Mã số: 17-031
Huy
Nhà dòng mở cửa để cho các thỉnh sinh về thăm quê nhà của mình, đây cũng được coi như là dịp để họ tranh thủ giải quyết một số việc. Thời gian thì hoàn toàn tự do và lưu động bởi từng người, với từng quyết định của họ. Có quay lại nhà dòng hay không thì tự bản thân họ sẽ có câu trả lời. Như bề trên nhà dòng đã nói với các ứng sinh: “Trái tim các con hoàn toàn tự do. Hãy nhớ cầu nguyện cùng Chúa luôn, rồi các con sẽ có cho mình quyết định thật tâm nhất!”
6 tháng trước, tôi có nộp đơn xin làm ứng xin cho một dòng chiêm niệm. Suốt những ngày tháng đó, tôi như một người nằm ngoài thế giới. Không vướng bận bất cứ một điều gì còn ở bên ngoài. Tôi tự phép cho mình tạm thời như thế đó! Sau những ngược xuôi vất vả bộn bề bên ngoài, đến một lúc, tôi đã tự thấy oải và muốn tâm mình được an. Tôi giữ cho mình một chiều kích tâm linh, tôi đến với hội dòng hoàn toàn tự nguyện, để như lòng tôi mong muốn, rằng tâm được an. Những ngày ấy, tôi đã sống đúng theo tinh thần của câu slogan mà tôi đã từng hay đọc trên một tạp chí quen, nhưng mãi đến tận lúc đó, tôi mới thấm. “Sống chậm lại. Nghĩ khác đi. Yêu thương nhiều hơn.” Và đặc biệt được gần Chúa, sống theo linh đạo khó nghèo, đơn sơ, khiêm nhường của nhà dòng. Vậy mà tự trong lòng tôi thấy thoải mái và không hề vướng bận.
Cuối cùng, tôi cũng được trở về gia đình. Tôi kể chuyện cho gia đình và My. Đặc biệt, ba đã nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Kiểu như, thật không thể tin nổi, chỉ mới sau 3 tháng không gặp tôi thôi mà. Chuyện gì đã xảy ra với tôi thế này? Ông ngạc nhiên nói:
“Con có chắc là mình dám theo con đường tu trì hay không? Con đã nghĩ cho dòng họ hay cả gia đình mình chưa, hay chỉ nghĩ cho riêng ý thích của mình thôi?
“Con thấy mình hợp với linh đạo và tinh thần của nhà dòng. 6 tháng tuy không dài, nhưng con thấy mình đã thay đổi nhiều điều, tự bản thân con thấy hài lòng về tất cả những điều con nhận được trong những ngày tháng đó. Con mong ba hiểu cho.”- tôi nói, cố giữ bình tĩnh để giọng mình bớt run. Thực sự, lời nói lúc này là quan trọng đến đỉnh điểm.
“Nhưng con có còn nhớ mình là cháu đích tôn của chi tộc họ Trần Vũ, con là con trai một của ta không?”- dường như sự tức giận đã len lói trong người cha, gằn lên trong từng tiếng nói mạnh quá mức cường độ bình thường của ba. Nhưng điều đó không hề làm cho ý chí trong tôi nao núng. Tôi chỉ biết câm lặng. Lặng lẽ nhìn cây thánh giá được xuyên giây giản dị đang mang theo bên mình. Không khí cũng lặng tờ. Ba tôi không buồn nói thêm nữa, ông cũng lặng lẽ chắp hai tay lại và nghĩ suy.
