Mã số: 17-026
Gần hai giờ sáng, màn sương đêm phủ đầy khu phố ngoại ô. Ánh sáng nhờ nhợ của vài ngọn đèn đường lẻ loi chỉ đủ khiến cây thánh giá trên tháp chuông nhà thờ hiện lên lờ mờ, tôi tối. Những con người quanh năm đầu tắt mặt tối đang vùi mình vào giấc ngủ trong những căn nhà cũ kĩ. Đêm nay, nhà thờ có vị khách lạ, ả ngồi tựa lưng vào chiếc cổng sắt cũ rỉ ngay cổng chính. Ả đã ngồi đó từ lâu lắm rồi, thấp thỏm, lo âu, sợ hãi… Ả đang mong ngóng điều gì đó...
Tiếng xe máy gầm lên, xé tan cái u tịch của khu phố. Một đoàn xe Win đủ loại rồ ga, phóng vèo rồi tấp vào ngay cổng nhà thờ. Tắt máy! – Cứu tôi… - tiếng la thất thanh của người khách lạ ré lên, cụt ngủn, tắt lịm sau mấy tiếng “Á…áaaa” nghe kinh rợn. Đám người lạ mặt chẳng nói chẳng rằng, chỉ thấy lóe lên ánh kim loại sáng chóe vung quật xuống liên hồi. Im bặt! Một thằng đứng chống nạnh, hất hàm: “Dám phản bội, dám bỏ trốn à?!”. Tiếng xe máy lại rú lên, lướt vèo vào màn đêm, bặt tích. Tiếng chó sủa đanh lên, liên hồi. Từ phía nhà thờ có ánh đèn, vị linh mục già, gầy guộc lật đật tiến ra. Hiện lên trong ánh đèn pin lòe lòe của vị linh mục, một người con gái nằm bất động trên vũng máu tươi, tanh ngòm…
***
Mụ Tú Béo bỗng chốc trở nên đắt hàng. Đám đại gia, dân chơi tới tấp liên hệ để xin được tiếp cận với đứa “con gái” mới của mụ. Chẳng biết mụ kiếm đâu được một món hàng “ngon” đến thế: Hồng Tâm. Hồng Tâm cao, dáng thon thả, làn da hồng trắng nõn nà, trinh khiết… Thật là không tì vết! Khuôn mặt trái xoan với hai lúm đồng tiền cân đối. Lấp ló sau bờ môi mỏng, đều đặn, lúc nào cũng hồng hồng, căng mọng, mời gọi kia là hàm răng trắng đều, cuốn hút, rất duyên! Hai gò má hơi cao phơn phớt hồng ôm lấy cái sống mũi chẳng cần quá cao nhưng cũng đủ cho người ta không muốn rời mắt. Huyền ảo sau hai hàng mi dầy cong là cặp mắt đen láy, to, tròn, lấp láy như màn sương mỏng ươn ướt, bí ấn và lôi cuốn đến mê hồn… Mái tóc cuốn đuôi gà dầy, mượt thả vừa hết bờ vai thon. Cái dáng thướt tha, cái thân hình đầy đặn vừa đủ, lại thêm cái giọng Bắc dịu, ấm áp được phát ra từ cái miệng duyên duyên, xinh xinh mấp máy khiến ai cũng phải sững người, xuýt xoa, nuốt nước bọt… Sự ngây thơ, trong trắng, hồn nhiên của một thiếu nữ nhà quê, chân phương, mới ngày nào, giờ đã bị người ta giật mất. Đôi mắt em đượm buồn, chất chứa u sầu, cay đắng, tủi hờn… Nhưng nào ai thèm quan tâm! Người ta tìm đến em, quấn lấy em, bóp nghẹt em… Chúng chỉ muốn chiếm đoạt em, cướp lấy, giật lấy từ em những gì làm thỏa mãn cơn khát khoái cảm của chúng, nào đâu biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc! Em như món hàng ngon, ăn một lần, thèm, ăn thêm lần nữa… Thế thôi!
