Mã số: 17-030
- Thôi thôi…cô đi đi, tôi không bán cho cô đâu, cô đi xa ra một chút để tôi còn làm ăn…mới sáng sớm mà đã ám…xui quá…
Cô cúi gầm mặt bỏ đi, không nói lời nào, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Lầm lũi. Cô lầm lũi bước đi trong nỗi chờ mong tuyệt vọng…cô chờ mong một kì tích xuất hiện, đã mấy tháng nay cô mong ngóng anh, anh hứa là anh sẽ về…
***
Sau ngày tốt nghiệp, Nữ về lại ngôi trường làng nơi đã nuôi dưỡng ước mơ trở thành người lái đò của cô năm xưa, trở lại với quê hương nơi cô cùng lũ bạn thuở nào nhảy dây, đánh chuyền, trở lại với cây đa, bến nước, con đò, trở lại với dòng sông quê hương ngọt ngào như dòng sữa mẹ êm ả nuôi cô khôn lớn, trở lại với mái ấm gia đình sau bao năm xa cách.
Vốn cầm tấm bằng sư phạm loại ưu, cô được mời ở lại ngôi trường đại học để làm trợ giảng, nhưng cô từ chối. Cô từ chối không phải cô không thích ở lại thành phố, cũng không phải vì cô không có năng lực…, nhưng vì một lời hứa:
- Nữ…em đi rồi…có còn trở về ngôi làng nhỏ này với gia đình…với…với…anh hông?
- Có. Em sẽ về.
Chỉ đơn giản là một lời hứa với anh bạn học gần nhà, nhưng lời hứa ấy đã theo cô suốt quãng thời gian học đại học trên thành phố, cũng chính nhờ lời hứa ấy đã gìn giữ cô khỏi những cám dỗ của cuộc sống ăn chơi nơi thị thành, chính lời hứa ấy đã kéo cô về với ngôi làng nhỏ nơi có biết bao kỉ niệm giữa anh và cô.
Nơi ngôi làng ấy có một ngôi trường, trong ngôi trường ấy có một cây phượng, trên cây phượng ấy hơn tám năm về trước có một tổ chim…ngày đó có hai đứa bạn đứng dưới tán phượng già:
- Nữ thích tổ chim kia hông?
- Thích chứ…có một con để nuôi thì thích nhợ..
Không nói gì, thoăn thoắt như một con sóc, thằng bé leo tuốt lên cây…lấy được tổ chim, nó tụt vội xuống…bất ngờ trúng cành khô…con bé hốt hoảng chạy tới nơi thằng bé té, trên tay nó vẫn ráng giữ cái tổ chim, chân nó đi không được. Gãy.
Đôi bạn trẻ cứ thế lớn dần lên bên nhau.
…Mãi tới hôm nay khi Nữ - cô bé năm nào giờ đã thành một giáo viên tiểu học trong chính ngôi trường đầy kỉ niệm năm xưa.
Nhưng ngày Nữ về lại ngôi làng cũ cũng chính là lúc anh có học bổng du học ở nước ngoài. Nữ không muốn trở thành vật cản trên con đường thăng tiến của anh. Tình cảnh mấy năm trước lại trở về nhưng đã đổi vị trí:
- Nam…anh đi…học xong nhớ trở về. Em chờ.
- Anh sẽ về. Sẽ về.
Nói xong anh ôm cô vào lòng. Đêm đó cô đã trao cho anh tất cả, tất cả những gì quý nhất của đời người con gái.
Một tháng sau ngày anh đi, cô phát hiện mình có thai.
***
Từ khi cái tin cô Nữ không chồng mà có mang, mọi ánh mắt nhìn cô không còn thiện cảm nữa, thay vào đó là ánh mặt xăm soi, dò xét. Giờ Nữ mới hiểu được lưỡi gươm dư luận là thế nào.
