Mã số: 17-063
 
Bảo Châu chạy vội lên sân thượng như để chộp lấy tia nắng cuối cùng, nhưng muộn mất rồi, ông mặt trời đã khuất sau dãy núi phía xa xăm.
- Mình đã bỏ lỡ mất cơ hội. Chán thật!
- Chị lẩm bẩm cái gì như bà già vậy? Chán em à?- Anh Nguyên ngồi trên chiếc ghế đá lên tiếng nhưng không buồn ngửng mặt lên nhìn chị nó, hai mắt dính chặt vào chiếc điện thoại.
- Lúc nãy giờ em ngồi đây à? Sao chị không thấy? Tính bày trò phải không?
- Ê, em không đụng chạm gì đến chị đâu nha. Em lên đây trước chị chứ bộ.
- Đồng ý là em lên trước, nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng việc của chị can gì đến em mà em xen vô?
- Tại em quan tâm chị đó. Chứ không ai thèm!
- Chị có thể xin em bao nhiêu phần trăm sự chân thành trong câu nói đó, em trai?
- Chị muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
- Mà chị bảo này…
Bảo Châu ngồi xuống cái ghế đối diện, một tay chống cằm, một tay đỡ lấy cằm của Nguyên rồi cố lôi cái mặt đang dính chặt vào điện thoại lên ngang với mặt mình.
- Sao, chị nói cái gì nhanh lên, em không đủ kiên nhẫn đâu nha.
- Em thương chị thật hả?
- Không cần kiểm chứng, độ thành thật cao.
- Được rồi, chị…
- Hơi lạ đó nha, ngập ngừng quá, độ dối trá đang hiện rõ trên mặt chị kìa!
- Thế sao, em đừng có đánh lừa chị. Độ thận trọng của chị trên mức trung bình đó nha.
- Được rồi, nói đi.
- Em còn hút thuốc không?
- Em nhận thấy đâu đó có mùi xúi giục của mẹ.
- Không hề, chị thành thật mà, mẹ không biết gì cả. Tại chị…
- Tại chị làm sao? Mà chị trở thành “cố vấn tối tăm” của em từ lúc nào vậy?
- Chị đang nghiêm túc, không đùa nữa. Hay em bỏ thuốc đi.
Thái độ chân thành hiện rõ trên khuôn mặt Bảo Châu làm Anh Nguyên lo lắng. Nguyên đổi giọng.
- Chị muốn vậy sao, chị Châu?
- Ừm… Chị muốn như vậy đó.
- Nhưng tại sao?
- Tại chị thương em, thương mẹ và thương cả nhà. Em không đến Nhà Thờ bao lâu rồi? Chị hỏi thật em cũng phải trả lời thật.
- Một năm sau ngày chị đi tu.
- Tại sao?
- Em không biết lí do gì khiến chị đi tu. Nhưng lúc chị quyết định đi em rất buồn, em sợ cảnh cô đơn ở trong nhà. Bố đi công tác suốt, mẹ thì lại khác, mẹ thương em nhưng càng ngày em càng cảm thấy xa mẹ hơn. Em nói với mẹ em muốn chị ở nhà, em không muốn chị đi tu. Em thương chị, em sợ chị đi tu sẽ khổ, em nghe người ta bảo đi tu khổ lắm. Mẹ không đồng ý, mẹ cho rằng em ích kỉ, em chỉ lo cho phần xác nhưng không thương phần hồn của chị. Em suy nghĩ những lời mẹ nói, nhưng em không hiểu được, em cho rằng đi tu sẽ không bao giờ hạnh phúc. Em chán ở nhà, bạn bè rủ rê, em bắt đầu hút thuốc, rồi sa vào những tệ nạn khác. Mẹ khóc suốt, còn bố thì không còn xem em là con nữa. Mẹ thương em lắm, thời gian đầu em hút thuốc không quen rồi bị ho, mẹ tưởng em bệnh, mẹ bảo dẫn em đi nhà thương em không đi vì em biết nguyên nhân. Mẹ kiếm thuốc khắp, ai chỉ cái gì mẹ làm cái đó, nhưng càng chữa em càng ho mạnh hơn. Hôm đó lễ chủ nhật xong mẹ dắt em tới trước tượng Mẹ Maria, tay mẹ nắm lấy tay em rồi mẹ nói: “Lạy Mẹ Maria, con chỉ có hai đứa con, đứa con gái đầu nó đã thuộc trọn về Chúa, còn đứa này con xin dâng nó cho Mẹ, xin Mẹ gìn giữ nó trong trái tim của Mẹ, xin Mẹ đừng bỏ nó”. Ngày hôm sau em bỏ nhà đi, mẹ thất vọng nhiều lắm. Chắc mẹ nói với chị chuyện này rồi?