***
Một chiều nọ đi khách, chiếc taxi, chở một tay vệ sỹ đang ngồi sát bên em, dừng lại trước cột đèn đỏ sát ngay bên ngôi nhà thờ cũ cũ. Em vẫn vậy, tấm thân bất động, không cảm xúc, tâm hồn bay bay vào miền cay đắng. Chợt thấy hạt mưa bay, em thấy nhớ mùa thu quê mình. Em nhẹ đưa tay ấn nút hạ tấm kính cửa xe, làn gió nhẹ lùa vào bất chợt, em nhắm mắt, cảm nhận cái tê tê, lành lạnh trên khuôn mặt. Tiếng nhạc du dương đâu đó tràn vào theo làn gió: …Năm xưa trên cây sồi, làng Fatima xa xôi…. Em giật mình! Ngước mắt lần theo tiếng hát, em bắt gặp ngay bức tượng Đức Mẹ đang dang rộng đôi tay về phía em, trên đó là tràng chuỗi Mân côi đang đung đưa theo làn gió… Chiếc xe khẽ chuyển bánh. Em có biết đâu: tháng Mân côi vừa chớm! Bất giác, em rùng mình, vội vã quay mặt đi, mắt nhắm nghiền. Tiếng hát như cố với theo em, cố len lỏi vào tận sâu đáy tâm hồn tưởng như đã khô cằn, đã băng giá từ lâu, chạm tới vùng kí ức tưởng như đã chết ngộp bấy lâu… Nước mắt em chợt ứa…!
- Con có thuộc bài hát Đạo nào không vậy? – Cha già nhìn con bé trìu mến.
Con bé nãy giờ vẫn khép nép bên bà mẹ hiền hậu, hai tay khoanh tròn trước ngực ngoan ngoãn, nghe thấy cha hỏi về bài hát với ánh mắt thương thương, nó tươi hẳn lên. Tiến lên một bước như để thoát khỏi sự gò bó của mẹ nó:
- Dạ thưa cha, con chỉ thuộc mỗi bài “Năm xưa trên cây sồi” thôi ạ!
Mẹ nó phì cười vì sự hồn nhiên của nó. Cha già thích thú, nhoẻn miệng cười, cúi người, nghiêng tai sát về phía con bé:
- Thế con hát cho cha nghe thử xem thế nào, nhé!
Con bé khẽ ngước mắt nhìn lên mẹ nó, chỉ chờ mỗi cái gật đầu kèm nụ cười khích lệ, nó liền hít thật sâu, lấy hơi rồi cất lên tiếng hát: Năm xưa trên cây sồi…. Giọng hát trong veo, lanh lảnh, ngây ngô, hồn nhiên của con bé khiến vị linh mục già cứ đong đưa cái đầu, đôi mắt nhắm hờ, tâm hồn tưởng như đến được một cõi nguyên khôi… Con bé hát xong, cha già vỗ tay liên hồi, khen tấm tắc, khiến con bé sung sướng cười típ mắt, chạy lại ôm chân mẹ, hạnh phúc. Cha già hí hửng chạy vào phòng, lấy ra một quả chuối tiêu to vừa chín tới đưa cho con bé.
- Thế con có biết câu chuyện về bài hát vừa rồi không?
- Dạ…không, thưa cha cố! - Con bé ngập ngừng, lại ngước mắt nhìn mẹ nó, cầu cứu.