Giờ cô không còn chỗ nương tựa, anh thì đi biền biệt, không liên lạc gì với cô, còn gia đình thì coi cô như một nỗi sỉ nhục vì xưa nay gia đình cô vốn gia giáo, nề nếp, từ nhỏ cô đã nổi tiếng ngoan hiền, nhưng giờ cô không còn biết nương tựa vào đâu.
Mỗi ngày sống đối với cô là một cực hình. Cô muốn bỏ đi đứa bé đang thành hình trong bụng, cũng có vài đứa bạn hồi học đại học thương cô khuyên cô nên bỏ nó đi mà làm lại cuộc đời, nhưng cô nghĩ bỏ đi cái thai để làm lại cuộc đời hay hành động phá thai là một vết chàm sẽ bám riết lấy cô. Ba mẹ không nói gì. Đã có lúc cô đến bệnh viện, nhưng rồi khi sắp bước vào phòng…cô vụt chạy ra. Lương tâm một con người không cho cô làm như vậy. Lương tâm một Kitô hữu không cho cô làm như vậy. Những bài học giáo lý về luân lý vẫn còn văng vẳng đâu đây. Cô chấp nhận.
Đã năm tháng nay, đêm nào cô cũng cầm tràng chuỗi mân côi trên tay và khóc. Cô cầm tràng chuỗi mà không đọc được gì, cô chỉ biết khóc. Cô khóc trong sự chờ mong, mong anh sẽ sớm quay về bên cô, mong con cô sinh ra có bố và cô thấy hiện lên trong đầu hình ảnh Mẹ Maria năm xưa, lúc mà Mẹ còn là một thiếu nữ mới đính hôn với Cha Thánh Giuse, lúc mà mẹ phải đối mặt với lời mời gọi của Chúa qua lời truyền tin của sứ thần Gabriel, lúc Mẹ lựa chọn đáp lời xin vâng và trở thành người mẹ chưa về nhà chồng đã có mang. Tội Mẹ thật. Mỗi khi nghĩ về Mẹ, cô thấy an ủi lạ lùng. Thời gian này, cô chỉ biết chạy đến với Mẹ, cô cảm nhận được nếu không có Mẹ nâng đỡ, nếu không có Mẹ che chở phù trì, có lẽ cô đã gục ngã, có lẽ cô đã không giữ được đứa con đang thành hình của mình. Cô thầm thĩ nguyện xin Mẹ nâng đỡ cô, cô xin Mẹ cho Nam mau quay về.
***
Đã bảy tháng kể từ ngày Nam đi, cô không nhận được tin tức gì về Nam, anh như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Thời gian cứ trôi, niềm tin của cô, niềm hi vọng của cô trở nên mong manh dần, cho đến sáng nay.
Sáng nay…
- Nữ mày biết tin gì chưa? Con bạn hàng xóm hộc tốc chạy vào nhà cô.
- Chưa. Ủa có chuyện gì mà Trinh gấp gáp vậy?
- Ông Nam…Trinh vừa thở dốc vừa nói…
- Anh Nam sao? Nói Nữ nghe nhanh lên.
- Từ từ… Ông Nam…nghe nói ổng sắp về…
- Thiệt hông? Cô mừng như bắt được vàng.
- Mày từ từ…tao chưa nói hết…
- Còn gì nữa, Trinh nói nhanh đi
- Nghe nói ông Nam sắp về…dẫn theo vợ về nữa.
- Hả? Hai chân cô khuỵa xuống…
- Nữ! Nữ! bà sao vậy? Nữ….
***
Tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cũng may cô không bị sao, đứa bé trong bụng cũng không có chuyện gì. Ngồi bên cô giờ này là mẹ cô, khuôn mặt già nua khắc khổ, in đầy những vết tích của năm tháng cần lao vất vả.
Cô nhìn mẹ. Quay mặt đi.
- Thằng Nam về rồi. Nghe nói nó lấy bằng thạc sĩ quản trị quản lý gì đó xong là về liền. Nhà đang chuẩn bị đám cưới to lắm…mày dại…chỉ mình mày khổ thôi con ah. Mẹ cô thở dài, rơm rớm nước mắt.