- Mẹ nói rồi, thời gian đó và về sau mẹ gọi cho chị và khóc suốt. Thế sao em lại về?
- Mẹ nhắn với em là chị về. Chờ đợi suốt gần ba năm trời chị mới chịu về nhà, mấy lần trước mẹ gọi em không nghe, hôm nay hứng lên em nghe ai ngờ mẹ bảo chị được nhà dòng cho về. Em chạy về liền, cứ nghĩ là chị không muốn tu nữa. ai ngờ…
- Ai ngờ chị được về thăm gia đình trong thời gian mười ngày thôi chứ gì? Thế em có thất vọng không?
- Thất vọng tràn trề. Mà em chẳng hiểu tại sao chị lại say mê Chúa như vậy, trong khi đó có nhiều thứ hấp dẫn hơn nhiều. Hay chị ở nhà đi.
- Trong thời gian em bỏ nhà đi, có khi nào em nghĩ muốn trở về không? Có ai khuyên em về nhà không, ngoài bố mẹ và chị?
- Có, có lần em nghe chính bản thân em nói với em là hãy trở về với gia đình, vui vẻ và hạnh phúc bên họ. Em đã thèm khát thứ hạnh phúc đó. Nhưng lại có một bàn tay khác, một tiếng nói khác mạnh mẽ hơn giữ em lại.
- Thế bây giờ chị muốn em trở lại để làm hòa với Chúa, với bố mẹ, em nghĩ sao?
- Em chưa biết được, phải xem chị có thương thằng em hư hỏng của chị thật không đã…
Thôi em với chị xuống nhà đi, ở trên này gió nhiều làm chị cảm lạnh, mẹ lại trách em, em không có tài chăm sóc người khác đâu.
- Em xuống trước đi, chị muốn ở lại đây một lát. Sẽ không sao đâu, mà nhỡ chị có bị cảm lạnh thật thì lỗi hoàn toàn do chị, em sẽ vô can.
Anh Nguyên đành xuống nhà một mình. Đèn đường đã được bật sáng từ bao giờ. Bảo Châu cảm thấy làn gió đang mơn man tìm cách len lỏi vào người. Thơ thẩn một mình Châu hướng về nơi có nguồn sáng màu đỏ phát ra từ cây Thánh Giá trên tháp chuông của ngôi Thánh Đường.
- Chúa ơi, chẳng lẽ con đành chịu thua em Nguyên sao. Chúa nói là Chúa sẽ canh giữ và không để một ai trong họ phải hư mất. Cuộc đời con, con quyết tâm cầu nguyện cho những người chưa nhận biết Chúa, mà bây giờ em con đi lạc con không dẫn nó về được với Chúa hay sao? Xin Chúa hãy giúp con với, con mong sao nó nhận ra Chúa thương nó như thế nào. Nó đang chìm đắm trong mơ tưởng của bản thân, trong tư tưởng của việc hưởng thụ. Xin Chúa đồng hành với con, con tin một ngày nào đó Chúa sẽ nắm lấy tay nó và nói lời tha thứ cho nó.
Từ lúc nãy tới giờ Anh Nguyên ngồi ở cầu thang chờ Bảo Châu, nghe tiếng bước chân Châu tới gần Nguyên lên tiếng liền.
- Chị Châu… Chị có phản đối cách sống hiên tại của em không?
- Có, phản đổi kịch liệt.
- Phản đối vô hiệu.
- Tại sao lại vô hiệu.
- Vì em có tự do của riêng em.
- Đúng, em có tự do của riêng em. Nhưng đến lúc này em còn tự do nữa không? Những thú vui, những thỏa mãn xác thịt, chúng đang chế nhạo sự tự do của em đó. Em đang lạm dụng tự do để đánh đổi linh hồn. Nguyên, lát nữa đến Nhà Thờ với chị đi.
