(Mã số: 17-006)
Anh chị quen nhau từ thời sinh viên. Anh là sinh viên trường Y, trầm tính và nhã nhặn. Chị học Ngoại ngữ, thông minh, hoạt bát. Cả hai cùng hoạt động trong câu lạc bộ “Vì lợi ích cộng đồng”, và anh để ý chị ngay từ lần đầu nhóm sinh hoạt chung. Ngày chị gật đầu đồng ý quen anh chị cũng không quên chú thích: “Em là người có đạo, em nói trước để anh suy nghĩ kĩ nha!”. Thoáng chút bận tâm về điều đó, nhưng tình yêu anh dành cho chị theo thời gian lớn hơn nỗi sợ rào cản tôn giáo.
Rồi anh cầu hôn chị sau 4 năm yêu nhau và sau một cuộc đấu tranh dai dẳng, quyết liệt với gia đình để “cưới người có đạo”. Anh là con trai duy nhất trong một gia đình không tôn giáo, trong một gia tộc không có bóng dáng người có đạo. Ngày anh thưa chuyện, mẹ anh khóc ròng vì con mình “bị người ta dụ dỗ”, ba anh sau một hồi im lặng chỉ nói một câu: “Nhà này không có truyền thống cưới người có đạo”. Gia đình chị thì cương quyết không gả con nếu anh không trở lại đạo. Nhưng anh chị vẫn bền bỉ đấu tranh cho hạnh phúc cuối cùng.
Sau tất cả những tranh cãi, dùng dằng, cuối cùng gia đình anh đồng ý để anh tự do chọn lấy hạnh phúc của mình.
- Anh sẽ phải học giáo lí tân tòng để trở lại đạo, rồi sau đó mình sẽ học giáo lí hôn nhân để có thể cưới nhau.- Giọng chị nũng nịu.
-Uhm, anh biết…- Anh mỉm cười vuốt tóc chị, hạnh phúc.
Thời gian học giáo lí…
Anh miên man trong dòng suy tưởng về những gì vị cha già nói cùng anh. Hôm nay ngài nói với anh về cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su. “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hiến mạng sống mình vì bạn hữu”. Trên thế gian này thực sự tồn tại một thứ tình yêu “bất chấp tất cả” như vậy ư? Nó không giống tình cảm của những người bạn dành cho nhau, cũng không hẳn là tình yêu giữa người nam và người nữ, nó không giống bất kì thứ tình cảm nào hay vì nó là sự trọn hảo của tất cả những thứ đó?
Từng chiều đi dạo trong sân nhà thờ, từng thánh lễ anh tham dự cùng chị, từng buổi học giáo lí với vị cha già uyên thâm, anh cảm nhận trong mình có một niềm miên man khó tả.
Anh từng phẫu thuật cho nhiều bệnh nhân và đã không ít lần anh cảm phục những bệnh nhân Công giáo vì niềm tin mạnh mẽ của họ vào Thiên Chúa, vì tuyên ngôn hùng hồn của họ “trao phó mọi sự trong tay Thiên Chúa”. Đó cũng là một lí do khiến anh quyết tâm tìm hiểu đạo. Anh muốn biết tại sao người Công giáo lại có niềm tin mãnh liệt như vậy vào một Đấng mà họ không nhìn thấy.
Rồi cũng đến ngày anh được lãnh bí tích rửa tội. Đó là một ngày bình thường như bao ngày với mọi người, nhưng với riêng anh, anh nghe rõ nhịp đập trái tim mình, anh nghe rõ thẳm sâu trong anh là tiếng gọi âm thầm…
Đó là một buổi sáng với gió nhẹ mơn man lùa qua tóc chị. Hai người ngồi bên nhau trên bãi biển thân quen, xa xa phía chân trời từng tia sáng của ánh bình minh đang ló dạng, ngày mới đang chớp nhẹ hàng mi cất tiếng chào cả vũ trụ…
- Em à, mình quen nhau lâu chưa?
- Bốn năm, sáu tháng, phải không anh?
