- Hiền, Cu Tý, hai con dậy mau, đến giờ đọc kinh sáng rồi.
Vừa nói, bà mẹ vừa hối thúc hai đứa con thức dậy. Đã thành thói quen, Hiền thức dậy mau lẹ, bước ra khỏi chăn ấm. Còn Cu Tý thì nũng nịu:
- Hư… Cho con ngủ tí nữa!
- Chàng Đa-vít dũng cảm, thức dậy nào. - Hiền khuyến khích em.
Hiền cất chiếc chăn đi, xếp gọn gàng. Cu Tý cố ngồi dậy, tay dụi vào mắt. Trời mùa đông ở quê lạnh lẽo, tiếng gió ngoài cửa sổ rít lên từng hồi. Một lát sau, cả ba mẹ con đã hiện diện trước bàn thờ. Vì nhà quá xa nhà thờ, đường đi lại khó khăn, nên gia đình không thể đi tham dự thánh lễ Mi-sa buổi sáng. Đổi lại, sáng nào cả gia đình cũng quây quần trước bàn thờ, đọc kinh dâng ngày mới lên Chúa và Đức Mẹ. Lần năm chục hạt xong, người mẹ xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai đứa đến trường. Hiền và Cu Tý quét dọn nhà cửa và ôn lại bài. Người mẹ ngoài đọc kinh chung, bà còn đọc kinh riêng, vừa nhóm lửa, vừa lần hạt:
- Kính Mừng Ma-ri-a… Hiền con, trời sắp sáng, con chống cái rèm lên… Đức Chúa Trời ở cùng bà, bà có phúc lạ, hơn mọi người nữ, và Giê-su con lòng bà gồm phúc lạ…
Nhịp sinh hoạt của mẹ con Hiền sáng nào cũng thế. Nó đã thành nếp sống.
Bẵng một thời gian, Hiền đậu vào đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh. Cái ngày xa mẹ, xa Cu Tý đã đến gần. Buồn vui lẫn lộn trong con người của Hiền. Trước khi khăn gói lên đường, mẹ dặn:
- Con gái à, được vô đại học là niềm mơ ước của con và nhiều đứa bạn cùng trang lứa. Mẹ hãnh diện và tự hào về con. Gia đình ta tuy khó khăn, nhưng mẹ sẽ cố gắng chu cấp hết sức có thể để con an tâm học hành. Nhưng điều mẹ băn khoăn nhiều nhất đó là từ nay con phải sống tự lập, đứng trên đôi chân của mình. Cái quan trọng là con phải giữ gìn sức khỏe, có sức khỏe tốt con mới mong làm được mọi việc. Con hãy gắng chăm sóc bản thân và tập thích nghi với môi trường mới nghe con.
Người mẹ cố giữ bình thản trước mặt con. Bà đưa tay Hiền lên và đặt tràng chuỗi Mân Côi trong lòng bàn tay Hiền, khẽ nói:
- Hiền con, làm gì thì làm, bắt đầu ngày mới, con hãy luôn nhớ Chúa trước hết nghe con. Con hãy siêng năng lần hạt, trò chuyện với Đức Mẹ. Con biết không, ngày ấy con sinh thiếu ngày, tưởng không qua khỏi, mẹ đã khấn Đức Mẹ giữ gìn con, thế là con qua khỏi. Chúa và Đức Mẹ thương con cách đặc biệt lắm.
Lúc này, thằng Cu Tý đang khóc nức nở vì nó sắp phải xa một người chị, một người bạn tinh thần ngày ngày nô đùa với nó. Hiền rất thương Cu Tý. Mỗi lần ở nhà, hai chị em quấn quýt lấy nhau như hình với bóng. Hiền đặt hai bàn tay lên đứa em, rồi tỏ ra mạnh mẽ:
- Chàng Đa-vít của chị ở nhà khỏe và ngoan nha, chị hứa sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho Đa-vít.
