giê-su tên đặt thánh danh,
Cứu dân khỏi tội, tín thành yêu thương.
Tin Mừng cứu độ mở đường,
Cậy trông yêu mến, tựa nương bên Người.
Giu-se tin tưởng ý Trời,
Đồng lòng chấp nhận, rạng ngời thánh ân.
Lm. Giuse Trần Việt Hùng
Bronx, New York.

Noel không có Chúa
(Kinh sầu, 1973)

Noel
Chúa đâu ở trong nhà thờ
Ngài nằm nơi cổng đền thánh
Cao quá đối với Ngài
Vì Ngài không bằng viên đá thấp nhất
Sang quá đối với Ngài
Vì tất cả Ngài
Giá không bằng một vòng xích sắt
Đẹp quá đối với ngài
Vì da Ngài nhăn nheo
Không được mịn màng như màu sơn bạch tuyết
Noel
Chúa đâu ở trong đền thờ
Ngài đang nằm ở ngoài phố
Mưa gió bơ vơ
Nghe nhạc rượu say sưa
Và tiếng chén ly chạm nhau loảng xoảng
Ở một tầng lầu cao trên đầu Ngài
Làm Ngài tưởng nhớ
Hình ảnh một đống rác nham nhở
Ở ngoại ô
Và Ngài bị đánh
Vì một mẩu xương khô
Noel
Chúa đâu ở trong nhà thờ
Ngài ở trong tay một thiếu phụ
Tím bầm như miếng thịt trâu
Lạc lõng giữa đêm trường phố thị
Khi đại lộ lên ánh đèn nâu
Mẹ Ngài không tìm ra lối thoát
Đặt Ngài trên cống rãnh tanh hôi
Rồi bà biến mất
Noel
Chúa đâu ở trong hang đá
Ngài đang quỳ đó
Ở dưới đáy đền thờ
Bên anh và tôi
Ngài đã già cả
Rét run quần áo tả tơi
Ngài đang lo chốc nữa lễ hát rồi
Chống gậy về lối nào cho xe người ta đừng tuông ngã
Và đứa cháu có thức dậy đòi quà
Biết lấy gì mà cho nó
Noel
Chúa đâu ở trong hang đá
Ngài đang úp mặt ở nghĩa trang
Dưới chân Thánh Giá
Khi chiều buông
Khóc thét
Nỏ cần ai nghe
Vì chỉ có một người nghe thì đã chết rồi
Còn lại bảy đứa trẻ mồ côi
Sau một phát súng nổ
Noel
Chúa đâu ở trong hang đá
Ngài đang chống nạng đi trên vỉa hè
Lê la kiếp sống
Mãi nghe nhạc khúc hòa bình
Hay ngài đang nằm dài trên chõng
Mỗi chuyễn dịch đều nhờ đứa con côi
Mẹ nó sang sông đã hơn một mùa thu rồi
Nhìn tường nhà thương phế binh màu trắng
Trắng cả cuộc đời
Cố gắng giữ nụ cười
Vì không còn khóc được nữa
Noel
Chúa đâu ở trong đền thờ
Ngài cũng không ở trong hang đá
Ngài đang chen chúc trong xóm nhà lá
Hay chui rúc dưới gầm cầu
Hay đội nón mê lặn lội dưới bùn sâu
Hay vác súng nặng hơn người
Đi lang thang giữa trời mưa gió
Chịu đựng thật nhiều
Những mảnh đời không căn cước
Noel
Chúa đâu ở trong đền thờ
Ngài cũng không ở trong hang đá
Nếu không gặp Ngài trong tối tăm
Chẳng bao giờ thấy Ngài trong ánh sáng
Nếu không gặp Ngài trong nghèo khổ
Chẳng bao giờ thấy Ngài trong cao sang
Nếu không gặp Ngài ở dưới đất
Chẳng bao giờ thấy Ngài cõi thiên đàng
Noel
Chúa đâu ở trong đền thờ
Ngài cũng không ở trong hang đá
Ta tìm Ngài mà muôn năm không gặp
Nếu lòng ta không mở
Cho những ai thiếu ánh sáng mặt trời
Lây lất trong vũng đời u thảm
Của một xã hội thừa súng đạn và thiếu bánh cơm

Xuân Ly Băng (Kinh sầu, 1973)




clip_image002

Chỉ có Thầy mới biết [1]

(Kính dâng Đức Cha Phêrô Nguyễn Soạn nhân dịp mừng Thượng Thọ Bát Tuần - 1936-2016, và cha Giuse Phạm Thanh nhân dịp mừng Kim Khánh linh mục – 1966-2016)

Trọn đời con chỉ có Thầy mới biết,
Đến tự nơi nào và sẽ về đâu.
Biết từng nỗi vui biết mọi ưu sầu,
Con quỵ ngã và khi con chỗi dậy.
Trọn đời con chỉ có Thầy mới thấy,
Thấy đường con đi tự cõi đời đời.
Những bước chân con qua khắp muôn nơi,
Thấy những giọt vui và từng nỗi khổ.
Trọn đời con chỉ có Thầy mới rõ,
Ý nghĩ trong đầu và nhịp đập trái tim.
Con ước mơ hay khao khát kiếm tìm,
Chuyện đã qua hay đường dài phía trước.
Trọn đời con chỉ có Thầy nghe được,
Xuyến xao, trăn trở, hy vọng, xót xa…
Niềm vui dâng trào, hạnh phúc bao la,
Tiếng nức nở từng đêm thâu buốt giá !
Trọn đời con chỉ có Thầy không lạ,
Vì quá quen bao yếu đuối lỡ lầm.
Vì đã bao phen tha thứ quan tâm,
Để con lại ngẫng cao đầu đi tới.
Trọn đời con chỉ có Thầy mong đợi,
Đợi từng ngày theo dấu bước chân hoang.
Rộng vòng tay chờ tha thứ trao ban,
Mở tiệc vui tình yêu thương tha thiết.
Đời con đó, bao nhiêu Thầy hiểu hết,
Con có là gì để phải lắng lo !
Dẫu có lênh đênh trên vạn chuyến đò,
Con chỉ biết thân thưa : “Thầy ơi, con yêu mến …!”
Lm. Sơn Ca Linh