- Không, chị cứ đi một mình đi.
Anh Nguyên bước xuống mấy bước rồi nhìn lên Bảo Châu:
- Chị đừng có đơ ra đó nữa, gặm nhấm sự hụt hẫng sẽ không làm chị no đâu. Mẹ chờ chị nãy giờ để ăn tối đấy.
- Mẹ, mai con về lại đan viện rồi, mẹ có buồn không?
- Không đâu con, mẹ không buồn lấy một giây nào cả, mẹ rất vui và hạnh phúc. Con hãy yên tâm mà sống cho thật tốt ơn gọi của con. Mẹ cảm thấy Chúa thương mẹ nhiều lắm rồi con ạ. Vì thế con đừng lo cho mẹ mà hãy hăng say phục vụ Chúa.
- Con cảm ơn mẹ, thế còn em Nguyên, mẹ có buồn nó không?
- Thời gian đầu mẹ buồn em con lắm, mẹ gọi cho con suốt đấy. Người ta còn bảo gia đình mình vô phúc vì có mội đứa con như nó. Mẹ không thế nào liên lạc với nó, mẹ rất lo, mẹ lo phần xác hơn nữa là sợ nó mất linh hồn. Mà đúng thật nó như vậy thì linh hồn đang đi mất khỏi con người nó. Mẹ nghĩ tới Trái Tim vẹn sạch của Đức Mẹ. Mẹ dâng nó cho Mẹ rồi xin Mẹ gìn giữ nó, mẹ tin rằng Mẹ sẽ giúp nó hoán cải, ngày đó gần thôi con. Con hãy cầu nguyện thật nhiều cho em con, xin Thiên Chúa tha thứ cho nó và mẹ xin con cũng cầu nguyện cho mẹ nữa, để mẹ thêm lòng cậy trông vào tình thương của Người.
- Mẹ đừng lo nghĩ nhiều quá, xin mẹ hãy nhớ đến con trong Chúa. Con xin lỗi vì không ở gần bên mẹ để chăm sóc cho mẹ được. Con đành phải nhờ Thiên Chúa chăm sóc mẹ thay con vậy. Được không mẹ?
- Được rồi con đi ngủ đi, ngày mai dậy sớm con sẽ mệt đó.
Hết mười ngày rồi mà Anh Nguyên chẳng có lấy một chút thay đổi. Bảo Châu siết mẹ thật chặt, rồi hôn chào tạm biệt mẹ. Nguyên không đủ can đảm để ra chào chị mình, Nguyên luôn sợ cảm giác này. Châu tự nhủ: “Thôi chị đi đây, chắc chị phải nhớ đến em thật nhiều trong Chúa vậy, em trai của chị”.
Bảo Châu đi rồi, Anh Nguyên cũng kéo va-li từ trong phòng ra. Mẹ đang ngồi uống trà ở bàn tiếp khách thấy Nguyên mẹ vội lên tiếng:
- Mẹ biết ngay mà, chị đi rồi thì con cũng đi luôn. Bây giờ con muốn đi đâu, làm gì cho mẹ biết được không?
- Mẹ, con xin lỗi mẹ về thời gian qua. Con sẽ không hư hỏng, không làm cho mẹ phải lo lắng hay phải chịu đựng tai tiếng vì con, con sẽ nghiêm túc, mẹ đừng lo cho con. Con lớn rồi, con sẽ tự lo cho mình được.
- Được rồi, con nhớ đến Nhà Thờ và xưng tội nữa nhé.
- Con không muốn dối mẹ, nhưng chuyện đó thì con chưa biết được, mẹ ạ!
- Nhưng lí do gì khiến con không muốn đến Nhà Thờ vậy?
- Con chẳng hiểu tại sao mẹ và chị Châu lại yêu Chúa như vậy. Mẹ thì con còn chấp nhận được, còn chị Châu bỏ tất cả mà theo Chúa. Chúa đã cướp đi hạnh phúc của chị, thứ hạnh phúc bình thường và giản dị mà mỗi người đều có nên con không thích Chúa. Thôi con đi…
- Xin Chúa tha thứ cho con, rồi dần dần con sẽ được Chúa cho hiểu tất cả… Xin Chúa hãy giúp con trai của con.