Nhìn ba, với mái tóc đã điểm bạc đăm chiêu. Mặc dù vậy, trong tôi vẫn giữ một niềm kiên quyết và tin yêu vào điều mình đã quyết định, đã dám nói ra với người mà tôi vẫn luôn kính yêu nhất. Có thể, ba tôi lo lắng về một tương lai neo đơn khi tuổi già không có người nối dõi, nhưng với tôi nghĩ, tôi còn ở trên cõi đời này, thì tôi vẫn là con của ba, là mầm hy vọng ủ trong lòng ba, mãi mãi. Nên tôi mong ba bớt lo lắng đi phần nào, lời thầm thĩ cầu nguyện với Chúa. Cuộc hội thoại giữa hai cha con đã rơi vào yên lặng hồi lâu nhưng họ vẫn ngồi lại bên nhau. Cuối cùng, ba nói:
“Ba đã nghĩ mình có quyền hy vọng nhiều hơn ở con trai, về ngôi nhà này sẽ có gia đình nhỏ của con sum họp cùng ba mẹ. Nhưng không…”
Câu nói của ba, không ngoài mục đích nào khác, đã nói rõ ra nguyện vọng đích thực của mình rằng, muốn tôi lập gia đình. Nhưng không… điều đó như đã là một điều thuộc về định mệnh không thể thay đổi. Như con người tự nhiên của tôi vốn dĩ là thế! Trách ai bây giờ? Nhưng tôi chắc rằng, tới giờ đây, tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi mang trong mình những điều tự nhiên nhất mà Chúa đã tặng ban cho tôi như thế! Vậy rồi, bằng sự thay đổi nào đó âm thầm diễn ra, cuối cùng, ba vẫn ủng hộ con đường tôi sẽ bước đi phía trước.
***
Tôi tốt nghiệp đại học, nhưng với tấm bằng cũng chỉ để đó. Ai đó sẽ nghĩ tôi đã phí phạm những năm tháng mài đũng quần trên giảng đường, tốn không ít thời gian tuổi trẻ, không ít tiền bạc, công sức, mồ hôi, nước mắt…Nhưng bản thân tôi thì không, vì tôi thực sự biết mình sẽ thuộc về nơi nào. Trước giờ tôi là người được tự do khám phá môi trường sống, được trải nghiệm qua những bài học khó có thể quên được trong đời. Mọi thứ đã trôi qua đều đáng trân quý.
Ngay kể cả dù khi tôi có chia tay My và để chúng tôi tự do bước về phía chân trời rất khác, thì đó cũng là đáp án vừa vặn cho chúng tôi. Vì nếu chúng tôi, rồi cũng phải bước đi trên con đường riêng của mỗi người. Gặp nhau, đồng hành với nhau chừng một đoạn đường đó rồi thôi! Tôi cũng chỉ có thể nhắc đến tên em trong những suy nghĩ mà thôi. Vì lâu rồi, chúng tôi đã không còn nói với nhau câu nào nữa. Khi mọi thứ đã quá rõ ràng, chỉ có nỗi niềm riêng chôn giấu trong mỗi người là không ai hay biết của ai. Phải, cả em và tôi đều đã từng hy vọng nhiều hơn ở tình yêu đã từng tươi đẹp đó.
Nhưng mọi thứ đã đổi chiều, sau một chuyến đi…
“Anh đã biết trái tim mình thuộc về nơi nào rồi em à…”- tôi nói, trong một ngày chúng tôi gặp lại nhau giữa thành phố, sau 6 tháng, tôi dường như tách biệt khỏi thế giới mà em có thể kiếm tìm.
“Anh sẽ về nơi nao?”- em hỏi anh, giọng mảnh và run.
“Anh sẽ vào đan viện…”- tôi nói chắc và thẳng thắn với em.
“Anh sẽ vào tu viện. Và đương nhiên, rồi em sẽ thành người bị bỏ lại…Nếu anh đã sẵn sàng với dự định gắn bó với cuộc sống tách biệt như vậy, sao lại còn bắt đầu với em?”
“Ừ, em cứ xem như mình chỉ mới bắt đầu thôi! Nên hãy để mọi thứ được nhẹ lòng được không em? Em đã biết chuyện rồi… Dù sao anh đã thấy mình là người có lỗi. Anh xin lỗi em…được không?”
“Anh biết đó! Em sẽ không thể làm gì khác đi được, nếu anh thực sự muốn như thế!”
“Này em có biết, em đang làm một việc cao thượng: là nhường lại anh cho lý tưởng của cuộc đời anh? Mình dừng lại nghe em, chúng ta sẽ bước đi với những ngã rẽ riêng của mình, mong rằng chúng ta đều bình an và hạnh phúc nhé! Hứa với anh rằng, em đừng bi lụy quá nhé!”