- Đây nhé! Cha kể cho con nghe: ngày trước, tại làng có tên là Fatima,…
- Tới rồi, xuống đi. – Giọng gã vệ sỹ thô cằn chặn đứng giòng ký ức đang tuôn chảy trong tâm trí em: cái khung cảnh của ngày đầu tiên em được mẹ dẫn đến gặp cha xứ để xin được đi tu, vèo tan biến! Vội gạt nước mắt, bước xuống xe, ngước mắt nhìn lên khách sạn xa hoa, cao vút… Bước chân em ngập ngừng… Trút một hơi thở dài: “Có dừng lại được đâu”, rồi em lại đè tiếp những bước chân lên các bậc cấp…
***
Tin bà Ân bị tai nạn thoáng cái đã truyền ra khắp xóm đạo nghèo khổ. Kẻ nào nghe tin cũng buột miệng “Giêsu Maria” xót xa, sửng sốt. Năm mươi triệu, nộp gấp để phẫu thuật! Bệnh viện người ta bảo thế. Bây giờ biết làm sao? Chồng mất, mình bà tần tảo nuôi bốn đứa con gần chục năm nay. Ở cái xứ quê quạnh này, cả gia tài bán đi cũng chẳng được mấy đồng, nói chi tới số tiền lớn như thế. Cả họ nhà bà Ân họp lại, gom góp, cũng chẳng góp đủ tiền để đi nộp gấp. Nhìn cảnh con bé Hồng Tâm, đứa con gái lớn đẹp người tốt nết của bà Ân, cứ nép ở góc nhà, khóc nức nở quanh ba đứa em mếu máo: “Cháu xin các bác, các bá, mọi người hãy cứu lấy mẹ cháu….hức..hư.ư.ứư..c…” ai cũng xót, ai cũng thấy đau thắt lòng, ứa nước mắt mà nào biết làm sao. Xót lại thêm xót, đau càng thêm đau! Cha xứ gom góp cũng chỉ được hai mươi triệu, số tiền cha để dành chuẩn bị xây ngôi nhà nguyện cho một họ lẻ. Không đủ! Bà Ân chắc chết!
Hồng Tâm quỳ rụi trước tượng Đức Mẹ cuối nhà thờ, tay cầm chuỗi hạt Mân côi mà không sao nén được lòng, nước mắt cứ tuốn ra, tiếng nấc cứ nghẹn lên, chua xót. Vừa học hết mười hai, ở cái tuổi trăng tròn vừa tới, em như một thiên thần chuẩn bị tung cánh bay vào đời. Ôm ấp ước mơ được tận hiến trót cuộc đời cho Chúa, theo tiếng gọi của Đấng em rất mực yêu mến, em đã chờ đợi biết bao lâu để tới ngày thực hiện ước mơ. Em đã từ chối biết bao nhiêu lời tán tỉnh, mời gọi, và còn can đảm và mạnh mẽ quay mặt với những tấm chân tình đầy hứa hẹn tương lai dành cho em. Em đã lo liệu, sắp xếp mọi thứ, căn dặn từng đứa em để sẵn sàng lên đường về Nhà Dòng ghi danh. Cha xứ đã chuẩn bị hết giấy tờ cho em để tuần tới sẽ đưa em về Nhà Dòng Mến Thánh Giá nhập tu. Những tưởng ngày em được hạnh phúc khoác lên mình tấm áo dòng thanh khiết đã không xa, vậy mà… Giờ thì sao đây?!
***
Người đàn bà tốt bụng cầm đôi tay run run của em, khẽ kéo em vào một căn phòng xa hoa, sáng bóng. Em đặt những bước chân ngập ngừng, sờ sợ, e dè vào căn phòng thoang thoảng mùi nước hoa thơm dịu. Mọi thứ cứ long lanh, lấp lánh, ngỡ tựa thiên đường. Vị đại ân nhân của em cứ đon đả dịu ngọt vỗ về, trấn an em. Rót một ly nước, bà đưa cho em rõ ân cần:
- Em uống ngụm nước đi, rồi nghỉ một giấc, mọi việc chị sẽ lo cho em hết. Mai chị sẽ đưa em đi làm luôn em ạ!
Hít một hơi thở sâu, em nhấp một ngụm nước, mát lẹm, ngon lành… Mắt em lờ mờ, thân em bừng nóng, chân tay bủn rủn… Nằm bẹp trên chiếc giường trắng muốt, đôi mắt em lim dim. Em cố hình dung căn nhà người Tây, mà ngày mai em sẽ được người đàn bà ân nhân kia dẫn tới để giúp việc… Cánh cửa phòng khẽ mở, người đàn ông cao to, ăn mặc lịch lãm bước vào. Người đàn bà hí hửng nói nói cười cười, rồi đi ra. Cánh cửa khép lại, trong cái lờ mờ của đôi mắt mê mê tỉnh tỉnh, em thấy người đàn ông lạ, miệng cười nham nhở thèm khát, lao vào em…
***
Bà Ân được cứu. Cả xóm đạo lại hớn hở chia vui.
