(mã số 17-093)
Á…!Tiếng kêu thất thanh vang lên và tắt cụt tức thì của đứa cháu trai 12 tuổi khiến vị cha già đang nghỉ hưu vì chứng bệnh ung thư máu phải bước ra khỏi phòng xem có chuyện gì. Máu chảy lênh láng trên nền sân từ ngón chân cái đã bị dập nát vì bị hòn đá nặng 250 kg rơi xuống. Không hiểu vì sao, bình thường thằng bé vốn rất cẩn thận, nhẹ nhàng, điềm tĩnh và được ông cha già là ông cậu của nó rất tin tưởng lại làm rớt hòn đá hình Chúa Giêsu mà ông cha già yêu quý nhất.
Mặt cậu bé tái xanh vì đau, nhưng hơn cả đau là sợ ông cha già la. Nó cũng hiểu rằng đây là khối đá tảng mà ông cha cậu của nó quý trọng nhất trong bộ sưu tập đá thiên nhiên. Nó sợ đến mức không dám khóc, răng thì mím chặt lại, mắt thì nhìn chằm chằm về phía cửa phòng để xem phản ứng của cha già ra sao. Nó cũng biết rằng ông cha cậu của nó là một linh mục rất nghiêm khắc, rất khó tính. Ngài là giáo sư dạy môn lịch sử Giáo Hội, ngài yêu mến truyền thống và ghét những gì hiện đại, lai căng, tạp nham. Mặc dù 12 tuổi nhưng thằng Cò rất hiểu cha, hằng năm vào mùa hè nó đều được ba mẹ gửi đến ở với cha. Nó từng chứng kiến những cơn giận tam bành của ông cậu nó. Nó sợ ông cậu, sợ sự nóng tính của ông, nhưng hắn lại rất thương ông, thương cái tốt bụng, thẳng thắn của ông. Từ khi ông nghỉ hưu về nhà quê ở, ngày nào đi học về nó cũng chạy sang nhà ông cậu để giúp ông làm việc. Ở tuổi 75, cộng căn bênh ung thư với đủ thứ thuốc uống hàng ngày, đã làm thân thể của cha già mau chóng tàn tạ. Ngài không còn sức lao động bằng chân tay, nhưng trí óc ngài không ngừng nghỉ sáng tạo ra những phương thức sản xuất chăn nuôi sạch, thân thiện với môi trường để giúp người nông dân nghèo nơi ông sống có công việc cải thiện cuộc sống, và bảo vệ môi trường. Nhà cửa tươm tất, sạch sẽ là nhờ đôi bàn tay nhỏ của thằng bé. Cha già nói điều gì là thằng Cò hiểu liền và làm theo không chệch tí nào. Suốt 6 tháng cha về nghỉ hưu ở quê, chưa một lần nào thằng Cò làm cha phật ý. Hai ông cháu rất hiểu và thương nhau nhiều, nhưng tính khí nóng nảy nghiêm khắc của cha già khiến cả hai không thể vui vẻ như những người bạn thân bên nhau được. Tình yêu như bị sự nóng nảy, nghiêm khắc bao bọc khiến hương thơm của nó không thể tỏa lan được.
Cha già bước ra, nhìn thấy đứa cháu mình thương đang ngồi ôm chân đầy máu trên sân thì chạy tới ôm lấy cháu. Đứa bé vẫn chưa hiểu gì, ông nó ôm nó vì thương mà nó cứ nghĩ ông nó đang hỏi cung nó xem chuyện gì xảy ra. Nó mở miệng nói và nước mắt bắt đầu chảy tuôn xuống.
- Cháu xin lỗi ông, cháu sơ ý làm rớt bức tượng ông yêu thích nhất.Ông đừng buồn và giận cháu nhé.
