(Mã số: 17-103)
Nga đẩy cánh cửa bước ra khỏi phòng. Cô cảm thấy mệt mỏi khi cứ giam mình trong bốn bức tường chật hẹp. Thế giới ngoài kia ồn ào và hối hả quá. Những người, những xe lướt nhanh trên mặt đường nhựa. Nga không biết mình còn có thể nhìn thấy thế giới nhỏ bé này bao nhiêu lần nữa. Ngày mai liệu rằng có dành cho cô không? Như thường lệ, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá trước đền Đức Mẹ để cùng tâm sự và cầu nguyện trong vòng chuỗi Mân Côi từ túi áo quen thuộc.
Tuấn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Nga, anh liền đi tới. Nga nhìn Tuấn, khóe mắt hoe đỏ nhưng không nói lời nào. Hai người cứ ngồi bên nhau nhìn say đắm hình tượng Đức Mẹ như thế cho đến khi ánh điện đã sáng hẳn cả góc phố. Huế đã lên đèn rồi. Mọi thứ dường như lung linh mờ nhòa hơn. Nga thở dài:
- Còn chứ! Nhất định! Không chỉ ngày mai mà nhiều ngày sau nữa, chắc chắn.
Nga quay sang nhìn Tuấn, nhìn sâu vào đôi mắt quen thuộc luôn luôn đồng cảm và chia sẻ với cô. Tuấn tiếp lời:
- Cậu có nhìn thấy Đức Mẹ đang cười không?
- Cậu có nhìn thấy Đức Mẹ đang cười không?
- Có chứ, tất nhiên rồi!
- Vậy đó, Mẹ đã chịu đau khổ rất nhiều: chịu mất Con yêu dấu của mình và chịu cảnh nhìn con cái Mẹ trên trần gian hết lần này tới lần khác xúc phạm đến trái tim tinh tuyền của Mẹ. Nhiều lần hiện ra, mẹ khóc lóc, van nài con cái Mẹ hãy ăn năn sám hối, siêng năng lần chuỗi Mân Côi để cầu nguyện hòa bình cho thế giới… Nhưng Hội Thánh vẫn luôn để hình tượng của Mẹ luôn mỉm cười để nhắc và dạy chúng ta rằng: Mẹ là người luôn luôn điềm tĩnh, luôn suy đi nghĩ lại mọi chuyện trong lòng và nhất là lúc nào cũng nhận lời con cái của Mẹ kêu xin như người Mẹ hiền hiểu ý các con…
- Tớ biết nhưng nó có ý nghĩa gì?
- Mẹ đã có những lúc tuyệt vọng và nếu như chúng ta thì không thể nào bước tiếp đi được nữa. Nhưng nụ cười của mẹ đã chứng minh Thiên Chúa đã ban cho Mẹ ơn sức mạnh, giúp Mẹ cất hết nỗi đau trong lòng và thực hiện chương trình cứu độ của Thiên Chúa…
Nga nhẹ nhàng bỏ hai tay vào túi áo nhưng vẫn còn nắm chặt tràng chuỗi Mân Côi. Cô rất bất ngờ vì bao lâu nay cô không hiểu hết những điều tuyệt vời của “nữ tì Thiên Chúa”. Nhưng Tuấn cũng không thể nào hiểu được tâm trạng của cô. Nga nhìn Tuấn và giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào cô không kịp đón nhận. Tuấn ôm cô vào lòng, trong vòng tay anh cô cảm thấy mình rất nhỏ bé. Nga đẩy anh ra, mỉm cười:
- Cảm ơn anh vì tất cả!
Cô biết câu nói ấy không cần thiết nhưng không hiểu sao cô lại buột miệng nói ra. Lời cảm ơn xem ra thật thừa thãi. Tuấn đã làm mọi thứ chỉ để nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng trái tim cô lại hướng về một người con trai khác. Là Bảo. Quê bảo ở Lào Cai, một nơi khá xa thành phố Huế êm đềm thơ mộng này. Lào Cai mà cô từng nghe Bảo nói với một tình yêu rất lớn. Cũng giống như cô yêu Huế của mình vậy. Thậm chí Huế với Nga là máu thịt không thể tách rời. Còn Bảo đã chấp nhận tách rời mảnh đất ấy để đến Huế, để dựa vào lòng Huế khi người con gái anh yêu bỏ mặc anh. Cô đã gặp anh vào một mùa thu nhẹ nhàng cách đây 5 năm. Bảo ngồi ở ghế đá và đang chơi đàn ghita. Anh say sưa hát. Còn cô thì đang chăm chú dán mắt vào cuốn sách vừa mượn được ở thư viện sáng nay. Nga không thể nào tập trung đọc khi tiếng nhạc cứ ập thẳng vào tai. Cô định đứng dậy rời đi nơi khác nhưng chính giọng hát trầm ấm của Bảo đã níu cô lại.