Anh Nguyên bước đi thật nhanh ra xe như không để tai mình nghe được những lời mẹ vừa nói. Mẹ chạy theo lúc Nguyên đã dắt xe ra tới cổng và đang rồ máy.
- Mẹ lấy số điện thoại đâu để liên lạc với con?
- Con đã lưu trong máy mẹ rồi đó.
Chiếc xe lao vụt về phía trước để lại làn khói đen ngòm. Mẹ đứng nhìn theo chiếc xe mãi cho tới khi nó hòa mình vào dòng xẹ cộ ngược xuôi… “Rồi con sẽ nhận ra tình yêu Chúa bao la đến mức nào mà chị Châu của con phải bỏ tất cả cuộc sống bên ngoài để bước vào Đan Viện”.
Từ ngày về nhà gặp chị Bảo Châu, Anh Nguyên thay đổi nhiều. Không còn hút thuốc nữa, và không sa vào những cuộc vui chơi vô bổ. Còn đến với Chúa, nhiều lần Nguyên đã nghĩ tới, nhưng ý nghĩ đó chợt đến rồi chợt tan đi như những giọt sương buổi sớm mai vậy. Đang miệt mài bên chiếc vi tính, điện thoại Anh Nguyên reo lên, nhận ra số máy của mẹ, Nguyên hơi ngập ngừng nhưng vẫn nhấn nút nghe.
- Mẹ ạ! Mẹ gọi con có việc gì không?
- Con đang ở đâu đó? Mà thôi, con đến Đan viện chỗ chị con gấp đi, có chuyện với chị con rồi.
- Mẹ nói sao?- Nguyên như không tin vào tai mình, miệng lắp bắp. Nhưng mẹ đã cúp máy từ hồi nào. Nguyên vớ lấy chiếc mũ bảo hiểm rồi vội vàng lao xe thật nhanh tới chỗ Bảo Châu. Anh Nguyên lay mạnh tay mẹ:
- Mẹ, chị Châu bị làm sao hả mẹ?
- Chị Châu không còn ở với chúng ta nữa. Chị đã rời xa chúng ta để được hưởng hạnh phúc đích thực, hạnh phúc mà chị luôn mong chờ ngày được chạm đến nó. Chị con đã chiến đấu hết mình và đó là phần thưởng của chị.
- Con không tin. Mẹ nói nhảm nhí. Chị con không thể bỏ chúng ta ở lại mà đi một mình được. Chị không phải là người như thế.
- Đó là sự thật, con bình tĩnh lại đi.
Bảo Châu được chôn cất tại nhà dòng, trước khi ra đi chị đã ao ước như vậy. Mẹ và bố đã đồng ý. Còn Anh Nguyên cứ như người mất hồn, ngồi nhìn mãi vào bức di ảnh của chị. Những ngày ở lại Đan viện, Anh Nguyên chỉ ngồi bên mộ của chị gái mình. Nguyên hết nhìn đôi mắt, lại nhìn xuống cái miệng đang cười tươi như hoa trong bức di ảnh. Ánh mắt và nụ cười đó xoáy sâu vào trái tim Nguyên, nó đang ô-xi hóa, đang ăn mòn lớp vỏ bao bọc các tế bào và các mạch máu. Anh Nguyên khóc, khóc rất nhiều, đó là những giọt nước mắt của thương tiếc hòa lẫn trong đó có những giọt nước mắt của sám hối.
- Chị Châu ơi, chị thương em quá. Chị đánh đổi mạng sống của chị để giật lại từ tay tử thần linh hồn của em. Chị muốn em phải chấp nhận sự thật này không chút đau khổ được sao? Chị biết em chịu không nổi mà chị vẫn làm như vậy. Chị Châu ơi, em không muốn như vậy đâu. Chị sống lại đi, em muốn chị với em cùng vào Nhà Nguyện, em muốn chị dẫn em đi gặp cha giải tội. Em không muốn chị cứ ở đây và để em đi một mình đâu.
Anh Nguyên xét mình thật kỹ rồi thú nhận mọi lỗi lầm cùng Chúa qua cha giải tội, thật lòng xin Chúa thứ tha. Giây phút đầu tiên Nguyên cảm nhận thật rõ cảm giác được Chúa thương, niềm hạnh phúc khi được Ngài tha thứ. Trước khi ra về Viện Mẫu gửi lại cho Nguyên bức thư mà Bảo Châu đã nhờ Mẹ gửi lại cho em trai. Nguyên nhận lấy cất giấu nó cẩn thận như giữ lấy những gì còn sót lại của chị mình.