- Em à, anh muốn nói là…
- Gì vậy anh…
-Anh muốn nói là… Em à, anh muốn đi tu… Anh xin lỗi em…
Chị sốc toàn tập từ giây phút nghe anh báo tin. Là chị nghe nhầm hay anh đang nói nhảm? Rồi khi nhận ra sự thật chị bỗng òa khóc. Anh không cố gắng giải thích nhiều, chị cũng không đủ kiên nhẫn để nghe nhiều. Chị gỡ tay anh ra và bỏ chạy, anh không chạy theo vì bây giờ anh đang trong vai của một kẻ phản bội.
Hai tháng. Đã hai tháng rồi chị không gặp mặt anh. Chị thu mình lại trong phòng mặc cho hai bên gia đình đang choáng váng. Chị giận anh vô kể, tại sao anh có thể bỏ mặc chị để đi tu? Chị giận Chúa vô cùng, tại sao Chúa nỡ lòng cướp anh khỏi tay chị? Rồi chị giận hết thảy mọi người.
Hôm nay là Chúa nhật, chị miễn cưỡng bước đến nhà thờ dự lễ. Thánh lễ đã xong, mọi người ra về hết, chị cũng toan bước đi, nhưng đâu đó có người níu chân chị lại, ấn chị quỳ xuống, gọi tên chị trong tha thiết đợi chờ.
Đã bao lâu rồi con quên quỳ bên Thánh Thể Chúa?
Đã bao lâu rồi con không còn thủ thỉ tâm sự với Ngài về người con yêu, về mơ ước, dự định của con?
Chúa à, con giận Chúa lắm, vì sao giữa bao nhiêu người Chúa không chọn, lại cướp mất người con yêu?
Ngước mắt nhìn lên tượng chịu nạn, đôi mắt Chúa vẫn nhắm nghiền, lặng câm.
Chị chợt nhớ ngày còn bé chị từng khóc vì thấy người Chúa đầy thương tích đớn đau, chị dùng đôi tay bé bỏng xoa vào tượng chịu nạn, dùng miệng thổi vào vết thương rồi xuýt xoa: “Chúa ngoan đi, để con xoa cho Chúa hết đau!”.
Chị còn nhớ ngoại chị thường nói linh mục cao trọng vì đó là người đi xoa dịu vết thương và sống gần bên Chúa.
Bỗng vang đâu đó bên tai chị tiếng thì thầm “Ta khát”. Chị òa lên khóc nức nở…
Gửi em!
Anh biết rằng mình có lỗi với em, anh không xin em tha thứ chỉ mong em có thể nguôi đi nỗi đau này mà sống tốt hơn.
Em là người con gái anh yêu nhất và là mối tình đầu dịu ngọt của đời anh. Cám ơn em vì tình cảm chân thành, tha thiết em dành cho anh. Anh biết quyết định này sẽ làm em sốc nhưng xin em hãy hiểu cho anh. Anh chọn một ngã rẽ khác không phải vì anh không còn yêu em, nhưng vì anh đã tìm thấy một sự trọn hảo đích thực cho tình yêu của mình. Khi chúng ta khó khăn để thuyết phục gia đình đồng ý, em đã chẳng nói với anh rằng: “Chúa có kế hoạch của Chúa” đó sao. Lúc này đây anh cũng xin dùng lời ấy để nói lại cùng em. Chúa gọi anh đi không phải là tước khỏi tay em cái mà em đang có, chẳng qua là Ngài sẽ dành cho em một món quà khác xứng hợp hơn. Cám ơn Chúa đã mang em đến trong cuộc đời anh. Em là người con gái tuyệt vời và anh tin rằng Thiên Chúa sẽ dành cho em một người đàn ông khác có thể yêu và chăm sóc cho em suốt cuộc đời hơn anh.
Hãy vững tin vào Chúa và luôn sống mạnh mẽ nhé em.
Anh - người có lỗi với em.
Chị đọc thư anh gửi mà không cầm được nước mắt. Hôm nay là ngày anh vào dòng để bước theo con đường mà anh đã chọn.
Chị đứng xa xa nhìn xe lăn bánh tiễn anh đi.
Có những cuộc chia ly mang màu tăm tối, nhớ thương nhưng cũng có những cuộc chia ly để bước chân đi mở ra vùng trời mới.
Anh đừng xin lỗi vì anh không có lỗi, chỉ là anh đã can đảm sống với khao khát và ơn gọi của mình thôi.