Mã số: 17-028
- Đứng dậy nhanh!
Tiếng nạt nộ làm nó choàng tỉnh. Nó đang thiếp đi trên chiếc ghế lạnh ngắt ngoài công viên thành phố. Nó mỏi mệt vì một hành trình dài mới trải qua.
Ngước nhìn ánh mặt hộc hằn của người đó, nó lầm lũi bỏ đi. Phải. Nó đi. Nó đã đi. Nó mới vừa rời khỏi “mái ấm” của nó sáng nay. Đúng. Nó rời khỏi đó. Nó rời khỏi cái địa vị công chúa, cái địa vị tiểu thư có bố là giám đốc một tập đoàn lớn đầy danh tiếng, còn mẹ là một giáo viên hiền lành, gương mẫu. Nó bỏ đi khỏi cái vị trí mà nhiều người ao ước, thèm khát. Chắc sẽ có người nói nó dại, nói nó ngốc, mà nó dại, nó ngốc thiệt, ai đời lại bỏ căn phòng chăn ấm nệm êm để giờ đây lê lết vất vưỡng thế này, để rồi ngay một chỗ nghỉ chân cũng bị chiếm mất. Nó dại. Nhưng cái dại của nó…chỉ mình nó hiểu…
Mới sáng nay, lớp nó vì là lớp năm cuối nên phải học tăng cường để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp ra trường. Nhưng giáo sư bận nên không dạy được, thế là lớp nó kéo nhau đi chơi biển, nhưng nó không đi. Nó muốn lao ngay về nhà vì hôm nay cả bố mẹ nó đều ở nhà, nó mong biết bao giây phút cả gia đình quây quần bên nhau, thật ấm áp. Nó đạp xe thật nhanh…
Mở cổng bước vào, nó thấy cửa nhà vẫn còn đóng. Lạ. Giờ mà ba mẹ chưa dậy sao ta? Nó định đẩy của bước vào, nhưng mới bước chân lên bậc thềm, nó nghe có tiếng động bất thường trong nhà, nó hé cửa nhìn vào…:
- Anh im đi! Tôi chịu hết nổi thái độ gia trưởng, bộ mặt giả tạo, con người mưu mô giảo quyệt của anh rồi…
“Bốp…”! Nó thấy mẹ nó ngã chúi nhào.
- Anh giết tôi luôn đi…tôi chịu đựng hết nổi rồi…
- Cô câm đi…- Bố nó quát to.- Đồ đàn bà trắc nết…
Nó thấy mẹ nó ngước lên nhìn ba nó, cười chua chát:
- Phải. Tôi trắc nết, tôi không đứng đắn…phải…tất cả là vì tôi…vì tôi có người chồng khốn nạn như anh…vì tôi có người chồng chỉ vì thăng quan tiến chức mà nỡ đẩy người vợ của mình vào vòng tay kẻ khác như một món đồ…phải…tất cả là vì tôi…
- Cô không chịu được thì đây…đơn tôi viết sẵn rồi…cô kí đi…tài sản chia đôi…con Nữ sẽ ở với cô…tiền tôi chu cấp hàng tháng…
Nghe tới đó, đôi mắt nó như dại đi, đôi chân nó muốn khuỵa xuống…tổ ấm của nó đây sao? Niềm vui gia đình đây sao?