“Em cũng không chắc nữa…”- giọng em nói mỏng và mông lung.
Tôi ôm em vào lòng ủi an, lời cuối tôi muốn nói:
“Anh thương em!”- chỉ thế thôi!
Thực ra, tôi đã né tránh rằng mình sẽ xài từ "yêu" hoặc "thích" mà lại chọn từ "thương". Vì tôi chỉ muốn mọi thứ được nhẹ lòng, không muốn ràng buộc trong tiếng “yêu” và trách nhiệm của nó.
Tôi đã từng yêu em, nhưng biết tình yêu ấy là không đủ để nắm tay em đi đến hết con đường dài, cũng không thể cam kết sẽ mang đến hạnh phúc cho em cả những ngày về sau…
Tôi đã từng yêu em, nhưng mọi thứ lại để đó. Nói không đành lòng bỏ em ở lại, nhưng cũng chẳng biết làm sao được, trở về như những ngày xưa sao em? Không được nữa rồi…
Về sau, khi tôi kiên quyết gạt bỏ đi những bận lòng, băn khoăn, lo lắng thường ngày. Bỏ lại những vướng muộn nơi thành phố. Tôi sắp xếp cho mình chuyến đi dài về nơi trái tim tôi thực sự hướng về. Đoạn đường xa vắng bỏ lại sau lưng, nắng trời pha ra nhàn nhạt.
My
Buổi tối những ngày cuối tuần, thường thì, cả tôi và Huy đều không đưa nhau tới quán xá hẹn hò gì hết đâu. Mà chúng tôi thường tới nguyện đường để đọc kinh cầu nguyện, sau một tuần học tập và làm việc không ít căng thẳng và mệt não, để tìm lại chút bình yên cho tâm hồn. Rồi chúng tôi sẽ đi dạo ngoài bờ kênh Thanh Đa, gió thổi về mang theo hơi nước mát từ mặt sông. Anh mỉm cười với tôi, còn bàn tay thì đan lấy nhau. Tôi biết, khi tay mình yên trong tay anh, cũng là lúc tôi tách mình ra khỏi những lo nghĩ ngày thường, chỉ còn lại ánh mắt hai người nhìn nhau, ấm áp và giàu tin tưởng. Thành phố có anh. Thành phố giàu tình yêu thương. Bảo sao chúng tôi có thể gắn bó với nhau. Chúng tôi hoàn toàn bằng lòng với những ngày tháng an yên bên nhau như thế! Mọi thứ đều trong trẻo và chân thành nhường bao!
***
Những ngày bình yên cứ thế trôi qua đi. Không một cách nào có thể lấy lại được, chỉ có thể còn ở lại trong trí nhớ của mỗi người. Mà tiếp đó, chúng tôi đã phải đối diện với những ngã rẽ. Chúng tôi tốt nghiệp, lao vào đi làm nhân viên văn phòng mẫn cán, nhọc mệt một chút nhưng tôi biết những gì mình đang lao lực, ra là để hòng chuẩn bị cho tương lai gọn gàng và đủ đầy. Nhưng có lẽ mọi thứ đã khác đi sau một chuyến đi của Huy, anh trở về và đơn giản nói:
“Anh sẽ vào đan viện…”
Khi biết mọi thứ không thể thay đổi khác đi được. Chúng tôi đã đi cùng nhau tới gần như chót đoạn đường đi chung. Thì lời anh nói trên đoạn đường đó, chắc cũng cần chấp nhận thôi! Chuyện tình cảm đâu có lỗi bao giờ đâu. Chỉ là người đó đã từng khiến cho ta tin và yêu, vậy thôi! Tôi chỉ với một sự tin tưởng gần như tuyệt đối, trong vòng tay của Huy, tôi thấy mình mềm ra và thủ thỉ:
“Có thể anh cũng biết…Vì em chỉ nghĩ, mọi thứ dù có đẹp đẽ và chân thành thật nhưng chúng lại trôi qua quá nhanh, quá chóng vánh! Anh hãy nhớ đến hình ảnh cầu vồng luôn nhé! Chuyện của mình kiểu như thế đó anh!”
“Anh sẽ nhớ!”