Cha già buông vai thằng bé ra, cha nhìn thẳng vào mắt nó, ông lấy tay lau những giọt nước mắt vừa sợ vừa đau trên khuôn mặt đứa cháu đáng yêu. Cha già cố gắng làm những cử chỉ yêu thương để xóa đi nỗi đau cho thằng bé nhưng nó không cảm nhận được điều đó. Nó không cảm nhận được những cử chỉ biểu lộ tình yêu nơi ông. Sở dĩ từ trước tới giờ, nó chỉ chứng kiến sự tức giận nóng nảy của ông mỗi khi gặp chuyện chẳng đúng ý. Nó chưa từng thấy ông trao ban những hành động yêu thương bao giờ.
Nhận thấy cháu mình chẳng bớt run sợ, cha già liền nhẹ nhàng nói:
- Không sao đâu cháu, ông quý bức tượng Chúa Giêsu nhiều lắm, ông cũng quý tất cả bức tượng đá thiên nhiên như chính Chúa điêu khắc lên nhưng chúng cũng chỉ là thụ tạo Chúa ban cho con người hưởng dùng thôi. Ông sưu tầm chúng, để ca tụng kỳ công của Chúa, và để cảm nhận sự bình an từ đó chứ không phải sự tức giận đâu. Con đừng sợ nữa, ông không tức giận đâu. Nào để ông băng bó và đưa cháu đi viện chữa trị nhé.
Bình thường ông bước đi không vững vậy mà hôm nay ông bế thằng cháu nhẹ như không. Còn thằng bé nằm trên tay ông, mắt nhìn vào mắt ông như còn đang nghi vấn những điều nó vừa nghe và cố hiểu những tư tưởng cao siêu mà ông vừa nói cho nó. Nó hết run sợ, cũng chẳng đau, nó đang cảm thấy vui vui vì lần đầu tiên được nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của ông cậu nó.
Chiếc xe taxi vừa đi thì bà ngoại thằng bé bước vào. Bà là em gái của cha già. Bà vừa đi chợ về, bà chưa biết chuyện gì vừa xảy ra. Bà bỏ nón, xách đồ ăn vào thẳng trong bếp để nấu ăn cho cha. Bà đi thẳng vào bếp, mắt chỉ đủ liếc nhìn cha già như đang che giấu điều gì đó. Cha già đang ngồi ngắm nghía khối đá nằm trên sân, ông chỉ kịp nhìn lên và thoáng thấy khuôn mặt cô em mình và cô em cũng chỉ nhìn thấy ông anh già đang ngồi ngắm đá như mọi lần mà thôi. Như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cha già kịp phát hiện đôi mắt của em mình hôm nay đỏ hoe, sưng húp như vừa khóc rất nhiều. Thấy vậy, cha già liền đứng dậy đi theo người em gái vào trong bếp. Ngài muốn đến để được chia sẻ và xoa dịu nỗi buồn cho em mình. Từ phía sau ngài ôn tồn nói:
- Sáng nay thằng Cò bị khối đá lăn vào ngón chân cái, tôi đã đưa nó đi viện kiểm tra và băng bó lại, chắc không sao đâu, em cứ yên tâm.
Ông cha già nói từ tốn, và cố gắng hết sức để cho em mình đỡ hoảng sợ, nhưng ông nhận thấy bà chẳng hề quan tâm gì đến những điều ông vừa nói. Cha nhận ra có điều gì khác thường. Như có chuyện gì tầy trời hơn nhiều đang ẩn chứa trong đôi mắt sưng húp của bà. Cha già tiến lại gần hơn, ông bỏ qua chuyện thằng Cò sáng nay. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang chực khóc và hỏi:
- Tối qua có chuyện gì ở bên nhà em à?
Vừa nghe có vậy, người em gái liền bật khóc nức nở và kể cho anh chuyện hôm qua ở nhà anh con trai, bố thằng Cò. Bà vừa kể, vừa khóc, pha lẫn chút lo sợ vì chẳng biết giải quyết vấn đề làm sao.