“ Ánh trăng mỏng manh
Khẽ rơi bên thềm
Nhẹ như khúc ca êm đềm
Đóa hoa mùa thu
Rơi ngát hương đêm
Đợi chờ ai trong nỗi nhớ giăng đầy…”
Cô đứng ngơ ngẩn nhìn Bảo cho đến khi anh cất đàn đi, không hát nữa. Nga cảm nhận được lời bài hát trĩu nặng tâm sự. Cô vốn là người nhìn ra được những thứ cảm xúc mà người khác cố tình che giấu- một cách rất giỏi. Tự nhiên, Bảo đứng dậy bước đến, cười hỏi:
- Bạn ơi, cho tớ hỏi Trường sư phạm nằm ở đâu?
Nga vẫn chưa hết bất ngờ và ngại ngùng vì chính cô lúc nãy đã nhìn anh rất lâu. Cô luống cuống:
- Anh đi thẳng…rẽ phải là đến!
Cô phải mất thêm mấy phút nữa để định hình lại cảm xúc vừa thoáng qua. Chỉ đơn giản là một câu hỏi từ Bảo, tại sao cô lại run đến thế. Giọng nói ấy không phải là người Huế. Vậy anh ta từ đâu đến nhỉ? Chất giọng trầm và ấm lắm!
Nga đang nhớ lại lần đầu tiên gặp Bảo ở công viên - ngay tại nơi này tim cô đã biết thế nào là rung động. Thật ra tình cảm rất khó để lí giải. Cũng không phải tự nhiên mà có được. Song khi nó đến thì nghiễm nhiên người ta sẽ thừa nhận.
Rồi tình cờ cô gặp lại anh ở nhà sách. Lần này cô đang cố với tay lấy quyển sách nằm trên cao. Nhón mãi vẫn không lấy xuống được. Anh từ đâu xuất hiện đưa nó cho cô và tủm tỉm cười:
- Cố ăn nhiều vào cho chóng lớn mà lấy sách ở trên cao nhé, cô bé!
Nga ngượng đỏ mặt rồi chạy đi tìm một góc khuất nhất ngồi đọc cho yên tĩnh. Những ngày sau, tần số gặp anh nhiều hơn. Cô luôn bỏ sẵn máy tính trong cặp để hứng lên là ngồi viết truyện. Cô mong một ngày không xa tác phẩm của mình sẽ được in thành sách và xuất bản thật nhiều. Cô cảm thấy sung sướng khi nghĩ đến những điều đó. Đang ôm laptop và cười một mình thì anh đã ngồi xuống đối diện và nhấm nháp tách cafe sữa từ bao giờ. Cô biết anh đang ngồi cùng nhưng lại tỏ ra không quan tâm. Anh cũng ngồi uống từng ngụm nhỏ rồi nhìn ra bên ngoài. Ở đây có thể nhìn thấy cây cầu trắng nối đôi bờ sông Hương. Anh thích thú nhìn ngắm những chiếc xích lô đang chở khách du lịch nối đuôi nhau vòng vèo. Rồi Bảo gõ nhẹ xuống bàn gây sự chú ý với cô, hỏi:
- Em đã bao giờ đi dạo quanh thành phố bằng xích lô chưa?
Cô ngước lên tròn mắt:
- Em sống ở đây nên chỉ đi dạo bằng xe đạp thôi! Có khi dạo hết cả Huế này rồi!
- Anh hỏi là đi bằng xích lô cơ mà?
- Vậy thì chưa ạ! - Cô tiếp tục chúi mắt vào màn hình và gõ liên tục. Hôm nay tự dưng có người làm phiền khiến câu chữ cứ rối cả lên. Bảo biết cô chắc đang ấm ức vì anh cứ làm phiền khiến cô không tập trung được. Nhìn là hiểu. Bảo lóe lên suy nghĩ sẽ chọc cho cô phải tức điên lên. Anh tiếp tục hỏi:
- Ở Huế mà chưa đi dạo bằng xích lô à? – Giọng có chút châm biếm - Hay hôm nay làm hướng dẫn viên du lịch cho anh đi! Anh sẽ trả công!
Cô dừng tay trên những phím gõ và im lặng. Hướng dẫn viên du lịch à? Nghe có vẻ hay đấy. Nhưng mình với anh ta có thân đâu, không nên nhận lời. Cô nghĩ thế và lắc đầu từ chối.