Bầu không khí giữa hai đứa bỗng ngưng đọng lại. Tôi nghe lòng mình xôn xao, ngập ngừng và bàng hoàng. Trước giờ, tôi biết anh là một người mộ đạo, nhưng chưa từng nghĩ anh sẽ dấn thân để trở thành một người phục vụ ở nhà thờ. Đó hẳn là cần rất nhiều sự hy sinh, giữ mình. Nhưng chính sự hy sinh ấy cũng có một phần bởi tôi góp vào. Khi tôi đành phải lặng quay người đi, lặng nghe bước chân người tôi đã từng dốc lòng yêu thương đi về phía không nhau.
Tôi mơ hồ sợ hãi, bờ vai run lên yếu mềm. Sự trống rỗng tan ra trong lòng. Sự ích kỉ trong tôi đã khiến tôi muốn giữ anh mãi ở bên mình. Liệu rằng, Huy có thể suy nghĩ lại, có thể từ bỏ, để ở lại cùng tôi, trong thành phố này. Chứ không phải anh sẽ gia nhập vào một tu viện trên một ngọn đồi của cao nguyên Đà Lạt. Nhưng sau cùng, anh chỉ nói “thương” tôi. Chỉ đơn giản là thương: thương yêu hay thương hại… cũng sẽ không hơn được nữa rồi! Thực sự, khi phải thay đổi một thói quen hay làm mất nó đi, luôn cần có thời gian, thậm chí không thể xác định được là bao lâu?
Chúng tôi tránh mặt nhau liên tiếp… cứ như thể chúng tôi đã xa nhau cả tỷ năm ánh sáng. Và trong một cuộc gọi sau cuối, anh nói lời chia tay tôi, trước buổi hôm anh trở đi Đà Lạt.
Tôi đã dặn mình cứng rắn, không thể khóc, vì muốn để cho mọi thứ được nhẹ lòng và bình thản như anh nghĩ rằng tôi sẽ ổn thôi, dù không có anh đồng hành. Tôi gật đầu chấp nhận. Và thế giới của chúng tôi tách đôi từ đó!
Dù mãi về sau này, vẫn có những đêm tôi nằm khóc lẳng lặng một mình với những nỗi niềm xưa cũ, đương nhiên Huy chẳng còn hay biết. Thỉnh thoảng, Huy vẫn còn ở lại trong những đám mây suy nghĩ của tôi. Chúng tôi chẳng thể gặp lại nhau được nữa, nhưng những kỉ niệm về người đó vẫn nguyên vẹn một góc nào đó trong tim tôi.
Suy cho cùng, Huy là một người đã từng khiến tôi hạnh phúc, nhưng cũng là người mang đến cho tôi những buồn thương. Vì tôi đâu có thể chọn được một người cả đời sẽ chỉ khiến tôi vui vẻ được, nhưng dẫu sao, tôi và Huy gặp được nhau cũng là một điều xứng đáng trong phần đời của nhau rồi.
***
“Thế chúng mình cho nhau thời gian xa nhau bao lâu rồi nhỉ?
2 năm có dư…
Vẫn biết những dư âm về một thời đã xa để lại cũng sẽ kéo sang quãng thời gian có khi chừng hơn cả gấp đôi ba lần lúc mình được ở bên nhau. Mình đã từng duy trì một trạng thái yêu cùng nhau, hết mình và sôi nổi. Bảo quên đi một người đã từng yêu, sao dễ quên được nổi đây?! Có thể không cần nói ra, không cần viết ra, có thể chối bỏ trên môi miệng… nhưng thực tâm không khi nào ta có thể xóa nhòa hết dấu vết một thời tuổi trẻ đã biết yêu một người nhiều tới thế!”- trích từ vài dòng nhật ký tôi viết.
Sau những giờ hành chính trên văn phòng, tôi vẫn dành ra vài chút thời gian cho bản thân mình, bên ly trà thơm lắng đọng, tôi đã ngồi lại với chính câu chuyện của riêng mình và viết ra những trang sách cuộc đời mình, như một cách trải lòng, để ghi dấu tuổi trẻ theo cách của riêng tôi.