Nó thấy ba nó ngồi phịch xuống ghế, đôi tay buông thõng một cách vô lực…trong ông đang hiện lại bức tranh của buổi tiệc hôm ấy…buổi tiệc định mệnh giúp ông từ anh nhân viên quèn lên chễm chệ trên chiếc ghế giám đốc oai vệ…cũng bữa tiệc ấy ông đã đẩy người vợ nết na đằm thắm xinh đẹp vào… cũng chính bữa tiệc ấy đang dần phá tan hạnh phúc gia đình ông…cũng chính bữa tiệc ấy đẩy ông vào con đường ăn chơi trụy lạc, bê tha công việc, bê tha bổn phận làm chồng…
Bầu trời trước mắt nó như tối xầm lại, mọi thứ sụp đổ…nó quay người bỏ chạy…
Tối nay, nó có mặt trong công viên thành phố. Không biết giờ bố mẹ có lo cho nó không, nó thầm nghĩ, chắc là sẽ không đâu, vì hai người còn đang mải miết hục hằn với nhau, còn đang mải miết biến tổ ấm thành địa ngục, biến niềm vui, hạnh phúc thành sự khốn cùng của cuộc đời. Nó thầm mong đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, bất chợt nó đưa tay lên má véo thật mạnh. Đau. Là thật. Nó ngước nhìn trời, nó trách ông trời sao nỡ trêu người. Mới hôm qua nó còn có một gia đình hạnh phúc (nói đúng hơn là nó tưởng như vậy). Một cú sốc quá lớn đối với một con bé như nó, một con bé từ nhỏ tới giờ chỉ sống trong sự bao bọc của ba mẹ, mà giờ… nó mất tất cả thật rồi…
Nó hồi tưởng lại cuộc sống trước kia của gia đình nó, tuy lương của ba nó không cao, tuy lương của mẹ nó cũng không có gì đáng kể, nhiều lúc còn chạy vạy vay mượn để đóng tiền học cho nó…nhưng lúc đó, gia đình nó thật hạnh phúc, cả nhà lúc nào cũng hiện diện đông đủ trong bữa cơm, những lúc quây quần bên nhau, lúc nào cũng rộn ra tiếng cười…
Giờ nó lang thang…
***
Nó quay về nhà, thôi thì dù gì quay về nhà cũng còn có chỗ để ngủ, chứ một con bé như nó giờ cứ lang thang mãi như này thì biết chuyện gì xảy ra. Nó đã quyết định sẽ im lặng cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra.
Thời gian đó, nó trở nên lầm lì, chai sạn và dễ cáu gắt. Có lẽ khi một con người bị đẩy vào bước đường cùng thì sẽ có những hành động mà chính mình cũng không thể hiểu nổi. Nó cũng vậy.
Ba mẹ nó có lẽ nhận ra được sự thay đổi của nó, nhưng dường như họ chẳng quan tâm.
Nó vẫn đến lớp đều đặn, nhưng thay vì là một con bé học hành ngoan ngoãn, chăm chỉ, nó trở nên chay lười và ngang ngược…, nó bắt đầu lao mình vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng ở các quán bar, nó bắt đầu tàn phá đời nó…những lúc như vậy, như vô thức, nó chờ mong những lời la mắng, trách móc từ ba mẹ…nhưng dường như ông bà còn vắng nhà nhiều hơn nó. Nó biết ba nó đang mải miết chôn đời mình trong tay những cô nhân tình nóng bỏng, còn mẹ nó vì giận ba, vì coi thường ba mà ghét luôn cả nó, mẹ bỏ về ngoại ở. Căn nhà chỉ còn mình nó.
***
Ngày hôm đó như mọi ngày khác, là một ngày ảm đạm của nó, vẫn thức dậy trong ngôi nhà trống vắng đó, vẫn cái cảm giác trống trải cô đơn đến rợn người…đã bao nhiêu ngày rồi nó không còn được nghe cách gọi quen thuộc của mẹ mỗi buổi sáng, cách gọi từng làm nó bực mình trong cơn ngái ngủ. Đã bao lâu rồi nó không còn được ba nó vuốt đầu mỗi buổi sáng. Nó thèm được cảm giác đó. nó thèm được nghe tiếng càm ràm của mẹ,…nó thèm một tình yêu gia đình – thứ đang dần vuột khỏi tay nó.
Ăn vội tô mì, nó chạy xe đến trường. Mấy đêm liền không ngủ, đầu óc nó cứ lỏng chỏng thế nào, nó mệt, nhưng nó không muốn ở trong căn nhà lạnh lẽo đó, ít ra đến trường nó còn có tụi bạn,…ít ra nó còn cảm thấy mình có giá trị, còn hiện hữu, dù là một sự hiện hữu mờ nhạt.
