Nó chẳng còn cha mẹ
Bà nuôi nó lớn lên
Một cuộc sống mới mẻ
Có Chúa Cha làm nền.
Rồi bà nó xa mãi
Nó không ai quan tâm,
Đua đòi chẳng dừng lại
Góc cầu nguyện tối tăm.
Ánh nắng buồn chẳng chiếu
Chim nản chẳng líu lo
Cỏ cây liền nhỏ to
Tâm hồn nó ai hiểu?
Rồi nó chợt bừng tỉnh
Muốn trở lại bến bờ
Lê gót vào nhà thờ
Một không gian yên tĩnh.
Bao ngày qua Chúa kiếm
Thân nó Chúa bảo toàn
Ngài nhìn nó âu yếm
Nó quyết sẽ lại ngoan.
Sớm mai đã tỉnh dậy
Mặt trời vội lên nhanh
Chị gió vui biết mấy
Một ngày mới an lành…
* Maria Lê Minh Ngọc
Gx. Xuân Quang
Sn: 2002
Giải Nhì