- Bố mẹ. Bây giờ con về nhà với bố mẹ được không?
- Bố mẹ luôn sẵn sàng để đón con về. Mẹ hạnh phúc vì con và cả chị con nữa. Chị con sẽ rất vui, mẹ tin là như vậy.
Về đến nhà Anh Nguyên chạy thẳng lên phòng của Bảo Châu như không để mất đi một giây phút nào có thể cảm nhận được tình thương của chị gái. Lấy bức thư từ túi áo trong, Nguyên đến bên cửa sổ như để làn gió nhẹ nhàng được tự do xoa dịu sự mất mát từ tận đáy lòng:
“Anh Nguyên, em trai của chị, chị luôn luôn thương yêu và lo lắng cho em. Sự thật một trăm phần trăm, trong đó không có phần trăm nào là giả dối cả. Và chị biết em cũng thương chị, chị xin lỗi vì không mặt đối mặt với em trong những biến cố của cuộc đời em, nhưng chính nhờ Thiên Chúa và trong tình yêu của Người chị sẽ ở với và ở trong trái tim em. Chị tin là em sẽ nhận ra tình yêu đó và sẽ đáp trả lại sự mòn mỏi chờ đợi của Người. Em sẽ nhìn thấy một vị Thiên Chúa đang dang rộng cánh tay đón em vào cung lòng thương xót. Mẹ Maria là Mẹ của em (mẹ đã nói với chị như vậy), em mãi mãi là con của Mẹ, Trái Tim ven sạch của Mẹ đã ghi tên em, vậy em hãy xin Mẹ tha thứ và dẫn em về với Chúa. Chị biết em sẽ buồn, và thật buồn, nhưng nỗi buồn đó chẳng là gì so với hạnh phúc mà sau này em sẽ được thỏa thuê ôm lấy. Chị tin em sẽ nhận ra điều này. Hãy tha thứ cho chị”.
- Em xin lỗi chị. Chị Châu…
Anh Nguyên gấp bức thư lại rồi cất vào chỗ cũ như không bao giờ được để mất nó. Cứ như thế nước mắt chực trào ra hòa tan trong làn gió đưa về một phương trời nào đó xa xăm. Lấy chiếc khăn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Im lặng như suy nghĩ một điều gì đó rồi đưa đến quyết định. Anh Nguyên chạy xuống dưới nhà.
- Bố mẹ. Con cứ tưởng là chị Châu đã rời xa ngôi nhà này, nhưng không phải đâu chị đang mỉm cười với chúng ta, một nụ cưới hạnh phúc. Chị ao ước chúng ta cũng hãy sống hạnh phúc trong tình yêu thương của Chúa, vì thế bố mẹ đừng buồn nữa nhé và con, con không buồn nữa đâu, con đang hạnh phúc vì nhờ chị con mà con được nối lại sợi dây liên kết con với Thiên Chúa mà bấy lâu con đã tự cắt đứt. Con quyết dịnh rồi bố mẹ ạ. Con sẽ nối tiếp con đường theo Chúa mà chị con chưa kịp hoàn thành, con sẽ thay chị cầu nguyện cho những người chưa có cơ hội nhận biết Chúa. Con xin bố mẹ cho phép con được đi như chị Châu đã đi, sống hoàn toàn cho chúa trong đời dâng hiến.
- Ôi, con trai của mẹ! Mẹ cảm ơn con. Mẹ Maria ơi con cảm ơn Mẹ, Anh Nguyên mãi mãi là con của Mẹ. Bảo Châu ơi, mẹ cảm ơn con.
Mẹ như không kìm nổi niềm vui sướng.
- Ông ơi, hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được, lát nữa ông chở tôi ra chợ, tôi phải nấu một bữa thật ngon để đãi hai cha con ông.
- Được rồi bà chờ tôi một lát rồi tôi chở bà đi.

































































































Được tạo bởi Blogger.