Vừa chạy xe, nó vừa nghĩ tới cảnh sau này không biết nó sẽ theo ai: ba hay mẹ. Dù theo ai đi nữa thì nó vẫn sẽ lớn lên trong sự không trọn vẹn, nó sẽ không có được tình yêu trọn vẹn, nó không được yêu trọn vẹn…và nó có thể cũng sẽ không thể hiện được tình yêu trọn vẹn…nó sẽ thành một đứa “mồ côi” ư? Bao nhiêu ý nghĩ hiện lên trong đầu nó…Nó choáng ngợp…
Bỗng…k…..é……ttttttttttt…………t...t..t…
Nó thắng gấp. Ai đó đang nằm trước đầu xe nó. Máu. Có máu chảy ra. Nó hoảng hồn.
***
Tan học, nó hối hả chạy vào bệnh viện đa khoa tỉnh. Ở đó có người nằm chờ nó mang cơm vào. Đã bốn ngày nay, nó tất bật với việc chăm sóc người này.
- Nam ! Nhi mang cơm vào cho Nam nè, dậy ăn đi cho nóng.
Nam nói Nhi rồi mà, đừng mắc công nấu nữa, để Nam mua cơm canteen ăn được rồi, nấu nướng chi cho tốn giờ. Vừa nói, Nam vừa ngồi dậy cách mệt nhọc.
- Đâu có được. Nhi chạy xe bất cẩn làm Nam phải nhập viện dài dài…hihi…mà Nam không bắt đền Nhi… ít ra Nhi phải có bổn phận chăm sóc Nam chớ.
Thì ra hôm đó trong lúc đầu óc mơ màng vì bao suy nghĩ, nó vô ý tông vào anh chàng tên Nam này, kể ra anh cũng là người tốt vì không bắt thường nó., nên nó tình nguyện chăm sóc cho Nam, vả lại Nam là sinh viên trọ học trên thành phố này nên cũng chẳng có người thân mà chăm sóc cho cậu ấy.
- A hihi! Nhi để ý chi chuyện đó, Nhi vô ý thôi mà, với lại Chúa nói là phải tha thứ cho kẻ thù và cầu nguyện cho kẻ gây hại cho mình, hơn nữa Nhi đâu phải kẻ thù của Nam, mà Nhi gây hại cho Nam có chút xíu hehe nên sao mà giận Nhi được chứ. Nam nhoẻn miệng cười. Nụ cười thật ấm.
- Ủa mà Nam, Chúa là ai mà Nhi nghe Nam nhắc miết dzậy??? lúc nào Nam cũng nói Chúa nói Chúa nói, mà Nhi có thấy ai tới thăm Nam đâu mà Nam kêu Chúa nói?
Nam chỉ nhoẻn cười nhìn nó mà không nói gì làm nó lại càng tò mò. Mấy ngày nay nói chuyện với Nam, lúc nào Nam cũng nói “Chúa nói Chúa nói”, mà nó thấy điều Chúa nói toàn là điều hay không ah.
- Nhi lấy quyển sách kia dzùm Nam đi.
Nó đứng lên, lấy quyển sách trên đầu tủ đưa cho Nam.
- Quyển tên Tân Ước này hả Nam?
- Uh, Nhi đưa Nam.
Nó đưa cho Nam, cuốn sách nhỏ nhỏ, nhìn cũng xinh.
- Tặng Nhi nè!
- Nam tặng Nhi hả? nó mở to đôi mắt nhìn Nam.
- Uh, Nam tặng Nhi đó, khi nào muốn biết Chúa là ai thì Nhi đọc cuốn này nha, chỗ nào không hiểu có thể Nam giúp cho hihi.
- Vậy là đọc sách này Nhi sẽ biết Chúa của Nam hả???? Có thiệt hông?
- Thiệt. Nam trả lời chắc nịch.