Hôm qua, con Lam, chị thằng Cò dẫn bạn trai nó về ra mắt gia đình mình. Thằng bé đẹp trai, hiền lành, nhanh nhẹn, chăm chỉ ai cũng thấy mến. Sau khi làm lụng, ăn cơm vui vẻ xong thì mọi chuyện mới vỡ lở ra. Thằng bé không Công giáo, nó theo đạo Tin Lành. Hai đứa yêu nhau được 3 năm rồi, chúng quyết định lấy nhau, đạo ai người nấy giữ. Vừa nghe những lời ấy xong bố con bé tức điên lên, nó đập bàn, lật đổ bàn đang ngồi uống nước, nó lấy cây đánh con bé tới tấp. Con Lam nằm yên dưới đất, mặt mày tím tái, còn người yêu nó thì chạy đến nằm lên trên con bé để đỡ đòn và cũng bị bố nó đánh luôn. Không một lời nói, chỉ có những làn roi điên cuồng và những giọt nước mắt chảy ra của hai đứa. Mẹ nó chạy vào can, nhưng bố nó chẳng còn biết gì ngoài cơn tức giận. Cả nhà kêu khóc như ngày đưa ông nội nó vào quan tài. Em phải chạy tới, ôm nó lại thì nó mới bình tĩnh được. Nuôi dạy nó bao năm, hiểu thấu tính nết nó, vậy mà em cũng không hiểu cơn tức giận hôm qua của nó. Đến bây giờ em vẫn còn sợ và cũng không biết giải quyết sự việc này như thế nào. Nước mắt bà cụ trên 70 tuổi lại rơi xuống vì thương con, thương cháu. Bà lấy tay cố giữ cho hai dòng nước không chảy ra nhưng không được. Bà cúi mặt xuống để giấu đi những giọt nước mắt mặn chát của tuổi già và miệng thầm thĩ đọc: Giêsu – Maria – Giuse xin cứu giúp gia đình con.
Ông cha không nói gì. Thương em, thương cháu, nhưng ông biết nếu ông rơi vào tình cảnh đó thì ông còn nổi điên hơn nữa. Con Lam vốn là đứa cháu gái ông thương nhất, ông chăm lo cho nó từng chút để đợi đến ngày học xong đại học là ông gửi nó cho các sơ FMA. Dòng họ nhà ông nổi tiếng ở Giáo xứ này, đời nào cũng có người dâng mình cho Chúa. Hơn nữa, ông còn là linh mục nổi tiếng là nghiêm khắc. Ông không bao giờ chịu làm phép tha cho đôi hôn phối nào trong suốt đời linh mục của ông. Sự cứng rắn của ông khiến những linh mục, và cả Đức Cha còn chịu thua và cho phép những cha trong hạt được quyền làm phép tha cho những đôi hôn phối thuộc giáo xứ của cha già... Vậy mà hôm nay, ông không phản ứng gì, ông chỉ vỗ vai người em và an ủi:
- Thiên Chúa không thử thách quá sức con người đâu, em cứ tiếp tục cầu nguyện rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Cha già từ từ bước ra tiếp tục ngắm nghía khối đá hình Chúa Giê su đang nằm trên sân. Cha già ngồi bệt xuống sân ngắm nhìn Chúa như đang cầu nguyện say sưa. Mắt ông như phát hiện ra điều gì kỳ thú mà bấy lâu nay ông lãng quên hay không biết. Khuôn mặt Chúa trở nên đáng thương tội nghiệp hơn bao giờ hết. Nằm lăn lóc trên sân, và lại còn bị một vết nứt, như một làn roi đánh vào mặt. Ông cha già ngồi giữa sân, và những giọt nước mắt chợt tuôn trào. Rơi lệ, là điều ông chưa hề thấy trong suốt bao năm làm linh mục dù có trải qua bao sự kiện đau thương, hay thành công tột đỉnh. Hôm nay, ông cha già đang ôm mặt Chúa, ông khóc như chưa từng được khóc .