- Đấy! Đúng là mẹ con bà Ân sống tốt nên trời thương các bà nhỉ?!
- Vâng, đúng là số cái con bé Tâm ấy sướng thật! Tự dưng có người bỏ cả một đống tiền ra giúp đỡ…
- Nghe đâu chỉ đi giúp việc cho nhà một ông Tây nào đó vài năm là trả hết nợ, lúc ấy về đi tu vẫn kịp!
- Mà nghĩ thấy lạ các bà ạ, trên đời có nhiều người tốt thật đấy!
Tiếng mấy bà hội Mân côi bàn tán ồn cả một góc sân nhà xứ. Những câu nói cứ râm ran lướt qua vầng trán đang nhăn lại của cha xứ: có điều gì không ổn!
***
Uể oải lết đôi chân chán chường về phòng, em ném cái thân xác dường như chỉ còn nửa hồn xuống giường. Căn phòng của em nằm sâu trong con hẻm, luôn luôn tăm tối, u ám và được canh phòng bởi hai tay xã hội đen lạnh ngắt. Em chợt nhận ra hôm nay phòng em lại có thêm người. Cũng chẳng lạ gì! Hai cô bé chắc là từ xa mới được đem tới đây đang nằm ngủ ngon lành. Có lẽ hai đứa vừa trải qua một chuyến đi dài. Thế là lại có thêm hai số phận khốn nạn! Em định nhắm mắt ngủ, thì câu hát lại chập chờn hiện về: “…hãy mau ăn năn đền bồi…” Em vùng vằng lật mình, như cố để xua tan cái lời ca đang cứa vào tâm hồn em đó. Bao nhiêu sự khốn nạn của cuộc đời em lại hiện lên. Em nghĩ tới bao nhiêu kẻ em đã phải gặp, đủ hạng! Em lại càng thấy cay nghiệt hơn cho số kiếp của mình. Những kẻ bề ngoài vẫn tỏ ra gương mẫu, dạy đời bằng các bài diễn văn, luật lệ,…; những kẻ có vẻ thành đạt, giàu có, bằng cấp đủ loại,…thì trước mặt em, chúng hiện lên nguyên hình! Nước mắt em lại ứa ra, cay đắng! Những kẻ đã vứt phăng lương tâm kia đã khiến em thành một con đĩ như lúc này đây. Một kiếp sống ư? Không, là chuỗi ngày đau đớn đè lên những ngày tủi nhục! “Bỏ trốn!” - ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong em, thì hình ảnh căn phòng tối om, đầy ruồi nhặng, hôi thối, ẩm thấp, ướt nhẹp choám lấy tâm trí em. Nỗi kinh hoàng của cái hình phạt bị giam, bỏ đói, bỏ khát, bị kích điện,..vì một lần em chạy trốn một tên khách bệnh hoạn kia khiến em rùng mình, mồ hôi toát ra đầy vầng trán. Cái chết! Điều em nghĩ tới đầu tiên khi phát hiện sự trinh trắng của mình đã bị cướp mất, nhưng, mẹ già, luật Chúa, em không dám làm gì. Em bất lực rồi, chỉ còn biết ngậm ngùi buông xuôi!
***
Em thiếp ngủ, vô tình hình ảnh người cha già năm xưa lại hiện lên rõ nét trong giấc mơ của em.
- Thứ nhất, Đức Mẹ dạy các bạn trẻ ấy phải nói với toàn thế giới này là hãy biết ăn năn tội lỗi, quay về với Chúa, với Mẹ. Đừng tiếp tục làm những điều tội lỗi, xấu xa nữa. Mẹ buồn lắm! Thứ hai,….