Nó trầm ngâm, không nói gì, chỉ chào Nam mấy câu rồi ra về.
Tuy nó chỉ tiếp xúc với anh bạn này có mấy ngày, nhưng từ nơi Nam, nó nhận ra một sự thánh thiện, hiền lành đến lạ lùng, không phải cái hiền lành của người khờ dại, nhưng là cái hiền của một con người thông minh, khôn ngoan trong cách sống, những câu nói của Nam, những suy nghĩ của Nam gợi lên trong nó một cảm giác khá lạ lẫm, nó có cảm giác anh bạn này giống như đang lội ngược dòng thời đại vậy. Điều càng làm cho nó thấy hứng thú hơn nữa là Chúa của Nam. Là người mà lúc nào Nam cũng tôn thờ và tin tưởng cách tuyệt đối dù trong cơn nguy hiểm trong lúc mà nó lo sốt vó lên thì Nam lại là người an ủi nó, thật sự rất khó hiểu, là người mà lúc nào Nam cũng trích dẫn những câu nói rất hay của Chúa, giống như một nguồn tài liệu có thế giá vậy. Chúa là ai???
Sự tò mò dấy lên trong long nó nỗi khao khát đi tìm hiểu Chúa.
Từ khi có cuốn Tân Ước trong tay, nó không còn vùi đầu vào những trò vô bổ thâu đêm suốt sáng nơi các quán bar nữa, hay nói đúng hơn là kể từ khi gây ra vụ tai nạn đó, nó không còn là đứa con gái hư hỏng nữa. Nó bắt đầu dành thời gian rãnh rồi để đi tìm Chúa, nó không nhai ngấu nghiến cho xong cuốn sách, nhưng theo lời Nam nói thì nó phải đọc từ từ, phải đọc bằng trái tim và mỗi ngày đọc một chương mà thôi.
Cứ như vậy, nó tiếp xúc với Thánh Kinh nhiều hơn, đặc biệt nó có một người bạn lúc nào cũng sẵn sang nói cho nó nghe về Chúa.
Nằm viện được một tuần, sức khỏe của Nam cũng dần ổn định. Thế là nó không còn nấu cơm cho Nam hằng ngày, nhưng Nam có cho nó địa chỉ nhà trọ mình, mỗi ngày nó dành ra thời gian rảnh để như một đứa học trò, nó tìm đến với “thầy bạn” để tìm hiểu về Chúa.
***
Nhưng cả tuần nay nó không đến nhà trọ của Nam nữa, thấy lạ Nam cũng nhắn tin hỏi nhưng nó không trả lời, gọi điện thì nó không bắt máy.
Sáng nay, sáng Chúa Nhật nó đang nằm ôm con gấu bông trong phòng thì ghe tiếng chuông cửa. Lát sau, nó nghe tiếng mẹ nó gọi:
- Nhi! Có bạn nào tìm con nè.
Ra là ba mẹ nó về nhà lại rồi…nhưng không phải để ở với nhau nhưng để kiểm kê tài sản chuản bị ra tòa.
Nó đứng dậy bước ra phòng khách.
- Nam!! Sao Nam biết Nhi ở đây??? Nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Nhi, con tiếp bạn đi, mẹ đi chợ đây. Mẹ nó nói với vào.
- Hình như Nhi có chuyện gì không vui? Nam đi thẳng vào vấn đề.
- Uh. Nó buông thỏng.
- Có thể…nói Nam nghe được hông? Nam hơi ngập ngừng.
- Nếu Nhi ngại thì thôi.
- Không.
Bố mẹ Nhi sắp ly dị. Nó tiếp lời bằng đôi mắt ráo hoảnh và cái giọng lạnh băng. Có lẽ với người khác Nhi sẽ không nói, nhưng với Nam…nơi Nam, Nhi cảm nhận được sự tin tưởng, an tâm khi chia sẻ với Nam.
Nó nhìn Nam, đôi mắt Nam thoáng có chút khó xử, nó biết nói ra thì cũng chẳng ai giúp được gì, nhưng nó thấy long nhẹ lạ.