Ra đời
Và khi giờ đến, Ánh Sáng đã ra đời.
               (Gl 4,4 )


clip_image004

Hát cho đời ngẩn ngơ nghe
Tình thương đang chắp cánh về đâu đây.
Rót cho đời lửng lơ say
Chén tình Chúa đã đong đầy tim ta.
Mon men nhạc cũng la đà
Ru đời theo khúc tân ca mặt trời.
Đêm qua ai tới mở lời,
Cho tôi thức trắng chơi vơi mộng vàng.
Môi run lệ nở hai hàng,
Chắp kinh óng ả lên trang lụa hồng.
Còn lơi lả giữa thinh không,
Hay tình đã chín theo dòng thời gian ?
Ô xuân ai nhuộm ngút ngàn,
Thiên niên phút chốc mơ màng suối tơ !
Không gian thin thít đợi chờ,
Thơ rơi giữa cõi chơ vơ bạc tình !
Thơ vàng đọng giữa u minh,
Bỗng dưng ngây ngất đêm trinh sáng lòa.
Trong khi nhạc trổi an hòa,
Nhân gian dụi mắt còn chưa trở mình !
Trăng Thập Tự


[1] Theo gợi ý từ Ga 21,17 ; châm ngôn Giám Mục của ĐC Phêrô Nguyễn Soạn : SCIS QUIA AMO TE – THẦY BIẾT CON YÊU MẾN THẦY)

Mã số: VVYT 17-013

 

Vào một buổi sáng yên bình và lặng lẽ ở một thành phố nằm giữa khúc ruột miền Trung, nơi đây mang đậm nét mộng mơ pha lẫn trầm tư với con sông Hương hiền hòa tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và bồng bềnh cho xứ Huế mộng mơ. Từng dòng người đang hối hả, bon chen với công việc của một ngày mới. Tôi đi dọc đường Nguyễn Huệ, một trong những con đường đẹp của thành phố Huế, có một ngôi thánh đường rất đẹp nằm trên con đường này, đó là nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Ngôi nhà thờ được xây dựng theo kiến trúc Canađa rất đẹp. Tôi tham quan bên ngoài nhà thờ rồi đi vào bên trong. Có hai chị em đang đọc kinh cầu nguyện trước linh ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp. Tôi đứng xa hơn cũng làm Dấu Thánh Giá rồi đọc kinh, cầu xin Mẹ ban cho sự bình an trong tâm hồn cũng như thể xác. Tôi rời nhà thờ và tiếp tục bước đi trên con đường Nguyễn Huệ. Đang ngơ ngác mải nhìn phía xa thì có người gọi :

- Cháu đi mô ?

- Dạ !

Tôi ngoảnh lại phía sau xem ai gọi mình, thì ra là một bác xe ôm. Nhìn bác không được ưa nhìn cho lắm, khuôn mặt bác rất sợ, nếu lần đầu gặp, vì một mắt của bác bị hỏng, chân bác đi đôi dép tổ ong cũ kĩ đã rách. Tôi trả lời bác một cách ngoan ngoãn :

- Cháu đang tìm đường tới chùa Thiên Mụ ạ!

- Lên đây bác chở con đi, bác không lấy đắt con đâu.

Tôi ngập ngừng, e dè nhưng rồi cũng lên xe để bác chở đi. Đường nào ở Huế cũng rất đẹp, rợp bóng cây. Tôi hỏi bác:

- Bác ơi!

- Gì vậy cháu?

- Cháu có nghe một câu hát về Huế nhưng không biết tên bài hát là gì bác ạ!

- Cháu hát câu đó bác nghe xem.

- Tôi hát : “.. Ơi Huế của ta, ta có Huế tự hào..”

- Đó là bài “Huế tình yêu của tôi” đó cháu.

- Vâng, hay quá bác nhỉ?

Tôi và bác cùng cười và hát bài đó trên suốt con đường Kim Long. Hai con người xa lạ, không quen biết bỗng trở nên gần gũi và thân thiết nhau lúc nào không hay. Chùa Thiên Mụ ngay trước mắt tôi, ngôi chùa được xây dựng ở một vị trí rất đẹp, nằm bên bờ sông Hương thơ mộng.

- Cháu vào tham quan chùa, bác đợi cháu nhé !

- Cháu vào tham quan đi, trong đó đẹp lắm.

- Bác không sợ cháu chạy mất à? -Tôi nhìn bác cười.

- Đối với bác thì mấy chục ngàn có là gì đâu cháu, điều quan trọng là lương tâm con người có thanh thản khi làm điều đó không thôi.

