Mã số: 17-054
Vô ý gặp nhau
Chuyện kể vào đêm vọng Lễ Phục Sinh, cô đi tham dự thánh lễ. Năm nào cũng thế, cô thích bầu không khí thánh thiêng trong đêm hôm ấy, dưới những ánh nến sáng, lung linh và tràn đầy niềm tin yêu, hy vọng.
Năm đó cũng vậy, cô mua cho mình một đôi nến trắng an lành, thường thì người ta bán nến theo cặp, cô đi một mình, nên thành ra có “của dư” giữ ở trong tay. Nhưng “của dư” không có nghĩa là “của thừa” để bỏ đi. Cô nghĩ, sẽ có người cần dùng đến nó.
Và rồi, trong buổi tối có muôn vàn ánh nến cháy đó, cô đã gặp anh. Người đã đi tay không tới nhà thờ. Kể cũng lạ lắm thay! Về sau, lý do anh tường trình lại, bữa đó anh bận bịu công việc ở văn phòng, chỉ kịp chạy loáng về nhà thay đồ rồi tới nguyện đường ngay, loay hoay thế nào mà để quên ví tiền ở nhà, thành ra chẳng có đồng nào để mua cho mình cây nến nhỏ thắp trong đêm linh thiêng.
Cô đã nghĩ anh sẽ cần đến nó. Như một lời chia sẻ, cô chìa cây nến trắng về phía anh, mỉm cười, bảo, anh cứ lấy xài nhé, đừng ngại, ở đây, chúng ta cùng là người mộ đạo và sống tâm linh với nhau mà thôi! Cô cũng nghĩ, chỉ coi đó như là một việc lành, có ích mình có thể làm được trong đêm thánh. Vậy mà cũng khiến anh bất ngờ cảm động mãi về sau này! Có những thứ nhỏ nhặt mà lại dễ mến và gây cảm tình đến vậy đó! Cả buổi lễ hôm đó, hai người trẻ trang nghiêm tham dự các nghi thức nhà Đạo. Tiếng nhạc thánh ca du dương, lúc trầm, lúc bổng… để lại cả một khoảng tịnh yên cho tâm hồn con người. Chẳng mong ước cao sang vật chất gì nhiều, chỉ mong sao những điều an lành sẽ đến cùng chúng ta.
Khi thánh lễ kết thúc, anh không quên cám ơn cô gái một lần nữa. Ừ thì, có gì quá to tát đâu, anh nhỉ? Cô chỉ cười nhẹ, đáp lại. Vậy mà cũng đủ khiến anh băn khoăn và đã nghe như mình chợt luyến nhớ nụ cười ấy thật rồi. Anh mạnh dạn ngỏ ý cùng cô, dịp nào chúng ta có thể gặp lại và nói chuyện đôi chút được không? Như hai người bạn hoặc đơn cử như hai người cùng đạo nhé! Đừng để mình quá bận rộn gì quá nhé! Anh tin là anh vẫn có thể kiễn nhẫn chờ cô một cuộc hẹn thật sự, cho ngày gặp lại. Hai người quen nhau từ dạo ấy, như một sự thật hiển nhiên mà dễ mến nhất trần đời. Chẳng ai thắc mắc quá nhiều về người kia! Chuyện ấy đâu có thực sự đáng quan trọng lắm nhỉ?!
Đan xen chuyện từ quá khứ lẫn hiện tại...
Người yêu trong quá khứ của anh. Chị ấy hiền dịu và đằm thắm như một đóa hoa. Hai người quen nhau và hẹn hò, trong suốt ngần ấy thời gian, chưa có lấy một lần hai người làm phật ý nhau hay hời dỗi, giận hờn. Tình yêu xuất phát từ con hai người trưởng thành và kiên định. Những tưởng sẽ đi cùng bên nhau lâu thật lâu…
Nhưng có những điều quá mong manh để có thể nắm níu lấy trong cuộc đời này. Và có những chuyện thật buồn để kể lại. Vì chúng từng khiến anh ủ dột suốt một quãng thời gian không hề ngắn, hết những mùa mưa lướt thướt, sang cả những mùa nắng qua đi rồi.
Sài Gòn, từ ngày mất đi người tình mà anh thương yêu, trong một vụ tai nạn giao thông, không dưng trở nên thinh lặng đến đáng sợ và ám ảnh vô cùng. Anh sống khép mình và lặng lẽ đi đi về về, làm nốt những đầu việc cần làm. Đôi lần có những khoảng lặng lạnh đến xám hồn. Anh vẫn sống tiếp, vì cuộc đời vẫn tiếp nối.
Vào mỗi cuối tuần, anh tới nguyện đường để được thấy mình bình tâm trở lại, để nguyện cầu cho cô gái anh từng hết mực thương yêu. Cô gái có cái tên thật đẹp và bình yên- An Nhiên.