Em giật nảy mình, bật choàng dậy, mồ hôi toàn thân vã ra. Cảm giác hãi hùng chụp lấy em. Hình ảnh chuỗi hạt trên tay Đức Mẹ đong đưa và lời cha già cứ quấn lấy tâm trí em, không rời… Ước mơ của em năm xưa, những kỉ niệm của em dưới chân Đức Mẹ, hình ảnh người mẹ già tần tảo và ba đứa em ngây thơ lại hiện về. Em đã cố gắng để gạt đi những ý nghĩ đó, nhưng, những hình ảnh ở một cõi mơ màng cứ hiện lên rõ nét. Nơi đó, một người nữ tu hiền từ, thánh thiện, vận bộ áo dòng đen, chiếc lúp trên đầu đang nhẹ bay theo làn gió. Nàng đang chăm sóc những đứa trẻ tật nguyền với khuôn mặt thật tươi, nụ cười hiền dịu, ánh mắt đầy yêu thương… Em thấy rất rõ, rất rõ: đó là em! Hình ảnh đó, ước mơ đó em đã ôm ấp bao tháng ngày. Tưởng những ngày cơ cực của em đã vùi lấp chúng đi từ lâu, vậy mà giờ đây, chúng đang tràn về trong em một cách không thể kiểm soát, rất thật! Tưởng chừng như em chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới tà áo dòng kia. Khóe mắt em cay cay… Tâm hồn em thổn thức! Lòng em như nghẹn ngào, da diết. Em thấy tim mình đau thắt từng cơn. Em nấc nghẹn: “Mẹ ơi! Nguyện ước của con! Lời khấn hứa của con…!” Giọt nước mắt em trào tuôn, tràn qua đôi gò má nóng hổi…
- Ba mẹ ơi, ba mẹ ơiii…- tiếng nói mớ của cô bé mới tới nằm bên cạnh lại khiến em giật thót. Chợt nhận ra sự khốn nạn của thân em lúc này, chúng khác xa trong ước mơ của em! Em càng thấy đau đớn, cay đắng cho phận mình. Giòng lệ tiếp tục tuốn ra, em ôm mặt, nức nở… “Chẳng lẽ mình cứ như vậy mãi ư? Chẳng lẽ mình cứ đứng nhìn người ta phá nát cuộc đời của hai cô bé đáng thương này ư? Chẳng lẽ cái kiếp cơ cực, cay đắng này lại phủ xuống trên đầu tụi nó? Chẳng lẽ mình có thể tiếp tục thờ ơ trước lời mời gọi da diết của Mẹ được ư? Chẳng lẽ mình lại cứ tiếp tục dấn bước trong cái kiếp tội lỗi này ư? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…”
***
Cầm trên tay số tiền mà người chị mới quen vừa đưa, hai cô bé nhà quê rưng rưng nước mắt. Vội vã bước lên chiếc xe đò gấp gáp…đi khuất! Người con gái còn đứng ngoái theo, tay chắp nguyện cầu cho chuyến đi được bình an. Thở phào nhẹ nhàng, tâm hồn cô thấy bình an và niềm hạnh phúc chứa chan hơn bao giờ hết, dù cô vừa mất đi số tiền tích cóp bấy nhiêu năm nay cơ cực, số tiền lấy từ máu và nhân phẩm của cô! Cô không còn nhiều thời gian nữa để biến khỏi mảnh đất này, cô đang hình dung về một miền quê nơi xa kia đang vẫy tay chào đón, một cuộc sống thanh bình, và hình như, lấp ló đâu đó một cánh cổng Nhà Dòng... Chợt rùng mình khi nghĩ tới những nguy hiểm trước mắt cô. Cô muốn tới lấy lại cỗ tràng hạt mà cô đã treo lên tay Đức Mẹ vào cái ngày cô đau khổ khi phát hiện mình đã đánh mất tất cả. Ngày đó em đã trách hờn và oán hận Mẹ rất nhiều, hôm nay, em sẽ khác, từ nay, em sẽ là đứa con thảo hiền của Mẹ… Lời dạy thứ nhất của Mẹ, em đã làm được, chẳng biết có là quá muộn?!
Em bước lên chiếc taxi, nhắm thẳng hướng ngoại ô. Bầu trời vừa tối!