Tôi xúc động và hơi cúi mặt xuống vì xấu hổ, đó cũng bài học cho tôi về sự quan tâm người khác, về lối sống thành thật và lòng nhân ái. Tôi chào bác và đi vào tham quan chùa. Khoảng 30 phút sau tôi quay ra, bác vẫn ngồi đó đợi tôi. Tôi hỏi bác :

- Bác đợi cháu có lâu không?

- Không có gì mà, bác đợi được.

- Giờ cháu đi đâu ?

- Bác cho cháu về nhà thờ Phủ Cam ở phường Phước Vĩnh đó.

- Cháu lên xe đi, bác chở cháu tới đó.

- Vâng ạ.

Tôi và bác nhìn nhau cười và tôi có nghe thấy giọng nói của một người xe ôm trạc tuổi bác nói ở phía sau:

- Cháu trả tiền thêm cho ông ấy đi, vợ con bỏ hết rồi.

Không biết bác có nghe thấy không, nhưng tôi thấy thương bác quá, không ngờ bác lại khổ đến vậy. Tôi và bác đi được một đoạn đường dài, tôi mới hỏi bác :

- Bác theo đạo Phật hả bác?

- Đúng rồi cháu, bác theo đạo Phật.

- Nhà bác ở đâu ạ ?

- Bác ở đường Tố Hữu, thành phố Huế đó cháu.

- Bác gái và các anh chị vẫn khỏe chứ ạ ?

Tôi thấy bác im lặng một lúc, một lúc sau bác nói:

- Gia đình bác tan nát hết rồi cháu à .

- Sao vậy bác ?

- Bác gái bỏ đi, con trai bác thì vợ nó bỏ, giờ nó đi lang thang đâu không biết nữa.

Tôi nghẹn lòng khi nghe bác nói, thương bác quá, hoàn cảnh của bác thật đáng thương. Đúng là trên đời này còn nhiều người kém may mắn và bất hạnh hơn mình. Tôi an ủi bác :

- Mỗi người một số phận bác ạ ! Mỗi người một nỗi khổ riêng.

- Cảm ơn cháu !

- Không có gì đâu bác ạ ! Cháu thương hoàn cảnh của bác.

Xe tới cửa nhà thờ Phủ Cam, tôi xuống xe và mời bác vào quán nước ngay đó. Bác không muốn vào. Tôi mời mãi bác mới vào,. Tôi gọi hai cốc nước mía và mời bác uống. Vừa uống vừa nhìn bác, nhìn khuôn mặt phúc hậu của bác , bác thật tốt bụng.

- Cháu mời bác cốc nữa.

- Thôi, bác đủ rồi, cảm ơn cháu.

- Cháu trả bác tiền ạ !

- Tiền thừa này cháu .

- Thôi, cháu biếu bác, không biết lần sau vào đây có được gặp bác nữa không.

- Có duyên mình lại gặp nhau cháu à.

- Vâng, cháu chào bác nhé ! Giờ cháu chuẩn bị về La Vang, chúc bác luôn có sức khỏe tốt và chở được nhiều khách.

- Chào cháu nhé, chúc chuyến đi của cháu được bình an và vui vẻ.

- Cảm ơn bác, chào bác ạ.

- Chào cháu.

Bác lên xe và nổ máy đi, bóng dáng bác xa dần rồi hòa vào dòng người trên phố.

Tôi vẫn ngồi đó, ngồi nghĩ về những gì đã học được trong ngày hôm nay từ một bác xe ôm hiền lành, tốt bụng. Những gì bác nói với tôi, tôi sẽ nhỡ mãi. Đó là bài học về sự yêu thương, lòng quảng đại giữa con người với nhau trong cuộc sống đầy bon chen và bạo lực này.

 

(BBT xin chân thành cảm ơn Lm Cát Đen đã gửi chia sẻ bài thơ rất tâm tình.
Kính chúc cha Giáng Sinh An Lành & Năm Mới 2017 tràn đầy ơn thánh!)
Noel là mùa xuân ơn thánh
Xuân đến hoa vui lá mùa xanh
Cửa nhà ngất ngây tình người nở
Hài Đồng chân lý sáng long lanh.


Chiên bò hả hê quanh máng cỏ
Mục đồng tỉnh giấc cất đêm đông
Lũy tre nghiêng cành chim ríu rít
Hang đá đơn sơ điện trổ bông.

Rạng rỡ lòng người Xuân cho lộc
Hồn nhiên trẻ nhỏ chiêm chiếp cười
Diễm lệ hối nhân ơn tha thứ
Hạnh phúc Chúa trao dạ sáng ngời.
 
Sớm mai điểm giọt sương hy vọng
Nắng ấm an hòa tưới cỏ xanh
Nụ hồng phục vụ hương lan tỏa
Nhụy sen tinh khiết đời thanh thanh.
 