Cô quay mặt vào tường…
***
- Nữ…sau này lớn lên tao nhất định lấy mày làm vợ, mày chịu hông??
- Mẹ nói con trai xấu lắm…
- Tao không xấu, sau này tao sẽ cưới mày.
Dưới gốc phượng già, có hai đứa bé, thằng bé lấy que củi rạch lên thân cây phượng dòng chữ nguệch ngoặt thể hiện tình cảm của nó, con bé chỉ mím môi cười.
***
Ngày cô xuất viện, bầu trời như u ám hẳn, cơn mưa trái mùa làm cô cảm thấy đau nhức trong người. Thời gian nằm viện, cô nghĩ nhiều về anh. Mỗi khi nghĩ về anh, nước mắt cô lại tuôn trào, mỗi lần như vậy, một cách vô thức, cô nắm lấy tràng chuỗi mân côi, cô khóc với Mẹ. Cô không còn cầu xin Mẹ cho anh về với cô nữa, vì biết đâu nếu anh về với cô thì sẽ có một người con gái khác phải lâm vào hoàn cảnh giống cô. Kể từ khi gắn kết nỗi đau khổ của mình với tràng hạt, cô thấy mình mạnh mẽ hơn, bao dung hơn, cô thầm mong anh hạnh phúc, dù tim cô nhói đau, cõi lòng cô tan nát.
- Sao nhà ông Nam chuẩn bị đám cưới mà tao không thấy cô dâu đâu ta?
- Nghe đồn là con gái Mỹ mày ah.
- Ghê vậy ak
- Uh, nghe nói là đúng hôm cưới là ra sân bay rước về mà.
Tiếng người ta xầm xì. Một lần nữa, cô lại không muốn là vật cản trên con đường tiến thân của anh. Dù vậy nhưng cô vẫn thấy nhói nhói trong lòng, cô thì có thể không sao, nhưng còn đứa bé, còn dư luận?
- Thưa thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang vì phạm tội ngoại tình, theo luật Môsê thì hạng người này phải bị ném đá đến chết…(x. Ga 11, 1-8)
Đêm nào giấc mơ về người phụ nữ ngoại tình trong Kinh Thánh cũng hiện về, cô thấy hoàn cảnh của mình cũng éo le như vậy, tuy cô không ngoại tình…nhưng không chồng mà có con thì cũng chẳng khác là mấy…cô sợ những viên đá…không phải những viên đá nơi đất Israel, nhưng là những viên đá dư luận, có thể nó sẽ nhận chìm tương lai của con cô.
Bất chợt tin nhắn điện thoại vang lên:
- Mày phá đi…ông Nam không lo cho mày được đâu. Tin nhắn của con bạn thân.
Cô định trả lời, nhưng rồi cô im lặng:
- Con yên tâm, mẹ không làm gì tổn hại đến sự sống của con đâu. Mẹ tin rằng Chúa sẽ có những hướng đi tốt nhất cho mẹ con mình. Cô xoa bụng.
Cô biết khi mình chấp nhận lựa chọn như vậy, cô sẽ phải đương đầu với bao nhiêu là thử thách, nhưng cô tin, cô đặt trọn niềm tin vào Chúa, vào Mẹ Maria vì: “chưa từng thấy ai kêu cầu mà Mẹ ngoảnh mặt làm ngơ”. Cô luôn tin như vậy.
***
Sáng nay, cô một mình đi đến ngôi trường cũ. Đứng tần ngần trước gốc phượng già năm nào.
- Tao khắc tên tao với máy trên cây này nghen, sau này tao có xấu thì mày gỡ miếng cây này ra mét má tao…
- Lỡ nó hư thì sao? Con bé chím môi hỏi lại.
- Nó không hư đâu, mày yên tâm.
Nó không hư thật, ngày cô về trường, cô vẫn còn thấy tên của hai người nằm trên cây ấy. Có lần:
- Cô ơi, ai chơi nghịch khắc tên trên cây nè cô, tụi con phá đi nghen.