Cu Tý khóc mếu máo:
- Chị hứa đó nha…
Thế rồi Hiền xa rời mái ấm gia đình thôn quê bình yên sau lũy tre làng, để đến một thành phố hoàn toàn xa lạ. Ấn tượng ban đầu của Hiền khi đặt chân đến Sài Gòn, đó là sự ồn ào náo nhiệt của nhiều phương tiện tham gia giao thông, đông đúc người qua lại. Sài gòn “Hòn ngọc viễn đông” một thời, nay vẫn còn mang dấu ấn và nhịp sống của một vùng kinh tế năng động.
Được nhóm anh chị sinh viên Công Giáo Thiên Ân giới thiệu, Hiền đã thuê được một chỗ trọ khá ưng ý. Nó ở cùng phòng với hai người bạn: một người Công giáo, một người theo đạo Tin Lành. Chẳng mấy chốc, Hiền đã thích nghi với môi trường mới, cả ba đối xử với nhau rất tốt, coi nhau như một gia đình.
Với vóc dáng dễ nhìn, má lúm đồng tiền, miệng biết cười, Hiền nằm trong tầm ngắm của nhiều chàng trai khoa luật. Hùng, một chàng trai học luật thương mại đem lòng yêu Hiền từ cái nhìn đầu tiên. Duyên tình đưa đẩy, đẩy đưa. Cả hai đều tham gia chiến dịch thanh niên tình nguyện năm thứ hai. Không hẹn mà hò, Hiền và Hùng được cử đến Trà Vinh giúp các em tập đọc, tập viết từng con chữ. Tình cảm giữa hai người nảy sinh. Hai tâm hồn đồng điệu, họ đem lòng yêu nhau.
Trở lại giảng đường đại học, tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết. Nhìn đôi trai tài gái sắc, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ, pha lẫn chút ghen tỵ. Một hôm, giờ ra chơi, thấy Hiền ngồi nơi hàng ghế đá. Hùng tiến lại gần, thấy Hùng, Hiền hớn hở:
- Hùng nè!
- Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy cô nương? - Hùng ghé vào tai Hiền.
- Tối nay, Hiền mời Hùng đi tham gia sinh hoạt với nhóm Hiền được không?
- Nhóm nào thế? - Hùng ngạc nhiên.
- À, nhóm sinh viên công giáo Thiên Ân. Hiền tham gia nhóm này được hai năm rồi. Nhóm sinh hoạt vào tối thứ bảy hàng tuần. Bên Công giáo của Hiền, tháng này là tháng mười, là tháng Mân Côi, tụi Hiền tối nay ngoài sinh hoạt sẽ cùng nhau lần hạt cầu nguyện cho những người đau khổ, bất hạnh.
Hùng nói chậm rãi:
- Mà Hùng có theo đạo đâu, ngại lắm!
- Không sao Hùng à, nhóm Thiên Ân có nhiều bạn không theo đạo, nhưng vẫn tham gia sinh hoạt đều đặn, vui và ý nghĩa lắm. Tối nay, Hùng thử đến xem sao. Với lại, tối nay Hiền sẽ chủ trì giờ cầu nguyện đó.
- Ừ, thì chiều cô nương vậy, miễn là cô nương vui thì Hùng này có phải dẫm lên gai nhọn, hay vào chốn rừng sâu nước độc, cũng sẵn sàng.
Hiền reo lên:
- Cám ơn hoàng tử của em…!
- À, mà cô nương, cho Hùng này thắc mắc tí nha?
- Ông anh cứ hỏi, cô nương này sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc cho ông anh.
- À, chuyện nhà đạo mà, Hùng thấy người Công giáo bên Hiền yêu mến Mẹ Chúa Giê-su lắm, nhà Hùng chỉ theo đạo ông bà thôi, nhưng nhà Hùng lại ở gần nhà thờ lắm, mỗi lần đi qua thấy người già con nít lần hạt lải nhải suốt ngày mà không thấy chán.