Noel là mùa xuân ơn thánh
Mùa Chúa trao ban lòng xót thương
Hang đá lòng ta tha thiết đón
Mời Xuân ở lại thỏa ước mong.
Noel 2016
Lm. Cát Đen














Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
Mà sóng lòng rần rật như mây trôi
Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
Khi say sưa với lượn sóng triền miên
Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
Trong lòng và đang tắm máu sông ta
Ta muốn vớt ai ngoài sóng điện
Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại rồ dại!
Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 89)
















 
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Hàn Mạc Tử
(Trích: Có một vườn thơ đạo tập 1, trang 88-89)

[1] Toàn cảnh bài thơ này diễn tả Mùa Vọng, với sự xuất hiện của Gioan Tẩy Giả trong hoang địa.
Câu 1-2: niềm hy vọng (lụa trời) với Thánh Thần Thiên Chúa (chim câu).
Câu 3, xin xem: Gioan 1,29 – câu này ở thời Hàn Mạc Tử được dịch là: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng gánh tội trần gian” – Đấng Cứu Thế là Con Chiên tinh sạch, đổ máu cứu đời.
Câu 4, xin xem: Bản văn Kinh Thánh nói áo lông lạc đà (Mt 3,4; Mc 1,6) nhưng trong tâm thức người Công giáo Việt Nam thường nghĩ là áo lông cừu. Ở Dacaria 13,4 chỉ nói là áo lông thú, không định rõ loại thú nào.
Câu 5, xin xem điệp khúc bài thánh ca Mùa Vọng: “Trời cao hãy đổ sương xuống, và ngàn mây hãy mưa Đấng Cứu Đời”.
Câu 9-10, Gioan Tẩy Giả xuất hiện trong hoang địa (x. Mt 3,1-12; Mc 1,2-6; Lc 3,1-5; Ga 1,19-28).
Câu 11-12, cây mảnh khảnh này là cây sậy (x. Mt 11,7-10; Lc 7,24-30).
Câu 13: tiếng khóc kêu than mong đợi của Dân Chúa trong Mùa Vọng.
Câu 14: Vì sao lạ chỉ Đấng Cứu Thế, xin xem Dân Số 24,17.
Câu 15: Người thơ ở đây là Đấng Cứu Thế - ss. Trong bài Ave Maria câu 35, Đấng Cứu Thế được gọi là “Thơ mầu nhiệm”.
Câu 16: tình cảnh tội lỗi của nhân loại.




























Mã số: VVYT 17-012

 

Mùa đông Sài Gòn năm nay mưa nhiều. Mưa rơi lâm thâm trên những cây thông, trên những ông già No-en trượt xe tuyết hay những con tuần lộc ngộ nghĩnh trước các cửa hàng. Chợt cơn gió từ đâu lùa tới thốc vào da thịt làm Thùy rùng mình, em đưa tay kéo cổ áo lên tới mũi. Những giọt mưa rơi lấm tấm trên tóc, trên vai, lạnh thế nhưng đôi mắt em không rời khỏi chiếc tủ kính lộng lẫy bày những chiếc áo ấm đủ kiểu, đủ màu. “Kìa đẹp sao chiếc áo màu xanh nhạt !” Em chép miệng kêu lên rồi rón rén đến gần xem giá, nhưng rồi lại buồn bã, lặng lẽ bước đi. Chưa tin ở mắt mình, em ngoảnh lại xem lần nữa, rồi lần nữa trước khi bước tiếp sang các cửa hàng khác.

Trời càng về tối mưa càng to hạt nhưng không như mưa rào mùa hè mà nó kéo dài, đã mưa từ sáng sớm, đến giờ vẫn còn mưa. Trong lớp sáng nay, Thùy không chú ý nghe cô giảng mà chỉ ngồi nghĩ đến việc tìm mua một món quà. Giờ trên chiếc ghế công viên, dưới tán lá rộng em ngồi như vậy cả giờ quên cả bụng đang đói cồn cào. Thỉnh thoảng, em sờ túi móc số tiền có được ra đếm, tự nhủ “nếu ăn tối thì sẽ bị hụt thêm nữa”. Thùy vẫn không nghĩ ra được là sẽ mua món quà gì tặng mẹ vừa đủ số tiền mà em đã dành dụm. Nhất định hôm nay phải mua bằng được bởi chỉ còn ngày mai thôi là Lễ Giáng Sinh tới rồi.

Cũng những ngày cuối năm năm ấy, trời lành lạnh sương mù dày, lác đác lá vàng rơi xuống cùng với những hạt mưa chuyển mùa. Trên đường đi thăm bạn về, ba trượt chân ngã, thế là tai nạn xảy ra, nằm viện hơn hai tuần thì ba mất và cũng từ đó, gia đình Thùy ngày càng túng quẫn. Mẹ còn phải lo cho đứa em trai. Thương mẹ vất vả, từ sáng sớm lúc gà chưa gáy mẹ đã phải đi quét dọn đường phố. Khi xe cộ bắt đầu tấp nập, mẹ mới về trông em để Thùy đến trường. Mười nghìn đồng tiền ăn sáng, Thùy chỉ dùng một nửa còn lại để bỏ vào ống heo. Để có tiền mẹ làm biết bao nhiêu là việc, nào may đồ gia công (khi thì có khi thì không), nào phụ giúp người buôn bán, dọn hàng… cũng chỉ đủ để ba mẹ con chi tiêu tiện tặn từng ngày.

Đêm Giáng Sinh đã gần kề.