Cách đón nhận của chúng tôi:
My
“Sài Gòn, ngày… tháng… năm…
Anh à!
Có lẽ sau ngần ấy ngày mình xa nhau, anh vẫn là anh, em vẫn là em. Nhưng dù có gặp lại, mọi chuyện đã qua không thể thay đổi. Nghĩ về anh, là cho em suy nghĩ về quá khứ đã từng tươi đẹp, đã từng hạnh phúc nhưng cũng không ít nước mắt đi qua cùng nhau.
Thực sự, yêu một người đi tu đó là một trải nghiệm đáng quý mà cũng đáng thương anh à! Yêu người ta được một quãng thời gian, thì cũng dành cả gấp n lần khoảng thời gian yêu đó để tập cách giữ cho bình tâm với hiện tại của một người ở lại với quá nhiều nỗi niềm riêng.
Em đã yêu được một người tử tế và đoan chính. Người đó thương em thật lòng, mong muốn những điều tốt lành và giữ gìn cho mình, cho em luôn. Không đòi hỏi, không ham muốn nhưng quan tâm đủ để em lưu tâm và nhớ thương. Thương tới mức em luôn tự hỏi, mình phải thương cái người này bao nhiêu là đủ? Anh biết đó, trước giờ em vẫn yêu anh. Yêu một người mà sẽ chẳng thể ở bên em hoài để quan tâm, chăm sóc, dỗ dành, em cũng không cần đi khoe với người này, người kia rằng em có người yêu. Nhưng em cần anh để em lại thấy mình được hạnh phúc, được yêu đến hết mình, chân thành và trọn vẹn. Em sẽ không giấu lòng rằng đã không biết bao lần em cầu mong cho chuyện của chúng mình được sinh hoa kết trái, cho anh và em sẽ ở lại bên nhau dài lâu, cùng nhau đi đến đoạn cuối của cuộc hành trình dương thế.
Yêu anh, em chưa từng nghĩ mình sẽ hối hận. Cứ nhẩn nha cảm nhận và thương yêu, trải lòng viết ra những trang sách ghi dấu tuổi thanh xuân mình có. Em không lời lộc gì, tiền bạc thì càng không có nhiều, nhưng được cái em thấy mình được sống và yêu như thế, dù đã từng mất mát, tổn thương, có những đêm nằm khóc lặng lẽ, buồn đến xé ruột… kể cũng không hết về nội tâm đan xen của một người như em.
Em biết ai trong chúng ta cũng là con người bình thường. Như cũng sẽ yêu và được yêu. Như anh yêu em và chỉ em yêu anh như thế! Đó, ai cũng từng sống với tình yêu như thế!
Tình yêu của chúng mình tuy có nhỏ giữa lòng thế giới rộng lớn này. Nhưng thương yêu lại quá thật thà và bao dung. Ai trong chúng ta cũng có những tình cảm tự nhiên như thế!
Em đã từng cố ru êm mình bằng ý nghĩa, hay cứ yêu anh, phần yêu đó là của mình, miễn là mình còn yêu anh là được. Vì em biết Huy đã từng yêu em nhiều tới nhường nào, Huy đã hy sinh vì em nhiều thứ, Huy đã phải chọn lựa giữa em và những điều khác trong đời... Em biết Huy cũng buồn, Huy cũng chẳng thể vui. Chúng ta đều thấy nặng lòng và day dứt. Vì em tin những thứ chúng mình đã từng có với nhau, đâu thể dễ dàng quên đi được.
Em cũng chẳng khác Huy chút nào. Chỉ thấy quá nhiều điều nghĩ đi nghĩ lại luôn thất tiếc nhớ, luôn thấy không thôi xúc động, về chuyện của chúng mình. Đã từng rất vui thật, nhưng cũng để lại không ít những luyến tiếc trong lòng. Lòng có còn nhớ thương thì xin hãy chọn cách ít đau lòng nhất.
Còn Huy, có lẽ chắc anh đã biết con đường anh bước đi đã không thể cho em chung bước cùng được. Chỉ là một đoạn đường qua rồi, mình đã bước đi chung bước cùng nhau, có thật đáng quý không anh?