Vết nứt không tách đôi khối đá ra. Vết nứt chia đôi khuôn mặt Chúa Giêsu. Vết nứt đã phân tách tâm can người cha già. Vết nứt đã đẩy lui quá khứ. Vết nứt đã xóa bỏ tương lai. Vết nứt đã đưa ngài về hiện tại. Vết nứt xé toang bức màn hào nhoáng để chỉ ra sự thật bên trong. Vết nứt đã biến kẻ cứng rắn, kiêu căng thành người hiền lành và khiêm nhường trong lòng. Vết nứt không làm xấu đi nhưng lại như một nét vẽ tạo nên một bức tranh muôn màu với một thông điệp ẩn sâu trong đó. Cha già nhìn khối đá với nhiều sự tưởng tượng thú vị hơn, sâu sắc hơn, cuốn hút hơn… khối đá trở nên sống động đáng yêu hơn. Vết nứt khuyết điểm trở thành ưu điểm, sự dữ nay được chuyển thành sự lành, sự chết lại làm phát sinh sự sống, sự phân tách đang làm nên sự phong phú sống động…
Ôm khuôn mặt đáng thương của Chúa trong tay. Vị linh mục già ngước mặt lên trời trong nước mắt ràn rụa ngài dâng lời tạ ơn.
Ôi lạy Chúa là Thiên Chúa của con.
Ngài làm nên những công trình kỳ diệu
Không phải là rời núi chuyển non
Nhưng chỉ là vết nứt mọn hèn
Khiến hồn con ngất ngây hoan lạc
Cha già như cục đá không còn chắc chắn, vì thời gian đã in lên đó dấu hiệu của già nua, mềm yếu. Cuộc đời cha cũng bị quy luật của thời gian làm phong hóa như khối đá này. Căn bệnh ung thư chẳng khác nào vết nứt chạy dài trên phiến đá này. Nhưng căn bệnh sẽ không làm cha ngừng khao khát những điều tốt đẹp cho người khác. Vết nứt đã làm thân xác cha yếu đi nhưng nó lại làm cho tinh thần cha mạnh mẽ phóng phú hơn. Căn bệnh đã lấy đi mọi dự tính, công việc, quyền hạn, ước mong tốt đẹp của cha nhưng nó cho cha một kho báu là sự khiêm nhường như Chúa. Cha tạ ơn về kế hoạch tuyệt vời của Chúa trên cuộc đời ngài.
Cha tiếp tục nghĩ về kế hoạch của Chúa qua những khó khăn mà gia đình thằng Cò đang phải chịu. Đó cũng là vết nứt, nó đang xóa tan tất cả, xóa tan cái nghĩ cũ, luật lệ cũ của dòng họ được mọi người coi là gia giáo. Cơn đau khổ đang đè nặng trên vai, là lúc Chúa gần tỏ hiện. Những lời Kinh Thánh bắt đầu vang lên trong đầu cha.
Luật lệ là để phục vụ con người, con người làm chủ ngày Sa bát.
Ta đến để gây chia rẽ…
Xin cho chúng nên một, như Cha trong con và con ở trong Cha…
Thiên Chúa là tình yêu, ai ở trong tình yêu là ở trong Thiên Chúa…
Như tìm thấy lời giải, vị cha già đứng lên gạt nước mắt, đi sang nhà thằng Cò. Ngài bước đi trong sự hân hoan, mạnh mẽ, thanh thoát đến lạ lùng.
Vừa tới cổng, như có một luồng khí soi dẫn, con bé Lam đau khổ chạy ra ôm chầm lấy ông cha già. Nó khóc thảm thiết. Nước mắt nó chảy ướt sũng áo ông cha. Ông cha cứ để con bé khóc hồi lâu rồi ngài mới dẫn nó và trong nhà. Để con bé ngồi vào ghế, ngài lấy tay áo còn khô lau những giọt lệ làm ướt cả khuôn mặt và mái tóc của cháu. Ngài từ tốn nói:
- Bình tĩnh đi con. Cha hiểu mọi chuyện rồi. Chúa làm mọi sự đều sinh ích lợi cho những ai yêu mến Ngài. Con cứ vững tin, ông sẽ cùng con để khám phá ra ý định tốt lành mà Chúa muốn chúng ta thực hiện. Bây giờ con hãy nói về tình yêu mà Chúa xếp đặt cho hai con.