Quệt nước mắt trên má, Thùy bắt đầu đứng lên và đi vào dãy phố bên phải có nhiều cửa hàng. Mọi thứ quá đẹp nhưng thật quá tầm tay của em. Giá mà còn ba thì hay biết mấy! Thùy còn mua quà cho em trai nữa chứ, đứa em trai chào đời sau khi ba mất tròn tháng – và Thùy đang là học sinh cuối cấp I, là chị lớn cũng phải có quà cho em trong dịp Lễ Giáng Sinh chứ ! Trước khi đến dãy phố đó, Thùy tình cờ đi ngang qua một ngôi giáo đường nhỏ, rực rỡ hàng hàng dây đèn xanh đỏ tím vàng xen lẫn trăng trắng như tuyết tuyệt đẹp từ trên tháp chuông đổ xuống. Bên cổng rào, Thùy đứng ngắm Chúa Hài Đồng nằm trong máng cỏ, thì thầm nguyện cầu. Bất chợt, hình như em tìm được một niềm vui trong mình. Thùy không đi sang phố có nhiều cửa hàng nữa mà đi rẽ về phía chợ bán hoa. Rảo quanh một lúc, em tìm gặp bà bán hoa đủ loại với gương mặt hiền từ, Thùy mạnh dạn bước tới vừa hỏi mua những chiếc hoa hồng tặng mẹ vừa xòe 50 ngàn đồng. Nhìn em một lát, bà bảo em đứng đợi. Thùy đứng chờ, nghe vui lắm. Bà đến bên Thùy và trước mặt em là một bó 10 hoa hồng đỏ thắm, rực rỡ được bao trong tờ giấy trắng trong và buộc bằng một chiếc nơ hồng pha tim tím. Bà tươi cười bảo:

- Đây bó hồng mà con cần, con hãy giữ lại tiền của con nhé!

- Nhưng thôi, đây, để bà cho bông vào hộp rồi con mang về tặng mẹ. Nhanh nhảu bà lấy chiếc hộp đỏ cẩn thận đặt hoa vào, buộc nơ lại.

Trước sự ngạc nhiên của Thùy, bà bán hoa vui vẻ vỗ vỗ lên vai em và nói :

- Con đừng lo, hãy mang về tặng mẹ trong dịp Lễ Giáng Sinh. Bà không có con cháu nên bà rất quí trẻ. Hồi còn nhỏ bà rất nghèo, bà cũng đã đi tìm mua quà tặng mẹ trong dịp Lễ Giáng Sinh như con bây giờ và bà đã được người bán hoa ngày ấy tặng cho, nay bà dành tặng lại con.

Bà bán hoa nói xong trao chiếc hộp cho Thùy, em rất đỗi vui mừng, cảm ơn bà rối rít. Trên đường về, em không quên ghé vào tiệm mua thêm bánh kẹo làm quà cho cậu em trai.

Dưới ánh đèn đường, Thùy trông thấy mưa phùn vẫn bay lất phất. Tới đầu ngõ, em đã thấy mẹ lo lắng đứng chờ. Mãi từ trưa tan học đến giờ, Thùy quên cả quần áo mình đang mặc đã ước nhem nhưng trong lòng thì vui khôn xiết …

 


Giáng sinh lại về, kính chúc anh chị em và gia đình một lễ Giáng sinh vui tươi thánh thiện và một Năm mới an bình hạnh phúc trong Chúa.
x

Giáng sinh lại về trong câu ca réo rắt của các thiên thần:
Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.
Chúa thương tất cả mọi người và ban bình an cho tất cả, chỉ cần ta biết mở lòng đón nhận lấy bình an của Chúa. Nếu bình an còn thiếu vắng nơi lòng ta, nơi gia đình, nơi xã hội, thì đều là do bản thân ta chưa biết mở lòng đón nhận. Nhưng mở lòng thế nào đây? Tôi xin được giới thiệu với anh chị em kinh nghiệm của một nữ tu trẻ, qua đời lúc chỉ mới 24 tuổi, đã say mê mầu nhiệm Giáng sinh và mầu nhiệm Chúa chịu Khổ nạn, là Chị Thánh Têrêxa của Chúa Giêsu Hài Đồng và của Nhan Thánh Chúa. Năm 2017 này cũng là kỷ niệm 120 ngày Chị qua đời. Tấm gương đời Chị cho ta một kinh nghiệm dễ hiểu: Chỉ cần ta nhớ Chúa đang ở đây, ngay trong lòng ta, là được bình an và chỉ cần ta làm theo ý Chúa là được bình an.
Tôi xin được tóm tắt nơi một bài vè theo 24 chữ cái để anh chị em dễ nhớ:
A- A Chúa đây
B- Buông bỏ hết
C- Chúa là nhất
D- Dâng Chúa ngay.
Đ- Đẹp từng chút
E- Êm từng giây
G- Gia đình tốt
H- Hiếu đễ luôn
I- Im nghe nào!
Từ chữ A tới chữ I, chị Thánh Têrêxa nhắc ta nhớ Chúa đang ở với ta ngay đây, nơi bản thân ta, nơi gia đình, nơi cộng đoàn giáo xứ và nơi xã hội. Nhớ có Chúa đang ở với ta, đang âu yếm nhìn ta, đang chăm sóc ta, lòng ta sẽ bình an vô cùng từ trong sâu thẳm.
Phần tiếp theo, từ chữ K tới chữ Y, chị Thánh Têrêxa nhắc ta khao khát yêu mến Chúa Giêsu, nên giống như Ngài, luôn làm theo ý Chúa Cha, luôn yêu mến Chúa Cha và yêu mến mọi người, và như thế lòng ta sẽ được bình an. Tuy nhiên, bình an này nhiều khi đòi ta phải đi qua thử thách, đau thương. Mới hơn 4 tuổi, Têrêxa bị mất mẹ, cô bé rất buồn thấy mình trở nên dễ mủi lòng và sống khép kín. Cô cố gắng hết sức nhưng không sao thoát ra khỏi chính mình. Mãi cho đến đêm lễ Giáng sinh năm 15 tuổi, không lâu trước khi cô vào dòng kín, Têrêxa đã được Chúa Giêsu cứu giúp. Hôm ấy Têrêxa vẫn để đôi giày trước lò sưởi để đợi quà Giáng sinh. Ông bố rất dịu hiền nhân ái, nhìn thấy thế bỗng thở dài, thốt ra một lời ngao ngán. Têrêxa vô tình nghe được, thấy mình bị hụt hẫng, bàng hoàng, chạy lên gác ôm mặt khóc. Người chị thấy vậy chạy lên an ủi, nhưng bỗng Têrêxa tươi cười chạy xuống ôm lấy cha và mừng lễ cha. Về sau Têrêxa ghi lại: “Chỉ trong giây lát, Chúa Giêsu đã làm giúp em điều cả mười năm qua em hết sức cố gắng mà không sao làm được”.
Têrêxa khao khát tận hiến để cầu nguyện cho Giáo hội nhưng khi vào dòng lại rơi vào tình trangcầu nguyện hết sức khô khan. Têrêxa khao khát làm tông đồ truyền giáo nhưng ở trong dòng kín làm sao mà đi rao giảng. Têrêxa khao khát nên thánh nhưng lại thấy mình quá bé nhỏ yếu đuối. Têrêxa khao khát yêu mến Chúa nồng nàn nhưng làm sao để có thể yêu mến Chúa cho xứng đáng và yêu mến từng phút từng giây. Trước những khao khát cháy bỏng ấy, chị đã cố gắng hết sức để đạt tới, không chỉ với sức lực bên ngoài mà cả với lòng mến bên trong. Thế nhưng chẳng những chị bất lực không làm được, mà còn bị thử thách tột độ, hầu như bị thất bại ê chề, bị nhận chìm trong đêm đen dày đặc của tâm hồn. Chính trong nỗi bất lực ấy, Têrêxa đã hoàn toàn phó thác, dâng lên Chúa Cha đôi bàn tay trống rỗng, chỉ mong chờ công ơn cứu chuộc của Chúa Kitô. Thế rồi chính lúc đó, Chúa Thánh Thần đã can thiệp, đã mở ra cho chị một chân trời bao la rực sáng.
Hầu như mỗi chặng đường đời, mỗi bước tiến trên đường tâm linh của Têrêxa, ta đều thấy lặp lại đúng cái qui trình ấy: Khao khát mãnh liệt, cố gắng tối đa, bế tắc vì bất lực, phó thác cậy trông vào Chúa, và rồi bình an đã đổ xuống chan hòa.
Theo chân Têrêxa, ta hãy tiếp tục bản 24 chữ cái, khởi đầu bằng sự khao khát Chúa:

K- Khao khát sao
L- Làm hết sức
M- Mến thật lòng
N- Nhưng chẳng được.
O- Oan nghiệt chưa
P- Phó thác đi
Q- Quay về Chúa
R- Rồi lo chi.
S- Sẽ sáng sủa
T- Thanh thản ngay
U- Ung dung thật
V- Vui vẻ thay
X- Xuyên suốt hết
Y- Yêu vô vàn.
Thưa anh chị em, vâng, cả nơi người, nơi mình, cả ngoài đời, trong đạo, đâu đâu cũng không thiếu những đêm đen hầu như hoàn toàn bế tắc trong cuộc sống. Ta chẳng có một công trạng nào để đáng hưởng lòng thương xót Chúa. Cũng như Têrêxa, ra trước mặt Chúa, ta chỉ có đôi bàn tay trắng. Giữa cảnh bất lực, không thể tự cứu mình, ta hãy phó thác tất cả cho Chúa, quay về với Ngài, bình an sẽ tràn ngập tâm hồn.
Ngay những ngày liền trước lễ Giáng sinh này, mưa lũ bất ngờ ập xuống. Người ta bảo không phải thiên tai mà là nhân tai. Chính vì lòng tham, loài người đã khai thác thiên nhiên một cách tàn tệ, khiến khí hậu bị biến đổi. Hai mươi ba tháng mười đã qua từ lâu mà mưa lũ vẫn đến. Sự thiếu trách nhiệm đã gây nên những công trình chứa nước không an toàn, nhằm lúc mưa to lại xả lũ vô tội vạ, gây nên ngàn nỗi oan khiên. Chỉ xem qua phóng sự hình ảnh đã thấy não lòng. Như anh chị em đọc được nơi lá thư của Đức Cha Matthêô trên trang mạng Giáo phận Qui Nhơn (http://gpquinhon.org/qn/), nhiều gia đình lương và giáo trên địa bàn giáo phận này, bị trắng tay với cơn lũ năm 2013, chưa gầy dựng lại được chút gì, năm nay lại trắng tay một lần nữa. Chúng ta vừa góp phần chia cơm sẻ áo, vừa rướm lệ, vì sự giúp đỡ của chúng ta liệu có ý nghĩa gì trước những mất mát lớn lao như thế.
Rồi còn đau thương không kém, những bệnh nan y, những mảnh đời tan vỡ, sự xuống cấp trầm trọng về lương tâm, và đạo đức luân thường nhiều nơi trên thế giới đang đẩy con người chìm xuống tận đáy vực, vv... Liệu ta có thể làm gì giữa tình huống của người rơi vào chỗ sình lầy, càng vùng vẫy, càng lún sâu...
Khao khát sao
Làm hết sức
Mến thật lòng
Nhưng chẳng được.
Oan nghiệt chưa
Thông điệp Giáng sinh từ hơn hai ngàn năm vẫn còn đó, nơi lời loan báo của các thiên thần: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân:Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít, Ngài là Đấng Kitô, là Chúa”.
Đấng Cứu Thế giáng sinh đã bị nhiều thế hệ loài người xua đuổi. Nhiều thế hệ loài người đã hắt đổ nguồn bình an Ngài trao tặng. Riêng thế hệ chúng ta, trước những thử thách vô cùng lớn mà loài người đang hoàn toàn bất lực, ta sẽ làm gì. Ta hãy phản ứng như Têrêxa, sau khi đã làm hết sức mà chẳng được gì chỉ thấy oan khiên chồng chất oan khiên, ta hãy mở rộng cửa lòng đón tiếp Chúa. Lắm lúc những tai ương hoạn nạn trong đời dường như không hiểu nổi. Thế nhưng, nếu ta cậy trông phó thác nơi Chúa, thì Thiên Chúa đầy yêu thương và quyền năng lại có thể rút sự lành ra từ sự dữ ta đã gây nên,
. Vâng, hãy
Phó thác đi
Quay về Chúa
Rồi lo chi.
Sẽ sáng sủa
Thanh thản ngay
Ung dung thật
Vui vẻ thay
Xuyên suốt hết
Yêu vô vàn.
Thưa anh chị em,
Mẹ Maria đang chiêm ngắm Chúa Hài Đồng với niềm yêu mến vô vàn. Mẹ đồng cảm với mỗi người chúng ta và đang mời gọi chúng ta mở lòng cho Chúa Giêsu như Mẹ đã rộng mở. Năm phụng vụ 2017 cũng là kỷ niệm 100 năm Đức Mẹ hiện ra tại Fatima, ta hãy nghe lời Mẹ, mở lòng ra cho Chúa Cứu Thế Giêsu và ơn cứu độ sẽ ngập tràn lòng ta, ngập tràn trên quê hương và hoàn vũ.
Lm Trăng Thập Tự (Giáo phận Qui Nhơn)
 