Chuyện tình yêu anh kể, thật thà và sáng trong nhưng cũng chất chứa những nỗi buồn xuyên không. Kí ức đẹp đẽ song cũng đau buồn, nhắc lại quả là một điều đâu hề dễ dàng gì. Anh luôn không thôi xúc động là vậy. Nước mắt anh từng lặng lẽ rơi, cay xè đôi bờ mi. Nhiều đêm, giấc ngủ của anh đầy mộng mị và bị đứt gãy, thổn thức tỉnh dậy chỉ thấy bóng tối thinh không mà lòng quặn thắt, vì trong giấc mơ có một người đã mãi rời xa và biến mất khỏi thế trần này. Anh thương một người nhiều tới mức ấy, dù cả trong cơn mơ.
Những góc phố anh và An Nhiên từng ngang qua, anh cũng có thể vô tình tạt qua mỗi ngày đi làm. Góc phố sẽ có người đến, kẻ đi qua lại thường xuyên. Song khoảng trống nhớ thương trong lòng anh lại hóa là cả một lỗ hổng lớn thật lớn, từ ngày cuộc đời anh thiếu vắng đi bóng hình của một người đã từng ngang qua đời mình.
Những bản nhạc anh tình cờ nghe lại… Chẳng phải sẽ có một giai điệu nhạc nào đó cất lên, rồi sẽ khiến anh xúc động đến bật khóc lên được. Mà anh chỉ thật thà thừa nhận rằng, bản nhạc đó chỉ là gợi nhắc lại kí ức với một người anh đã từng mà thôi!
Anh vẫn hoài như một người từ quá khứ… vậy sao?
***
Rồi đôi lần hẹn gặp nhau ở quán café sân vườn xanh lá hiền hòa. Anh thường là người chủ động tới trước. Cô đến sau, có thể đưa mắt tìm anh, nhưng không hiểu sao, với cái dáng vẻ cô độc và trầm mặc của anh lại gây nhớ trong tâm trí cô tới thế! Nhớ tới nao lòng.... Anh chẳng cần gì nhiều, chỉ mong có người ngồi lại để biết mình không cô độc, không hề bải hoải, kiệt sức. Anh cần người sẻ chia vậy thôi! Và chính những suy nghĩ lẫn những hành động thật tâm của cô cứ nói ra, cứ làm, hóa ra lại là những thứ ủi an thật lòng mà gần gụi.
Cô tự cho mình khả năng tỉ mẩn tập trung vào người mình thương mến! Đơn giản vậy thôi! Cô nhắn tin chúc anh ngày mới, chỉ mong khi đọc sms, biết đâu đôi môi vẽ nụ cười? Dặn anh tập cho mình thói quen ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. Hay hôm nay anh hãy thử ăn chay xem sao nhé?
Thỉnh thoảng, cô ghé căn phòng nhỏ của anh, mang theo vài ba bọc ni lông có chứa rau củ, đồ ăn, nhét vào ngăn mát tủ lạnh. Cô mua tặng anh vài ngọn nến thơm tho để đốt cho ấm cúng gian phòng vốn đơn người. Anh chả lỡ từ chối tâm ý của cô. Ngày nào từ văn phòng trở về, mệt nhọc, nặng lòng… nhưng anh thấy mình cảm kích từ tấm lòng của cô gái. Cuối tuần thì hai người tới giáo đường cùng cầu nguyện.
Cô đã biết mình luôn nghĩ cho anh. Và có lẽ những điều đó không thể đong đếm được, những quan tâm nhỏ nhặt mà chân thành.
Cô không có ý bày đặt sẽ khuyên can anh điều này điều kia. Bởi vốn dĩ anh lớn hơn cô, có khi anh đã bước qua, trải qua bao nhiêu điều rồi: vui buồn, chát đắng… nhưng cô chỉ bảo, mong anh đừng nên mãi chôn giấu mình, dằn vặt bản thân trong những hoài niệm xưa cũ. Cuộc đời này vốn dĩ còn dài lắm! Đau khổ cũng chẳng ngăn nổi để chúng không thể kéo tới. Và những ngày vui, cô không tin là không tồn tại, nếu như hai người ở lại bên nhau, dành cho nhau những chân thành và vui vẻ thường nhật thôi cũng được. Chỉ cần anh vui, lòng cô tất sẽ hân hoan.
***
Một lần, đứng trước quyết định nên đi hay ở lại nơi này, khi văn phòng công ty có nhã ý hỏi cô có muốn thuyên chuyển công tác hay không? Nếu cô gật đầu đồng ý, thì cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ tạm rời xa nơi này và anh.