***
Vị linh mục già hối hả đặt những bước chân run run lên bậc cấp của bệnh viện. Cô y tá vừa dẫn đường, vừa thao thao:
- Con nhỏ đã tạm qua được cơn nguy kịch, nhưng còn phải phẫu thuật não gấp. 99% là sẽ không qua khỏi, nhưng chúng con vẫn sẽ cố hết sức. Có thể đây sẽ là lần cuối cha được nói chuyện với con nhỏ. Tội nghiệp! Suốt cơn hôn mê, miệng cứ rên miết “Mẹ Maria ơi, Mẹ Maria ơi…”
Bệnh nhân nằm dài trên giường, toàn thân thấy đâu đâu cũng là những vết băng bó. Mái tóc dài bết máu đêm hôm trước giờ chỉ còn thấy một vệt khâu dài, chằng chịt. Khuôn mặt em vẫn hiền hậu nhưng làn da trắng bệch, nham nhở những vết rỗ, tàn tích của việc sử dụng phấn trang điểm triền miên. Bờ môi khô nứt nẻ vì thiếu son, nhẹ mấp máy. Đôi mắt hốc hác, nhưng rõ ràng đang lóe lên một niềm hạnh phúc khó tả. Cha già lúng túng vì gặp phải ánh nhìn đó.
- Thưa cha, con xin xưng tội…- giọng em cứ thế thều thào buông… Những giọt nước mắt còn sót lại trong em lại ngoi lên, trào ra qua đôi mắt thi thoảng lại nhắm nghiền thật chặt, cay đắng…
- Con còn nhớ bài hát Đạo nào không?
Em ngạc nhiên đến ngỡ ngàng vì câu hỏi của vị linh mục. Chợt nở nụ cười, em nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của niềm hạnh phúc bất chợt trào tuôn: - Dạ, con thuộc bài “Năm xưưa.. trên cây sồi”!
***
Tiễn em ở cửa phòng phẫu thuật, cha già nhẹ đặt cỗ tràng hạt đã mòn và sẩm màu vào lòng bàn tay đang băng bó, chỉ còn hở mấy đầu ngón tay khẽ nhúc nhích của em: - Con hãy vững tin, Đức Mẹ sẽ giúp con… Cha tin là Đức Mẹ sẽ cho con cơ hội để con thực hiện hai lời khuyên còn lại của Mẹ như lời con vừa hát! Và ước mơ tận hiến của con, cha tin Chúa sẽ chúc lành… - ngập ngừng, cha nhìn sâu vào đôi mắt em:
- Con có sẵn sàng tha thứ cho những người đã làm hại con không?
Em lặng người, cố gắng hít một hơi thở thật sâu, nhắm chặt đôi mắt… Cặp mắt em vẫn nhắm nghiền cho tới khi hai dòng nước mắt rỉ ra khóe mi, em mở mắt, nhấp nháy, đôi môi em run run, nghẹn ngào:
- Con xin tha thứ cho tất cả những người đó, thưa cha!
Vị linh mục bỗng lúng túng khi mấy giọt nước mắt lạc loài chợt ứa ra từ đôi mắt đã nhăn nheo của mình. Ngài vội quay đi, đưa tay lên quệt ngang giọt lệ. Đôi mắt cay cay chớp liên hồi, nhưng tâm hồn ngài thấy ngập tràn một niềm vui.
Em khẽ nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt lóe lên niềm tin yêu vô bờ… Em như thấy Đức Mẹ đang mỉm cười nhìn em. Lòng em thấy êm dịu, bình yên vô cùng. Quả thật, em thấy “lòng trút khỏi ngậm ngùi, mắt khô đôi suối lệ đời…”, từ nay, em sẽ quên đi tất cả để được “sống trong tình Mẹ yên vui”! Những lời ca dịu dàng lại âm vang trong lòng em “…hãy mau ăn năn đền bồi, hãy tôn sùng Mẫu Tâm, hãy năng lần hạt Mân côi…” Và em chợt nhận ra rằng vẫn luôn còn đó những lời ca thiêng mãi vọng…
(Kính tặng Nữ tu Maria ĐHT)