Như tìm được tần sóng đồng cảm, con bé nắm tay cha già, mắt nó sáng lên niềm hy vọng, nó ngưng khóc và bình tĩnh kể cho cha già nghe từ đầu đến cuối tình yêu.
Lam vốn là cô gái đạo đức hiền dịu trong xứ. Ngay từ nhỏ, mọi người đều kêu nó là bà sơ nhỏ. Lam luôn là linh hồn của mọi trò chơi. Đặc biệt cô có tài phân xử và làm hòa cho những cãi lộn bất đồng trong các bạn cả ở trường lẫn trong giáo xứ. Học xong cấp III, cô dễ dàng được tuyển vào trường Đại Học Sư Phạm với ước mơ trở thành cô giáo để tiếp tục được sống với những trẻ thơ, được giữ mãi tâm hồn trẻ thơ. Là con gái nhưng Lam rất mạnh mẽ và năng động, nhiệt tình dấn thân. Ngay khi nhập trường, cô đã đăng ký tham gia nhóm sinh viên Công giáo. Cô được cử vào ban truyền giáo với đường hướng là kêu mời những sinh viên không phải Công giáo đăng ký tham gia các hoạt động của nhóm. Đây là công việc khó khăn nhất của nhóm nhưng lại là công việc mà Lam cảm thấy được đánh động nhất. Cô hăng say đến các trường đại học, vui vẻ tiếp xúc nói chuyện tự nhiên như một thiên thần mang niềm vui và giới thiệu một địa chỉ như là một sân chơi để các bạn sinh viên có thêm một nguồn vui chính đáng và thêm những người bạn tốt trong cuộc sống. Cô không hề nói về đạo một chút nào, nhưng đa số những bạn sinh viên không Công giáo sau khi tiếp xúc với cô thì đều tham gia và họ thổ lộ rằng đã bị niềm vui đơn sơ của cô kêu mời đến sinh hoạt. Họ hy vọng sẽ nhận được chút niềm vui đơn sơ như cô từ nhóm sinh viên Công giáo.
Càng dấn thân, cô càng say mê và cảm thấy hạnh phúc vì công việc mình làm. Cô tạ ơn Chúa rất nhiều vì Chúa đã cho cô cảm nhận được niềm vui đặc biệt đó. Cô như cảm được mối phúc: Phúc cho ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa. Cô hăng say dấn thân không mỏi mệt và Chúa đã ban phần thưởng cho cô. Chúa sắp đặt cô với Lân, một sinh viên theo đạo Tin Lành cũng đang làm công việc truyền giáo trong nhóm sinh viên Tin Lành. Ngay trong lần gặp đầu tiền, cái lần mà cả Lam và Lân đều tin rằng Thiên Chúa đã sắp đặt cho họ gặp nhau. Tình yêu sét đánh đã nảy sinh ngay từ lần đó, tình yêu đã xếp hai con tim, hai tư tưởng, hai con đường, hai cách sống, hai cách dấn thân, hai tần sóng… trùng khớp nhau. Không cần keo dính, không cần xúc tác, sự trùng khít khiến cho không gì chia tách được. Như trong thư của thánh Phaolô: Không ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thì họ cũng tin rằng không gì chia cắt tình yêu của họ với nhau, vì chính Chúa đã sắp đặt điều đó, tình yêu của họ cũng như tình yêu với Thiên Chúa.