- Anh sẽ đãi em một chầu lớn. Đồng ý đi!
Lúc này cái bụng đói của cô bắt đầu biểu tình dữ dội nên cô lại đắn đo. Nhắc đến đồ ăn miễn phí là mắt cô sáng lên rồi. Tự nhiên cô gật đầu.
Cô và anh cùng ngồi lên xích lô và cười nói luyên thuyên. Không ngờ lại nhanh chóng hợp nhau quá. Sau khi chạy một vòng quanh thành phố, cả hai dừng lại ăn phở và đi dọc bờ sông Hương. Anh trầm trồ:
- Chà! Thích thật chứ! Ngày xưa nghe Hoàng Phủ Ngọc Tường kể chuyện sông Hương đã thấy nó đẹp. Giờ tận mắt nhìn mới thấy hơn thế nữa!
Nga lặng nhìn những cảnh ở sông nên không chú ý đến lời khen tấm tắc của Bảo. Cho đến khi anh lay lay cánh tay cô :
Nga lặng nhìn những cảnh ở sông nên không chú ý đến lời khen tấm tắc của Bảo. Cho đến khi anh lay lay cánh tay cô :
- Nãy giờ có nghe anh nói gì không hả cô bé ?
- Em là sinh viên rồi nhé ! - Cô lườm anh - Không thích gọi vậy đâu !
- Rồi rồi…- Anh gật gật- Thế em tên gì?
- Dạ...Thiên Nga, còn anh?
- Gia Bảo! Mà tên em hay thật!
- Em thấy nó cũng bình thường thôi.
- Đâu! Hay mà! Thiên Nga là một loại chim trời, biểu trưng cho sự chung thủy, đúng không?
Cô chớp mắt ngạc nhiên:
- Tài thật! Bộ anh biết đoán ý nghĩa tên à?
- Thì nó sờ sờ ra rồi còn gì!
Cũng đã gần trưa, hai người cũng đã thấm mệt. Cô dẫn anh vào thăm địa điểm cuối cùng đó là ngôi nhà thờ mà người Huế quen gọi là “nhà thờ Dòng” (nhà thờ Đức Mẹ hằng cứu giúp) ngồi xuống bóng mát đền Đức Mẹ.
- Em theo đạo Công Giáo à!
- Dạ, còn anh!
- Tin Lành! Khác nhỉ…
Nga chợt hành động theo thói quen lúc bé mẹ cô hay dạy:
- Em với anh cùng nhau cầu nguyện cùng với Đức Mẹ đi.
- Bên Đạo anh không cho phép thờ Đức mẹ Đồng Trinh và cầu nguyện với Bà. Và chưa bao giờ anh làm điều như em làm cả.
Câu nói của anh làm cho cô im lặng. Tại sao lại có sự xa cách như vậy. Cũng là tôn vinh Thiên Chúa tình yêu nhưng tại sao lại có những điểm khác như thế. Mọi thắc mắc cùng với những câu hỏi tràn ngập đến cô. Cô buồn vì có lẽ cô với Bảo không thể tiến tới hạnh phúc hôn nhân được, dù rằng cô đã có tình cảm với anh, vì trái quan điểm tôn giáo.
Và như thế, cô đã quyết định từ bỏ cái tình cảm mới chớm nở đầu tiên của mình. Nhưng cô càng đau khổ hơn khi biết rằng buổi gặp mặt hôm ấy cũng là buổi gặp mặt cuối cùng giữa Nga với Bảo… Cô nhận được cuộc thoại từ phía bạn bè của Bảo. Anh ra đi khi Nga đã từ chối tình cảm của anh trong một vụ tai nạn. Nước mắt rươm rướm như muốn chảy ngược lại trong tim khi người mà cô từng nghĩ rằng sẽ xây dựng hạnh phúc gia đình đã bỏ cô lại.
Giờ đây, Bảo đã đi xa và không bao giờ quay trở lại. Nga cầm tràng chuỗi trên tay lần hạt để cầu nguyện cho Bảo. Mọi thứ như bị sụp đổ và dừng lại. Phải chăng Chúa đã ban cho cô một dấu chấm ngay giữa cuộc đời khi mà cô chưa đủ sức để vượt qua (mồ côi cha, mẹ từ nhỏ), giờ đây lại thiếu vắng tình yêu. Trong lòng cô vẫn luôn mong ngóng một điều gì đó thật tốt đẹp từ Thiên Chúa.