PHẦN GIẢI THÍCH BẢN HỌC VẦN
Những câu vè Học vần gần Giêsu, tóm tắt kinh nghiệm tâm linh của Chị thánh Têrêxa, được cha Conrad de Meester trình bày trong quyển Những Bàn Tay Trống Rỗng. Tên dòng đầy đủ của vị thánh này là Têrêxa của Hài Đồng Giêsu và của Nhan Thánh, nói rõ ra là của Nhan Thánh Chúa bị che khuất trong cuộc Thương khó. Bài vè có hai phần: từ chữ A tới chữ I giúp ta sống mầu nhiệm Nhập thể; từ chữ K tới chữ Y giúp ta sống mầu nhiệm Tử nạn và Phục sinh của Chúa.


MẦU NHIỆM NHẬP THỂ
Mầu nhiệm này nhắc ta nhớ rằng Thiên Chúa đang ở cùng chúng ta.

A - A CHÚA ĐÂY!
Bắt đầu cầu nguyện, ta cần nhớ Chúa đang ở với ta. Chưa ý thức Chúa đang hiện diện, chưa phải là cầu nguyện. Ngay giữa đời thường, ta đang làm công kia việc nọ mà nhớ có Chúa đang ở với, và sống như thấy Chúa đang âu yếm nhìn, thì cả cuộc sống đã bắt đầu trở thành lời nguyện. Chúa dựng nên ta để ta sống với Ngài, ta cần nhớ Chúa Ba Ngôi đang ở với ta: Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.

B - BUÔNG BỎ HẾT
Cầu nguyện mà chia trí là vì đang bận tâm tới những chuyện khác. Muốn buông bỏ hết, hãy ngồi thẳng lưng, hít sâu, thở chậm, không nhớ gì khác ngoài Chúa, cho tất cả rơi rụng xuống hết. Buông bỏ những quyến luyến lệch lạc, những điều tốt không cần thiết, quên hết, chỉ còn tập trung vào sự hiện diện của Chúa.

C - CHÚA LÀ NHẤT
Ta tập trung vào Chúa vì Chúa là kho tàng duy nhất của ta (Mt 13,44-46). Ta đón nhận mọi sự chỉ như phương tiện giúp ta nhớ Chúa, không thiết gì những thứ thế gian kiếm tìm. Chỉ những gì giúp ta ở với Chúa, ta mới chọn. Chúa là Tất cả; mọi thứ khác, dù có vẻ giá trị tới đâu, ta đều gạt bỏ. Dần dần, nếu thấy phải xa Chúa, thì dù được lợi cả thế gian ta cũng không màng.

D - DÂNG CHÚA NGAY
Tin Chúa tức là chọn Chúa, chứ không chọn thứ gì khác. Mỗi ngày, mỗi giờ, khi thấy Chúa muốn ta từ bỏ điều gì, ta hãy mau mắn từ bỏ ngay. Ta gọi đó là dâng cho Chúa. Nhờ ơn Chúa, từ ngày lên ba, Têrêxa đã không từ chối Chúa một điều gì.

Đ - ĐẸP TỪNG CHÚT
Chúa không đòi ta làm những việc lớn lao. Ngài chỉ mong ta làm từng việc nhỏ nơi bổn phận đời thường với một tình yêu phi thường. Không coi thường lỗi nhỏ. Tươm tất từ chuyện nhỏ.

E – ÊM TỪNG GIÂY
Chúa chờ đợi ta đáp lại tình yêu Chúa từng giây phút, nơi từng hơi thở, nơi từng nhịp tim. Êm thuận theo ý Chúa trong từng giây phút hiện tại.