Sau lần đó họ thường đi với nhau đến các trường đại học để cùng mời gọi các bạn sinh viên tham gia nhóm của họ. Thấm thoát 3 năm yêu nhau, họ cùng đồng hành với nhau trong vai trò truyền giáo của mình nhưng chưa một lần họ cảm thấy mâu thuẫn. Sự kết hợp của họ làm cuộc sống của họ trở nên phong phú hơn, họ cảm thấy tới gần Thiên Chúa hơn. Họ biết rút tỉa những điểm hay, điểm dở mỗi bên để làm cho những sinh hoạt mỗi người và của nhóm mang lại nhiều ý nghĩa hơn cho những bạn sinh viên. Giờ đây họ quyết định tiến tới hôn nhân để xây dựng một gia đình hiệp nhất.
Họ rất quyết tâm, nhưng họ cũng biết trước mắt mình là một trở ngại lớn của hai gia đình, của truyền thống. Hơn ai hết, khi hai người cùng nằm để chịu những làn roi điên cuồng của ông bố, là lúc họ hiểu thấu nhất. Họ vẫn luôn tin rằng, Chúa sắp đặt tình yêu của họ, và sự gì Thiên Chúa liên kết thì loài người không được phân ly. Nhưng giờ đây họ vẫn không biết làm gì. Họ đang bơi giữa đại dương tình yêu mà không hề thấy một mảnh phao giải cứu, chỉ một điều còn lại là họ vẫn tin.
Phúc cho ai không thấy mà tin. Quả thật Thiên Chúa lại lần nữa sắp đặt cho họ. Cái ngày, em Cò bị dập ngón chân gây ra vết nứt trên mặt Chúa, là cái ngày ông cha già thay đổi, và cũng là cái ngày tình yêu của họ bị thử thách tư bề. Nhưng bây giờ, nắm tay cha già, cô bé như được ngồi trên con thuyền vững chắc. Sau khi tâm sự hết với cha, cô cảm thấy nhẹ nhàng như tình yêu của họ đã được chấp thuận trước mặt Chúa và Giáo hội. Còn cha già, sau khi nghe hết những lời tâm sự của cháu gái. Cha lại ngước mắt lên trời, dâng lời tạ ơn Thiên Chúa. Sau đó cha trở lại nhìn cháu gái với ánh mắt đầy yêu thương và ngài mỉm cười nói:
Cha chúc lành cho tình yêu của chúng con. Tin Lành, Công giáo, hay bất cứ hệ phái nào đều đến từ kế hoạch của Thiên Chúa. Sự phân tách như vết nứt làm cho viên đá tảng trở nên bức tranh phong phú hơn. Thiên Chúa là Đấng sáng tạo và không ngừng dưỡng nuôi muôn loài theo kế hoạch của Ngài. Ngài như điểm cao nhất trên đỉnh núi, Ngài luôn yêu thương và kêu mời mọi tạo vật đến gần với Ngài, trở nên hoàn hảo như Ngài. Mỗi tôn giáo, như mỗi con đường từ các hướng khác nhau giúp người ta đi lên đỉnh núi gặp Ngài theo nhiều hình thức khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, văn hóa khác nhau… Chúng ta không được loại trừ, dụ dỗ, chỉ trích, chê bai… nhưng hãy xây dựng con đường của tôn giáo mình thật đẹp để nhiều người nhận thấy và từ bỏ lối sống lầm lạc mà đến với Đỉnh Duy Nhất.
Cha rất ngưỡng mộ và chúc lành sự can đảm dấn thân vì tình yêu đôi lứa tuyệt vời của chúng con. Chúng con cứ xây dựng gia đình hiệp nhất của chúng con trong đức tin vào Chúa. Các con cứ sống hạnh phúc và đừng quên dâng lời tạ ơn Thiên Chúa. Cha tin chắc rằng Thiên Chúa sẽ không ngừng chúc lành cho hạnh phúc của chúng con. Gia đình chúng con sẽ là bằng chứng về tình yêu hiệp nhất các tôn giáo.
Hãy vui mừng lên con. Mọi luật lệ, hình thức, phong tục bề ngoài con cứ để cha lo. Các con hãy chuyên tâm làm cho ngọn lửa tình yêu của mình bùng cháy thật lớn. Đó là điều mà Thiên Chúa hằng ước mong.