Hàng nước mắt chảy ra từ rất lâu rồi. Nhưng Tuấn không thể nào với tay và lau nước mắt cho cô được, vì đối với Nga anh chỉ là một người bạn. Bỗng,…
- Nga cậu có thấy ngôi sao xa xôi kia không? Đố cậu nó có lẻ loi không?
- Không! Vì xung quanh còn có những ngôi sao khác! Chúng cùng nhau tỏa sáng!
- Thật ra… những ngôi sao ấy cũng cách nhau rất xa. Và một ngôi sao vẫn sáng cho dù không có sự tồn tại của những ngôi sao khác. Nó vẫn sáng dù nó lẻ loi. Cậu cũng phải như vậy!
- À ừm… Khoảng cách có quan trọng không Tuấn?
- Có chứ! Nhưng là khoảng cách giữa người với người. Chứ khoảng cách địa lý thì không tính!
Nga im lặng. Cô không biết nói gì. Nhưng chính sự im lặng ấy đã trả lời cho tất cả. Chỉ Thiên Chúa mới hiểu cô đang nghĩ gì lúc này. Tuấn cười buồn:
- Này Nga! Cậu đang nhớ anh ta à?
- Ừ... một chút thôi! Nhưng cũng chẳng để làm gì…vô nghĩa quá!
- Cậu có biết cuộc sống có những phép thử cho mỗi người không ?
- Vậy hả? - Nga nghiêng đầu
- Trên đường thời gian của mỗi người, có những người chúng ta bắt buộc gặp. Có thể chỉ để nhận từ họ một vài điều gì đó.
- Ừm…
- Vì vậy cậu đừng buồn nữa. Hãy tin tưởng vào tình thương của Chúa và Đức Mẹ. Hãy chấp nhận mọi thứ Người đã an bài và sống cho thật tốt! Và…vẫn luôn có tớ bên cạnh mà…
Nga biết Tuấn rất yêu cô, và cô cũng có chút tình cảm vượt qua tình bạn đối với anh. Nhưng trong lòng, cô không thể nào cho anh một cơ hội. Vì nếu như vậy cô sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh vì đã yêu Bảo trước anh. Bỏ qua những dòng suy nghĩ, cô tiếp chuyện:
- Cậu biết không? Có thể ngay ngày mai tớ sẽ không còn nhìn thấy bầu trời đầy sao này nữa!
- Đừng nghĩ như vậy… Mọi chuyện rồi sẽ ổn!
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn” - Nga đã nói câu ấy nhiều lần sau mỗi lần cầu nguyện để thêm mạnh mẽ mà cố gắng vượt qua hiện tại. Qúa khứ ngọt ngào mà cô có giờ không còn nữa, không kéo dài được lâu. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong đó thì hóa ra cô đang đầy ải mình. Chỉ có người bỏ lỡ đi tuổi xuân mới phải nuối tiếc. Còn cô, tuổi xuân của cô là phía trước. Cô chỉ đang chạm những bước đầu tiên lên con đường kì lạ mang tên “thay đổi để khác” mà bất kì ai cũng phải trải qua. Ai rồi cũng thế thôi. Cũng phải khác đi mỗi ngày. Đi qua những yêu thương nồng nhiệt, ngọn lửa tình sẽ tắt hoặc âm ỉ. Cuộc sống luôn khiến người ta phải thay đổi dù muốn hay không…
Một buổi sáng, mưa lách tách rơi, chạm nhẹ vào lòng cô những thanh âm khắc khoải. Nga ngồi nhổm dậy và mông lung nghĩ. Bệnh của cô đã có phần tốt hơn trước. Mắt cô sẽ được điều trị để khỏi hẳn. Bác sĩ đã nói với người thân cô về sự tiến triển tốt hơn mà không có lí do nào giải thích được cả. Phải chăng là phép mầu từ Thiên Chúa? Có lẽ vẫn còn phép màu hiện hữu trên thế gian này. Trước khi tiến hành phẫu thuật, Nga nắm lấy tay Tuấn:
- Cậu có thể hứa với tớ một chuyện không?
- Được! Cậu nói đi!
- Khi tớ phẫu thuật xong, tớ muốn cậu đi với tớ đến một nơi!
- Ừ…đi với cậu đến bất cứ đâu cũng được. Yên tâm mà phẫu thuật nhé! Đồ ngốc!
