Tôi đứng đó
Mọi người đứng đó
Họ khóc, họ đau buồn, họ thương tiếc,…
Cho tôi
Tôi đã chết! Ôi không! Tôi đã chết
Mười bảy tuổi đời
Thật tiếc cho tôi…
Mẹ tôi gào lên muốn tự tử
Ba im lặng, mắt đỏ hoe
Em tôi nức nở, trách tôi sao bỏ nó
Chị khóc trong thầm lặng, nhớ về tôi,…
Xung quanh là người than khóc cho tôi
Nào bạn bè, nào anh em, nào thầy cô, tri kỉ…
Và tôi đứng đây, không một ai để ý…
Vì tôi đã chết…
 

Bừng tỉnh sau cơn mơ chân thật
Tôi nhận ra cuộc sống quý giá đến nhường nào
Tôi chưa kịp cảm ơn, chưa kịp xin lỗi
Chưa kịp bù đắp, giúp đỡ cho hết những người tôi mang ơn
 
Cảm ơn Chúa vì mỗi sáng thức dậy
Con lại thêm một ngày để sống
Con sẽ dùng con mắt yêu thương mà nhìn khắp mọi bề
Và sẽ cảm ơn và sẽ xin lỗi và sẽ bù đắp tội lỗi con.
 
* Matta Võ Thị Thu Uyên
Gx. Phú Hòa
Sn: 1999
Giải Triển vọng


































Được tạo bởi Blogger.