Em không hề muốn giận hờn Huy về bất cứ điều gì. Vì Huy tốt với em. Chỉ riêng điều đó đã khiến em cảm kích nơi con người anh rồi. Huy đã cho em cảm xúc thực sự. Điều đó không phải ai khác sẽ mang đến cho em được. Em chỉ thực sự hơi bàng hoàng khi phải đón nhận và chấp nhận việc mình sẽ không thể ở bên người mình đã từng yêu thương, đã từng kỳ vọng nơi người đó, nhiều hơn cả những lời nói trên môi, là những hành động em luôn muốn cả hai chung mình có một tương lai tốt cùng nhau. Nhưng chúng mình đã không đi cùng nhau được rồi. Đoạn đường lỡ dở bắt cả hai chúng ta đều phải rẽ, dù ít dù nhiều ai trong chúng ta cũng không khỏi vướng những tiếc nhớ, buồn thương. Dù chẳng ai trong chúng ta là người muốn đi mua nỗi buồn cả. Dẫu nỗi buồn đó có thật đẹp, nhưng vẫn gây tê lòng người.
Dù thế nào thì em vẫn tin những thứ mình có với nhau sẽ chẳng phai lạt đi, dù cho giông bão thế nào!
Mai sau này, có thể anh thuộc về một nơi khác, anh vẫn là anh, em vẫn là em, nhưng có thể mình sẽ không thuộc về nhau nữa, tình cảm trao cho nhau cũng sẽ khác đi, phải không anh?Vì mình không thể song hành được mãi trong cuộc đời nay với nhau, nên chỉ muốn nhắc nhớ tới nhau trong lời cầu nguyện.
Đôi khi người ta cần chấp nhận đồng hành với nỗi cô đơn của chính mình, cho đến một thời điểm nào đó, khi mình đủ mạnh mẽ, đủ bao dung, để niềm tin cho một hành trình mới.
Với ý niệm về cuộc đời và rồi thời gian sẽ đưa chúng ta đến những điều khác… anh nhé!
Thương mến!
Em
My
Huy
Gấp lá thư nhỏ trong tay, tôi thầm nghĩ ngợi về My- cái tên lâu nay tôi chỉ quen nhớ đến trong suy nghĩ. Giữa thế giới hơn 7 tỷ người này, bằng cách quan phòng kỳ diệu của Chúa, chúng tôi nghĩ mình may mắn, vì đã từng quen nhau, một thời gắn bó sôi nổi, trân quý và thương yêu nhau hết lòng, hết dạ… với con tim nhiệt tâm của tuổi trẻ.
Rốt cuộc, chúng tôi chỉ gặp gỡ nhau, đi với nhau một đoạn đường vậy thôi! Rồi mỗi người vẫn còn những nơi để tới…
Khi tôi đã gia nhập vào tu viện, tôi kịp thầm nghĩ, thì hẳn ở một góc nào đó sẽ giữa Sài Gòn rộng lớn, có thể My vẫn còn buồn. Tôi mong rằng, em hãy nghĩ, nỗi buồn là một thứ có hạn, rồi cũng sẽ hết đi, rồi sẽ lại thấy mình vui vẻ theo một cách nào đó được không? Em rồi cũng mãi là một người tôi chẳng thể yêu được như tình yêu ấy từng tồn tại, từng thương yêu. Vậy mà, dẫu sao, tôi vẫn muốn thì thầm lời thật tâm, dù không cần em phải hay biết:
“Cám ơn em, vì mình đã từng gặp được nhau trong đời.”
Sau rốt, tôi đã thôi không còn nặng lòng nhiều nữa, mà thay vào đó là sự thanh thản và nhẹ lòng, dịu êm, khi hướng về hình ảnh một người mình đã từng dành trọn vẹn những yêu thương.
Cao nguyên- trời sau cơn mưa lành trong, phía xa nắng lấp lửng trên ngọn đồi cây xanh mượt, hình như có vạt cầu vồng hiện ra sắc màu.
Tôi nhớ về tình yêu tuổi trẻ thật thà mình từng có!
Và thầm cầu mong, Chúa sẽ chúc lành cho chúng tôi, để ai cũng có đủ dũng khí bước đi trên mọi chặng đường.