Ngày hôm sau, Nga tiến hành phẫu thuật. Cái chạm tay trước khi vào phòng mổ đã làm rơi tràng chuỗi Mân Côi từ tay Nga. Theo lời yêu cầu của bác sĩ, Tuấn ở ngoài. Anh đứng ngồi không yên khi cánh cửa vẫn khép chặt suốt hai tiếng. Gục đầu tuyệt vọng, anh thấy tràng chuỗi Mân Côi của Nga. Anh không ngờ bao lâu nay Nga vẫn luôn trông cậy vào Chúa và sự bầu cử của Đức Mẹ. Thời gian trôi quá chậm cho một người chờ đợi một người có phải không? Anh bắt đầu nghĩ đến Chúa và Đức Mẹ. Tuấn bắt đầu lần chuỗi trong hi vọng ở Thiên Chúa. Anh mong một điều kì lạ xảy ra với anh và cả Thiên Nga nữa…
Dù đã tự trấn an mình và phó dâng mọi chuyện cho Chúa nhưng Tuấn vẫn sợ những rủi ro mà ông ấy nói là có nguy cơ xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Tỉ lệ thành công mĩ mãn là 60%.
Nhưng Nga đã gật đầu đồng ý theo sự quan phòng của Thiên Chúa. Cô không sợ chết, càng không sợ mắt mình không còn nhìn thấy gì. Cô vẫn có trái tim để cảm nhận tình thương của Thiên Chúa và mọi người dành cho cô mà.
Tuấn chẳng biết làm gì để tay chân khỏi lóng ngóng. Anh đặt tay lên ngực và cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Không hiểu sao nhưng anh thấy khó thở khi nghĩ đến chuyện Nga có thể không nhìn thấy được nữa. Mọi lo lắng của anh dồn dập và cuối cùng đã có câu trả lời:
- Người nhà của Thiên Nga…
- Dạ… - Tuấn vội vã
- Ca mổ thành công.
Không tin vào những gì mình đang nghe, anh cố lấy hết bình tĩnh trong lòng. Nụ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc tràn trề trên gương mặt của anh. Anh la lên “tạ ơn Chúa, cảm ơn Mẹ”. Cả bệnh viện và người thân của Thiên Nga chẳng hiểu việc gì đang xảy ra với anh. Nhưng có lẽ anh đang rất vui.
Một tuần đã trôi qua, Nga đã vượt qua căn bệnh của mình trong tình thương của Thiên Chúa và mọi người - nhất là Tuấn… Cô đã hiểu ra được tình cảm mà Tuấn luôn dành cho cô. Nga cảm thấy có lỗi vì bao năm qua chính cô đã làm cho Tuấn buồn. Và hai người đã quyết đinh tiến tới hôn lễ.
Chiều nay, nhà thờ trang hoàng hoa nến lộng lẫy để cử hành thánh lễ Hôn phối cho Nga và Tuấn. Hai người nắm tay và trao cho nhau những lời yêu thương trước mặt Thiên Chúa. Nhưng không ai thể nào hiểu được sự kì lạ của cô dâu và chú rể. Sau Thánh Lễ hai người không về nhà mà dắt nhau tới đền Đức Mẹ, chọn đúng chiếc ghế đá đã gợi cho Thiên Nga biết bao kỉ niệm trong quá khứ. Nga dâng cho Mẹ bó hoa hạnh phúc mà cô đang cầm trên tay. Cảm ơn Mẹ đã gìn giữ cô bao ngày tháng, tri ân Mẹ vì biết bao ân huệ mà ngày đêm Mẹ van nài cùng Thiên Chúa cho chúng con.
Hai người cùng nhau lần chuỗi đến hết và ra về nhà. Và trong lòng Nga vẫn không ngừng suy nghĩ những biến cố mà chính cô đã trải qua mà chỉ Thiên Chuá mới hiểu. Thiên Chúa đã cho cô một dấu chấm nhưng đó không phải là điểm dừng như trong một văn bản. Dấu chấm mà Thiên Chúa ban cho cô giúp cô biết dừng lại và nhìn lại khi quá mù quáng mà không nhận ra tình thương của mọi người xung quanh. Cầm tràng chuỗi trên tay cô cảm thấy có thêm nghị lực trong cuộc sống. Thật đúng khi Mẹ đã tin vào lời sứ thần “không có gì mà Thiên Chúa không thể làm được” mà phó dâng mọi chuyện cho Thiên Chúa.
Sương đã rơi, không khí càng thêm lạnh. Nhưng ân tình của Thiên Chúa, Đức Mẹ và tình yêu giữa con người thì không bao giờ có điểm dừng và lạnh giá. Mà ở đó chỉ có tình yêu tràn ngập hơi ấm. Ai trong chúng ta cũng được Thiên Chúa ban cho một “dấu chấm” được ẩn hiện trong mỗi biến cố để chúng ta nhìn lại. Nhưng chúng ta có siêng năng cầu nguyện, lần chuỗi cùng Đức Mẹ để nhận ra điều đó chăng?