Hiền nhanh nhảu đáp:
- Đúng rồi, bên Công giáo tụi Hiền yêu mến Đức Mẹ lắm, Mẹ của Hiền sùng kính Đức Mẹ cách đặc biệt, tay thì làm, miệng thì lần chuỗi suốt ngày. Mà Hiền hỏi Hùng nha, khi ông anh yêu cô nương này, điều gì làm ông anh sướng tai nhất?
- Đương nhiên là “ I love you, em yêu anh” rồi. Hùng đáp ngay.
- Thế ông anh nghe mãi rứa có chán không?
- Sướng thấy mồ, chán sao được. - Hùng tủm tỉm.
- Thì người Công giáo cũng vậy, chán sao được, khi tụi Hiền lần hạt là tụi Hiền đang tỏ mối tình với Mẹ Thiên Chúa, tình mẹ con “con yêu mẹ, mẹ yêu con”, cũng giống như đứa trẻ gọi mẹ, gọi ba của nó. Sung sướng lắm Hùng à. Hiền đắc chí.
- Thế nói yêu Chúa, yêu Đức Mẹ là được rồi cần gì phải đến nhà thờ đi lễ, cứ sống như tụi Hùng đây nè, sáng sớm nhà ngủ ngon, lương tâm sống cho trong sạch là ok rồi.
Có vẻ đắc chí với câu hỏi này, Hùng luồn hai cánh tay vào eo của Hiền, áp nhẹ má của mình lên má bên trái của Hiền. Nhưng Hiền liền đẩy hai tay Hùng ra và ngồi xa Hùng.
- Sao thế cô nương, cho Hùng xin lỗi nha, vì đưa cô nương vào thế khó hì.
- Không đâu ông anh. Như ông anh nói thì kể từ nay trở đi chúng ta gặp nhau nói chuyện, giữ khoảng cách, miễn là trong tâm “anh yêu em, em yêu anh” là được, cần gì phải bá vai, bá cổ, xoa tóc, xoa đầu. Hiền tỏ ra vui vẻ.
Hùng thấy Hiền đối đáp thông minh và có lý. Chợt tiếng trống trường vang lên. Hiền nói vội vã:
- Cứ thống nhất vậy nha Hùng, tối nay hẹn gặp Hùng ở dãy trọ, bye…bye…
Hùng gật đầu khoái trá. Hai người chia tay vào lớp. Tan giờ học, điện thoại Hiền rung lên. Thấy số điện thoại của mẹ hiện lên trên màn hình. Linh tính như mách bảo cho Hiền biết có chuyện chẳng lành. Hiền bắt máy:
- A lô, Hiền phải không con.
Hiền nghe giọng của một người đàn ông bên kia giây.
- Dạ, con xin lỗi ai đang gọi cho con đây à?
- Cậu Luận đây con, cậu lấy điện thoại của mẹ con để điện thoại cho con. Giờ con hãy bình tĩnh nghe cậu nói.
Môi Hiền rung lên, đoán là có chuyện hệ trọng, Hiền cố giữ bình tĩnh:
- Dạ, chào cậu, cậu cứ nói, con xin nghe.
- Hiền à, Cu Tý em con bị tai nạn đã ba ngày rồi, em con vẫn đang hôn mê, trong bệnh viện. Lẽ ra, mẹ con không muốn cho con biết, sợ con lo lắng, nhưng vì tình trạng sức khỏe của Cu Tý đang nguy kịch, sợ không qua khỏi, nên mẹ con nhờ cậu gọi cho con.
Lúc này tay Hiền run lên, chiếc điện thoại rơi khỏi bàn tay lúc nào không biết. Như tiếng sét xẹt bên tai Hiền. Với Hiền, Cu Tý là người em yêu quý không thể thiếu trong cuộc sống. Cu Tý đã quá ăn sâu vào tâm hồn Hiền. Lan, người bạn thân của Hiền, biết chuyện của gia đình Hiền. Lan cố trấn an Hiền và chở Hiền về dãy trọ. Cả buổi chiều Hiền thẫn thờ, tất cả mọi tâm trí cứ dồn về cho đứa em bé bỏng của mình. Lưỡi hái tử thần đang kề bên nó. Bàn tay Hiền không xa rời chuỗi hạt Mân Côi mà mẹ Hiền tặng khi mới nhập học. Hiền nức nở:
- Chúa ơi, không thể thế được, chả lẽ Ngài lấy đi người em yêu quý của con. Ma-ri-a Mẹ ơi, con phải làm gì đây, xin Mẹ thương đến em con.
