“Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang dừng nơi cửa thành rồi.” (TV 121, 2)
Em đã dừng chân nơi lữ quán
Chén đời say khướt kiếp nhân sinh
Tưởng đâu tìm được chút an bình
Vỡ lẽ, một ngục tình mụ mị
Em đã dừng chân nơi phố thị
Tìm người tri kỷ chốn nương dâu
Nào hay tóc đã nhuốm phai màu
Tình cũng nhạt nhòa tan rất vội
Em đã dừng chân trên bến tối
Trăng vàng rơi rụng giọt cô liêu
Nhìn mình dáng lụa bỗng đìu hiu
Giã biệt mỹ miều ngày ngọc biếc
Em đã dừng chân miền nuối tiếc
Để lòng họa lại chuyện vu vơ
Vẫn chưa hiểu được nghĩa thì giờ
Và khắc bất ngờ về cát bụi
Thôi nhé! Hãy nhìn lên đỉnh núi
Ai kìa đứng đợi đã từ lâu
Mong ngày hạnh ngộ kẻ yêu nhau
Quấn quít ngưng sầu mùa tím nhớ
Em sẽ dừng chân nơi bến đỗ
Cội nguồn sự sống, suối tình thương
Vườn xuân vĩnh cửu đẹp thiên đường
Muôn thuở yên bình và hạnh phúc.
M. Sao Khuê, CN 1 Vọng A, 27-11-2016