- Nhi…Nhi có tin lời Chúa nói: Ai xin thì sẽ được, ai tìm thì sẽ gặp, ai gõ thì sẽ mở cho hông? (x. Mt 7, 7-12)
- Nhi…
- Giờ Nam không thể giúp gì cho Nhi…nhưng Nam sẽ chỉ cho Nhi thêm một phương cách nữa có thể giúp Nhi, ít ra là giúp Nhi tìm được sự bình an trong tâm hồn.
- Nam giúp Nhi đi. Nó thút thít.
- Nhi còn nhớ cách lần chuỗi mân côi mà Nam chỉ Nhi không?
- Nhi nhớ.
- Mỗi tối Nam với Nhi sẽ cùng nhau lần chuỗi nghen, với ý cầu nguyện là xin cho thánh ý Chúa được thực hiện, Nam tin chắc Mẹ Maria sẽ không bỏ rơi con cái mình đâu, nhất là những ai đang đau khổ.
- Sao mình không xin cho ba mẹ Nhi đừng ly dị?
- Vì Chúa với Đức Mẹ biết điều gì tốt nhất cho mình mà Nhi.
Thế là từ tối hôm đó, nó trở thành một “con chiên ngoan đạo” tuy chưa biết gì về Chuỗi Mân Côi, nhưng qua lời Nam kể, nó biết rằng vào một buổi trưa ngày 13-5-1917 trên một ngọn đồi nhỏ tên Cova da Iria ở Fatima thuộc nước Bồ Đào Nha, Đức Mẹ hiện ra với ba vị thánh trẻ tên là Lucia, Giacinta và Phanxicô với ba thông điệp thường được gọi là ba mệnh lệnh Fatima: Ăn năn thống hối, tôn sùng Mẫu Tâm, và siêng năng lần hạt mân côi. Đức Mẹ cũng hứa là sẽ ban bình an cho tất cả những ai siêng năng lần hạt mân côi và siêng năng chạy đến với Mẹ vì Mẹ luôn là Nguồn Cậy Trông cho mỗi tâm hồn đau khổ.
***
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, hằng ngày nó vẫn chạy đến với Mẹ qua tràng hạt mân côi mà Nam đã tặng nó, nó cầu xin Mẹ ban bình an cho gia đình nó.
Sáng nay, một buổi sáng chẳng mấy đẹp trời, ngoài đường cơn mưa vẫn nặng hạt, nó ngồi sau xe cho Nam chở. Nó lại mang cơm vào bệnh viện, lần này không phải cho Nam mà cho ba nó. Chẳng là ba nó bị người ta gài trong một vụ làm ăn phi pháp mà ông không hề hay biết, cú sốc này làm ông bị tai biến.
Nó và Nam đi vào bệnh viện, vừa tới phòng, nó nghe có tiếng khóc bên trong:
- Em!! Anh xin lỗi.
- Anh đừng nói vậy, lỗi cũng là ở em.
- Không, tất cả là do anh, do anh…khoảng thời gian nằm trong này, anh lại có cơ hội để nhìn ra những lầm lỗi của mình…anh đã quá tham lam, quá ích kỉ, anh chạy theo những dục vọng của bản thân…mà bỏ qua em và con…bỏ qua hạnh phúc trong tầm tay để đuổi theo những ảo ảnh phù vân…anh xin lỗi em…xin lỗi em…
Nói xong, nó thấy mẹ nó ôm chầm lấy ba.
Nước mắt nó lại chảy dài…nhưng nó không bỏ chạy giống như lúc trước, nó lặng lẽ nắm lấy bàn tay Nam kéo đi, giọt nước mắt nó lăn xuống trong hạnh phúc, nó lại tìm được niềm vui tình yêu gia đình.
Ngoài trời vẫn mưa, nhưng lòng nó thật ấm, nó thầm thĩ trong lòng: Cảm ơn Mẹ - nguồn cậy trông của đời con – đứa con ngoại đạo.