Hiền khóc như trẻ con, nức nở trông thảm thiết. Lời Kinh Kính Mừng đọc bị ngắt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Như đã hẹn, Hùng đến dãy trọ, chở Hiền đến chỗ sinh hoạt của nhóm Thiên Ân. Hùng không hay biết chuyện của Hiền. Cả nhóm gặp nhau, trò chuyện vui vẻ. Đến với nhóm không phân biệt tôn giáo, địa vị, xuất xứ. Tất cả làm nên một vòng tròn yêu thương. Tối nay, như đã phân công, Hiền chủ trì giờ lần chuỗi. Thánh giá và tượng Đức Mẹ được đặt trên một cái giá trang trọng giữa vòng tròn. Chung quanh tượng có 20 ngọn nến được thắp lên, tượng trưng cho 20 Mầu nhiệm Kinh Mân Côi. Đây là lần đầu tiên Hùng đến đây tham dự buổi cầu nguyện với các bạn của Hiền. Hùng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một bầu khí yên tĩnh, ấm áp, thanh bình như đưa con người vào cõi sâu thẳm của tâm hồn, để gặp gỡ Đấng mà người Công giáo gọi là Thiên Chúa. Có một cái gì linh thiêng mơn man đến vô cùng đang xâm chiếm con người Hùng. Anh chưa cảm nhận được như thế bao giờ. Trước đây, cứ tối thứ bảy, Hùng và mấy đứa bạn thường tìm đến các quán bar, vũ trường sôi động, như con thiêu thân, quay cuồng theo điệu nhạc mạnh. Nhưng tâm hồn anh vẫn luôn thấy bất an và mệt mỏi sau mỗi cuộc vui. Thì đây, trước ánh nến chập chùng dưới màn đêm yên tĩnh, có một sức mạnh vô hình làm cho Hùng dễ chịu vô cùng. Người ta vẫn thường nói màn đêm là hình bóng của cái chết. Nhưng sự hiện diện của con người ngước về trời cao trong đêm đen, thì nó mặc cho đêm đen một màu sắc thiêng liêng, huyền diệu. Điều mà người Công giáo vẫn cảm nghiệm được sự hiện diện của Chúa khi mọi người quy tụ lại: “Ở đâu có hai ba người tụ họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ (Cf. Mt 18, 20)”.
Các bạn sinh viên lần chuỗi sốt sắng. Hiền là người hướng dẫn các bạn cầu nguyện. Đến Mầu nhiệm thứ năm Năm Sự Vui, tâm trí Hiền tự nhiên quay cuồng. Đôi bàn tay Hiền chắp tay khẩn thiết lên Mẹ. Tràng chuỗi run theo nhịp rung của đôi tay. Hiền không xướng nổi mầu nhiệm này. Cả nhóm đưa con mắt về phía Hiền. Lúc này, mọi kỷ niệm của Cu Tý ùa về trong tâm trí Hiền. Khi ở nhà, Cu Tý luôn cầu nguyện những lời đơn sơ nhất. Nó nói với Chúa, với Đức Mẹ, như đứa con nói chuyện với Mẹ. Tâm hồn trẻ thơ là thế. Hiền còn nhớ từng lời mà Cu Tý cầu nguyện cho chị nó trước ngày thi đại học:
- Xin Đức Mẹ cho chị con đỗ đại học, cho chị có công việc ổn định để giúp đỡ gia đình, sau này cưới một chàng hoàng tử cao to, tốt bụng, Mẹ Ma-ri-a nhậm lời Cu Tý nha.
