(Mã số VVYT 17-046)
Anh ngồi hứng hạt mưa rơi
Đựng bao tý tách đầy vơi nỗi niềm
Mảnh sưa em đắp bên thềm
Mảng trời ập xuống ướt mềm đêm đông
Làng em hết bão lại dông
Lũ tràn, rét hại, đồng không, gió Lào
Một thời đạn xới, bom đào
Mảnh khăn thấm giọt nhói trào tang thương!
Mẹ ngồi chẻ nắng cài sương
Dậm khuya em vớt đáy mương thở dài
Vọng xa tiếng trẻ học bài
Em thầm đếm một nhẩm hai cộng thành
Bãi bồi mầm sú nhú xanh
Nghiêng nghiêng ngọn bút bên gành ốc dăng
Cuối trời chín một chùm trăng
Vườn khuya chuỗi hạt mẹ lăn! Tạ Người...!