- Thôi đừng em, biết đâu đó là một kỉ niệm thiêng liêng của họ
- Kỉ niệm là gì cô? Mà thiêng liêng là gì nữa?
Cô chỉ im lặng.
Nhưng sáng nay, cô không còn thấy hai cái tên đó nữa. Ai đó đã cắt lớp vỏ cây chỗ đó. Uh thôi vậy cũng tốt, cứ để nó đi vào dĩ vãng, để nó thành một kỉ niệm buồn, nhưng đẹp của một thời tuổi thơ êm đềm. Giá mà có thể quay lại thời thơ ấu.
Cô về nhà, tâm trạng không còn hoang mang như ngày cô biết tin anh sẽ lấy vợ bên trời Tây, tâm hồn cô như có gì đó bình an đến lạ lùng, như mặt hồ mùa thu không một gợn song, cô biết đó là nhờ Mẹ, chính trong đâu khổ cô đã tìm lại niềm tin của mình – niềm tin cô đã đánh mất trong những năm tháng trên giảng đường khi chỉ biết cắm cúi học học và học.
Đang nằm trong phòng, cô nghe có tiếng mẹ kêu:
- Nữ, có người tìm con.
- Mẹ nói con mệt, con không gặp được.
- Không được, người này mày phải gặp.
Cô ngồi dậy, mệt nhọc bước ra.
Là Nam, đúng là Nam. Chính là khuôn mặt ấy. Cô cố giữ bình tĩnh:
- Chào anh, mời anh ngồi.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống. Hôm nay anh đến gặp cô không phải trong bộ veston bóng loáng của chàng phó tổng, nhưng trong bộ đồ đậm chất nông dân quen thuộc thuở nào, nhìn anh chẳng ai có thể nhận ra là chàng thạc sĩ quản trị kinh doanh cả.
Anh mỉm cười nhìn cô, vẫn nụ cười nhẹ nhàng đầy ý nhị ấy. Cô vội tránh ánh mắt của anh.
- Anh tìm em có gì không?
- Có. Ah mà không. Anh lại cười.
- Nếu không có gì thì anh về đi, em mệt. Cô nói giọng ráo hoảnh.
- Anh có món quà này tặng em, coi như bù đắp cho mẹ con em được hông???
Cô vụt đứng dậy, định ném ly trà vào mặt anh, nhưng cô kềm được.
- Cảm ơn anh, em không cần.
- Thì em cứ nhận đi, phải xem thử cái gì rồi mới từ chối chứ.
Không hiểu sao cô lại nghe lời anh.
Cầm lấy cái hộp, cô mở ra. Cô như chết lặng đi khi nhìn vào trong đó, là thật sao??? Miếng vỏ cây ấy, miếng vỏ cây khắc tên hai đứa…
- Mày làm vợ tao đi Nữ. Anh cầm lấy tay cô.
Cô rơi vào im lặng, cô đang cố tỉnh lại, phải chăng cô đang mơ.
- Làm vợ anh nghen. Anh ôm cô vào lòng.
- Anh có lỗi với mẹ con em, từ giờ anh sẽ ở bên em, ở bên con. Thời gian này anh về nhà, nhưng gia đình anh không tin đứa con là của chúng ta nên cứ cấm cản anh. Anh phải thuyết phục mãi bố mẹ mới chịu. Tha lỗi cho anh Nữ nghen…
- Còn cái chuyện anh sắp cưới vợ kia thì sao?
- Đâu có. Ba làm tiệc mừng anh về thôi, người ta cứ đồn thổi bậy bạ.
- …
Nước mắt cô chan hòa.
- Chúa ơi sao Người thử thách con lâu quá. Chúa ơi! Mẹ Maria! Cuối cùng con cũng tìm được ánh sáng ở cuối con đường.
Ngoài kia, mặt trời đang khuất sau rặng núi, màn đêm đang xuống dần. Đêm qua đi. Ngày lại đến. Ngày đầy nắng.