Chợt cái Lan, bạn thân Hiền cất lên:
- Thưa các bạn, người em ruột của Hiền bị tai nạn, hôn mê đã ba ngày rồi, sợ không qua khỏi. Hiền đau đớn lắm. Bạn ấy tính mai về quê…Giờ đây, chúng ta cùng nắm tay lại, dâng lên Mẹ Mầu nhiệm thứ năm này, qua Mẹ xin Chúa cho gia đình Hiền được bình an, em Cu Tý được mau khỏi.
Không ai bảo ai, cả nhóm tay trong tay, nắm chặt tay nhau cùng đọc to lời kinh quen thuộc “Kính mừng Ma-ri-a…Thánh Ma-ri-a…”. Lời kinh vang vọng giữa bầu trời mênh mông. Tất cả như cộng hưởng tạo nên một tiếng kêu thấu đến trời cao. Đôi mắt Hiền lúc nãy đến giờ cứ đăm đăm nhìn vào tượng Mẹ. Hùng lấy hết sức can đảm mân mê lên bàn tay của Hiền. Bất chợt tay của hai người nắm lấy tràng chuỗi, báu vật bất ly thân của Hiền. Hùng run bắn cả người vì bàn tay chạm phải một vật linh thiêng, báu vật mà Hiền có lần chia sẻ “đó là vũ khí sức mạnh của người Công giáo đó”. Như có một sức mạnh vô hình trấn an Hùng, giúp Hùng càng vững tâm hơn. Ngón tay của Hiền vẫn đếm từng hột một, miệng thì thào theo lời kinh, trong khi đôi mắt không rời tượng Đức Mẹ. Lời kinh hòa lẫn với nước mắt. Giây phút thụ tạo ngỏ với trời cao. Đứa con nài nỉ xin Mẹ nó bằng những lời kinh tuy đơn sơ nhưng bằng tất cả tấm lòng chân thành.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn mờ tối, điện thoại Hiền rung lên. Hiền bắt máy, thì từ bên kia có tiếng nói nghẹn ngào:
- Hiền ơi, Cu Tý em con đã tỉnh lại…
Đó là giọng của mẹ Hiền. Nó như không tin vào tai của mình, ngập ngừng từng tiếng một:
- Mẹ… nói gì… con… nghe… chưa… rõ…
- Em con đã tỉnh lại rồi con à, tạ ơn Chúa, tạ ơn Đức Mẹ…
Hiền như vỡ òa sự sung sướng. Tưởng như ai cất đi khỏi nó khối u nặng trĩu trong người. Nó khóc như trẻ con, khiến cả dãy trọ tỉnh giấc. Hiền nghẹn ngào:
- Em con tỉnh lại lúc mấy giờ hả mẹ?
- Đêm qua, khoảng 8 giờ 30 tối, lúc đó gió bão mạnh lắm, gọi cho con mà không được.
Hiền nhớ lại đêm qua đây là khoảng thời gian Hiền và các bạn đang lần chuỗi, cầu nguyện đặc biệt cho Cu Tý. Hiền tin là nhờ Đức Mẹ can thiệp làm cho em nó tỉnh lại. Hiền vội chạy lại phía đầu giường cầm tràng chuỗi lên, quỳ gối xuống, hôn lấy hôn để:
- Mẹ ơi… Con cám ơn Mẹ, nhờ Mẹ mà Chúa đã cứu em con. Đây là phép lạ. Mẹ đã nhậm lời gia đình con.
Chợt phòng trọ bên cạnh ai đó mở bài “Lời Mẹ nhắn nhủ”: “Năm xưa trên cây sồi, làng Fa-ti-ma xa xôi, có Đức Mẹ Chúa Trời, hiện ra uy linh sáng chói…”. Hiền nhìn lên tờ lịch treo tường, hôm nay là ngày 13-10, ngày kỷ niệm Đức Mẹ hiện ra tại Fa-ti-ma. Hiền và hai người bạn cùng phòng hát theo bài hát một cách say sưa, đầy tin tưởng.