Chỉ riêng có điều không như ý, cô vẫn không thấy anh có nhiều điểm khác đi sau những ngày dài đã qua. Cô tự vấn bản thân mình chưa đủ thấu hiểu một người sao? Quan tâm cũng chưa đủ để giúp người đó khỏa lấp những trống vắng? Cô vẫn chưa thể chạm vào những điều chưa thể nói ra từ anh. Cô không mong muốn, khoảng cách giữa cô và anh cứ dần giãn ra cả… không chỉ về mặt địa lý. Cô rối bời trong chính những cảm xúc lẫn quyết định của mình. Rồi cho đến khi cô cần một điều gì đó thay đổi.
- Anh à- Cô khẽ gọi, bày tỏ.
- Sao thế em?- Anh gặng hỏi.
Cô chân thành hướng ánh nhìn về phía anh, và nói:
- Nếu một ngày em không còn bên anh nữa, anh hãy tự hứa rằng mình vẫn sẽ mỉm cười sống vui và bình tâm đấy nhé!
- Anh nghĩ, mình sẽ dừng lại… em à!
Cô thoáng nghĩ trong đầu, anh ấy đang nói gì thế này? Rồi cô hỏi thật tự nhiên thôi! Nhưng có lẽ cũng đủ để anh bừng nhớ ra:
- Thế đã là bao lâu rồi anh nhỉ?
- Thì bấy lâu nay em đã ở bên anh. Cám ơn em vì tất cả, vì những ngày dài đã qua nữa…”- Anh trầm tĩnh nói.
Và rồi cô đi thật. Cô cố gắng làm quen với những điều đến trong môi trường làm việc mới, nhưng cũng không hẳn là mới lạ lắm so với cô. Khi trong lòng cô chưa vẫn có thể nhớ về những chiều cuối tuần ở nguyện đường, những ánh nến trong đêm.... Niềm cảm mến hay suy nghĩ trong cô chưa bao giờ ngưng hướng về một người, dù giờ, đã chỉ là… từ xa.
***
Anh nghĩ mình nên dừng lại, bởi những xáo trộn trong chuyện tình cảm trong suốt những ngày dài qua…
Anh im lặng và hình dung trong đầu hình ảnh mình những ngày qua, một chàng trai 26 tuổi lặng lẽ, cô đơn và bối rối…
Anh chỉ bừng tỉnh bởi ánh mắt của cô nhìn anh đầy khắc khoải và chất chứa những thương yêu thầm kín và chân thành trong lòng cô gái trẻ. Suy nghĩ bật ra trong đầu tự nhiên khi anh nghĩ về cô rằng: Hãy đi tìm cô gái, người đã từng cho anh cảm giác an yên ấy. Cô đã quan tâm anh bằng thứ tình cảm thật dịu dàng, chu đáo và luôn tận tâm hết mình. Nhắm mắt lại, anh lại thấy những ánh nến trong đêm, nụ cười của cô gái... Anh hồi nhớ lại mọi thứ gần như rõ nét, rồi tự hỏi, điều gì là quan trọng trong cuộc đời mình ở hiện tại?
Và rồi, sau rốt, anh đi tìm cô, bằng nhiều cách nối lại… Nhưng có lẽ, duy nhất chỉ có cách của những người thương nhau thật lòng rồi cũng sẽ trở về với nhau mà thôi!
Và hãy giữ lấy nhau, tha thiết và chân tình.
Những mùa Phục Sinh còn lại…
Rồi cả những mùa Phục Sinh sau này nữa, hai người vẫn nắm tay nhau tới nguyện đường để cầu xin bình an, hạnh phúc trong đời sống. Không quên nhớ lời cầu nguyện tới người con gái năm xưa- An Nhiên. Hình ảnh về cô gái ấy mãi còn được lưu giữ trong lòng người ta, hóa thành kỉ niệm tình yêu. Và khối tình yêu ấy vẫn đong đầy trong lòng người, để chuyển hóa thành những hành động của yêu thương ở thì hiện tại, cho người còn ở lại.
Vẫn như ánh nến cần mẫn cháy sáng, luôn nồng ấm, đủ để soi chiếu khóe thấy môi nồng nàn nở ra một nụ cười hiền lành, từ anh, từ cô.
Và nụ cười cũng đã trở lại trên môi.
Và những bình yên rồi cũng ghé đến, an nhiên ở lại cùng nhau! Với những tâm tư mới, tình cảm mới cho người chân thành, cho người đã nhẫn nại ở lại, để cùng nhau…
Như cô và anh, hai người sẽ còn đón đợi những mùa Phục Sinh khác nữa đến trong đời. Từ chính cái mùa họ quen nhau -mùa Phục Sinh- đã cho họ được phục khởi lại những mạch cảm xúc nơi tâm hồn.
Để lại thấy mình yêu và được yêu, tròn vẹn!