G - GIA ĐÌNH TỐT
Nhờ ảnh hưởng giáo dục Kitô giáo lâu đời, nơi gia đình chị thánh Têrêxa, cả cha mẹ và những người con đều tốt. Các gia đình chúng ta ngày nay không được may mắn như thế, tuy nhiên, Chúa dạy: “Nước Trời như men trong bột”. Mỗi người đều có thể bắt đầu sống tốt từ chính mình, quên mình và phục vụ người khác, rồi nhờ ơn Chúa, gia đình sẽ ngày càng tốt hơn.

H - HIẾU ĐỄ LUÔN
Hiếu tức là biết ơn, yêu mến và vâng lời cha mẹ. Đễ có nghĩa là anh chị em biết kính trên nhường dưới, sống hòa thuận với nhau, giúp đỡ lẫn nhau về mọi mặt.

I - IM NGHE NÀO!
Trong cuộc sống gia đình cũng như ngoài xã hội, để nhận rõ tiếng Chúa, để cảm thông với người bên cạnh, ta cần biết thinh lặng lắng nghe. Càng thinh lặng nội tâm, càng yêu người mến Chúa.
*
Trước nay nhiều người, trong đó có cả bản thân tôi, đã tưởng con đường nhỏ của chị thánh Têrêxa chỉ quanh quẩn với những ý niệm trên đây. Thế nhưng đó chỉ mới là phần mở đầu. Dưới ánh sáng mầu nhiệm Nhan Thánh bị che khuất, cha Conrad de Meester đã dựa trên các giai đoạn đời đầy thử thách của Chị Thánh để giúp ta hiểu chiều sâu thăm thẳm của đường thơ ấu tâm linh.


MẦU NHIỆM TỬ NẠN - PHỤC SINH CỦA ĐẤNG CỨU THẾ
Mỗi giai đoạn kinh nghiệm ấy đều đi qua những bước sau đây của mầu nhiệm Tử nạn và Phục sinh:
K - KHAO KHÁT SAO
Trước hết, cần có lòng khao khát mãnh liệt. Têrêxa đã khao khát thoát khỏi sự khép kín dễ mủi lòng, khao khát cầu nguyện, khao khát làm việc tông đồ, khao khát nên thánh, khao khát yêu mến Chúa nồng nàn.

L - LÀM HẾT SỨC
Mỗi khao khát ấy nổi rõ nơi một giai đoạn đời và chị đã cố gắng hết sức để đạt tới.

M - MẾN THẬT LÒNG
Không chỉ với sức lực bên ngoài mà cả với lòng mến bên trong.

N - NHƯNG CHẲNG ĐƯỢC
Thế nhưng chẳng những chị bất lực không làm được,

O - OAN NGHIỆT CHƯA
Hơn nữa, còn bị thử thách tột độ, hầu như bị thất bại ê chề, bị nhận chìm trong đêm đen dày đặc. Cả nơi người, nơi mình, cả ngoài đời, trong đạo, đâu đâu cũng không thiếu những đêm đen như hoàn toàn bế tắc.

P - PHÓ THÁC ĐI
Chính trong nỗi bất lực ấy, Têrêxa đã hoàn toàn phó thác, dâng Chúa Cha đôi bàn tay trống rỗng, chỉ mong chờ công ơn cứu chuộc của Chúa Kitô.

Q - QUAY VỀ CHÚA
Và cậy trông vào lòng thương xót Chúa.

R - RỒI LO CHI
Rồi thật bất ngờ.

S - SẼ SÁNG SỦA
Ánh sáng đã đến: “Chỉ trong giây lát, Chúa Giêsu đã làm giúp em điều cả mười năm qua em hết sức cố gắng mà không sao làm được” (Lễ Giáng sinh năm 15 tuổi). Những khủng hoảng về sau cũng thế.

T - THANH THẢN NGAY
Cả bạn và tôi cũng đã lắm lần chẳng biết làm sao hơn là phó thác cho lòng Chúa thương xót, và đã được bình an thanh thản.

U - UNG DUNG THẬT
Trong lòng tin, cậy, mến, ta trở thành ung dung tự tại.

V - VUI VẺ THAY
Niềm vui chan hòa ngay giữa cảnh đời vẫn còn truân chuyên thử thách, ngay giữa đêm đen.

X - XUYÊN SUỐT HẾT
Hãy đọc quyển sách của cha Conrad de Meester và bước theo nẻo đường thơ ấu tâm linh Thiên Chúa đang mở ra cho thời đại này. Bạn sẽ nhận ra chính lòng Chúa thương xót có sức làm cho lịch sử đời bạn, lịch sử gia đình, lịch sử mỗi dân tộc và lịch sử nhân loại trở thành xuyên suốt như lịch sử thánh được ghi trong Thánh Kinh.

Y - YÊU VÔ VÀN
Và rồi như Têrêxa bé nhỏ, bạn sẽ yêu Chúa vô vàn. Rồi bạn sẽ cảm thấy dâng lên niềm khát khao “khát khao được yêu mến Chúa và làm cho Chúa được yêu mến” ngay giữa xã hội tiêu thụ ngày nay. Ôi Chúa Giêsu, chỉ mới khao khát yêu mến Chúa mà lòng đã thấy dịu ngọt dường ấy, huống nữa là khi con được thật sự yêu mến Ngài! Ôi Chúa Giêsu của lòng con!
Linh mục Trăng Thập Tự
Được tạo bởi Blogger.