(VVĐT Mã số: 17-108)
Sau bữa sáng, tôi rảo bộ. Đêm qua trời mưa. Sân còn ướt nhẹp. Những bức băng rôn, biểu ngữ xô lệch. May thay hang đá dựng phía nhà thờ vẫn còn nguyên. Phần thô đã xong, chỉ chờ lắp ánh sáng, đặt tượng là hoàn thiện. Cơn mưa đêm đi qua rửa sạch tất cả bụi bặm trần ai bám víu mùa khô hanh. Tôi về phòng toan soạn bài giảng thì cha Huy gọi điện:
- Bác đang làm gì đấy?
- Anh vừa ra xem hang đá, đêm qua mưa to.
- Bên em cũng mưa nhưng chả sao, em đầu tư gần ba mươi triệu nên mưa thế chứ mưa nữa thì cũng muỗi đốt i-nốc.
- Ừ! Bên xứ chú giàu chứ bên anh nghèo xin mãi mới được vài triệu nên phủ bạt, phụt sơn là xong.
- Hà hà. Thôi mai qua em uống rượu khai trương hang đá. Em làm bể cá lớn, mai bác mời bác qua vớt cá uống rượu.
- Ừ! Để anh thu xếp vì tối mai đi dâng Lễ.
- Thôi sang xem có đồ gì dùng được thì ôm về. Bên em nhiều đồ lắm.
- Ừ! Mai anh sang.
- Nhớ sang nhé, em gọi cả mấy anh em thân thiết, mai bác sẽ bất ngờ đấy!
Cha Huy là người cùng quê, ít hơn tôi một tuổi. Huy là em ruột của chị dâu tôi. Gia đình tôi và gia đình Huy rất thân thiết. Lúc bố tôi làm trùm chính thì bố Huy làm trùm hai. Bố tôi hiền lành, hòa nhã, chịu khó còn bố Huy năng động, sáng tạo, mỗi tội tính nóng. Chúng tôi chơi thân từ nhỏ, cùng đi học, cùng đi chăn trâu, cùng đi giúp Lễ. Hồi học lớp 6, Huy tò mò uống trộm rượu Lễ. Uống thử thấy ngon, ngày nào Huy cũng dậy sớm đến giúp Lễ. Rót ra bao nhiêu rượu thì Huy rót lại bấy nhiêu nước lã. Khi cha xứ phát hiện rượu Lễ ngày càng nhạt, ngài liền đình chỉ không cho ai giúp Lễ nữa để truy tìm “thủ phạm”.
Bố tôi nghe biết, nọc tôi ra đánh ba roi. Tôi mếu máo thanh minh mọi nhé. Bố tôi liên tục tra hỏi. Cuối cùng tôi khai Huy chính là kẻ trộm rượu. Nghe vậy, bố tôi chạy lên trình cha xứ. Cha xứ đang ăn cơm tức khí ném bát cơm xuống đất rồi gọi bố Huy lên. Vừa lên tới nơi bố Huy lãnh trọn bài “dân ca và nhạc cổ truyền” của cha xứ. Cha xứ bắt hai ông trùm về cùng con viết bản kiểm điểm đọc trước nhà thờ.
Ngay hôm đó Huy bị ăn một trận đòn thập tử nhất sinh. Bố Huy cầm hai chân dốc ngược đầu Huy xuống giếng. Bố tôi can ngăn kịp thời cứu Huy thoát chết. Huy ở nhà dưỡng thương ba ngày. Tối Chúa nhật, tôi và Huy đọc bản kiểm điểm trước nhà thờ, bố tôi và bố Huy đứng như trời trồng. Từ hôm đó, Huy cạch mặt tôi. Chừng hơn tháng sau, tôi đem hơn hai chục viên bi tới xin lỗi. Hai thằng vặt xoài non, lấy trộm rượu của bố Huy trốn lên gác chuông kết nghĩa huynh đệ.
Lớn lên, chúng tôi được đưa xuống giáo phận xin Đức Cha cho đi tu. Vậy là cuộc đời tu bắt đầu thật đơn giản chỉ bằng cái gật đầu của Đức Cha. Đức Cha chỉ căn dặn, chúng con đi tu là lội ngược dòng đời, cha mong các con luôn phải ghi nhớ đó là sứ vụ giữ gìn và phát huy gia bảo Đức tin.
Tôi học xây dựng được một năm thì Huy thi đỗ vào ngành sư phạm âm nhạc. Khi Huy nhập học xong, hai gia đình quyết định hùn tiền mua cho anh em chúng tôi chiếc Cub 79. Tôi và Huy ở cùng nhau suốt bốn năm Đại học. Từ mớ rau, con cá tới chuyện đời tu đều chia sẻ cho nhau.
Ngày chúng tôi đỗ Linh mục về vinh quy bái tổ, cha xứ cựu chia sẻ lại kỷ niệm Huy uống trộm rượu Lễ xưa kia. Ngài bảo, bao nhiêu anh đi giúp Lễ cho tôi mà giờ chỉ có hai anh liên quan đến vụ trộm rượu trở thành linh mục. Chúa luôn vẽ đường thẳng trên những đường cong. Chúa có cách riêng để chọn người vào làm vườn nho nhà Chúa…
* * *
Gió thổi lạnh sống lưng. Công viên mùa đông im lìm. Bên ghế đá, Dung tựa đầu vào vai Nhật. Cô đung đưa theo cơn gió và cất tiếng hát dịu dàng: “Mùa Noel đó, chúng ta quen bên giáo đường. Mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu…”. Nhật đưa tay siết chặt bờ vai.
- …Nhật biết không, đêm qua trời mưa.– Dung thỏ thẻ.
- Giữa mùa đông lại có mưa rào, lạ thật.– Nhật trần tình.
- Nhật biết không, trước Giáng Sinh thường có mưa đêm như mưa rào. Mưa này như để gột rửa bụi trần cho Chúa Con lâm phàm. Dung gọi đó là mưa rửa hang Nhật ạ.
- Trời ơi! Dung lãng mạn quá! Nhưng mà ngẫm đúng thật. Năm nào cũng có những trận mưa như thế. Song Nhật chỉ thấy nhiều khi cất công cả tháng trời làm hang đá nhưng chỉ cần mưa một cái là hỏng bét.
- Nhưng kỹ sư ơi! Kỹ sư có biết rằng, hang đá hỏng vì bản thân nó không đạt tiêu chuẩn để chào đón Đấng Thiên Sai không?
- Thì… thì… khi công trình sập có thể do hai yếu tố, một là do ngoại cảnh, hai là do kết cấu.
- Vậy năm nào cũng có mưa rửa hang, cớ sao chúng ta không làm hang đá vững chắc.
- Ừ nhỉ! Có khi nào hang đá lòng cũng vậy không. Dung đúng là triết gia. Không. Người có thể nhìn thấu suốt như Dung phải gọi là thần học gia.
- Cái người cấp cho Dung bằng thần học đó chắc cũng phải là bậc đức cao vọng trọng.
- Hè hè. Dung giỏi thật đấy. Nhật chỉ giỏi đốt hương xông khói thôi.
- Bên Công giáo của Nhật còn có cả bộ môn “xông hương học” cơ mà.
- Ây gu gu… Mấy hôm nữa về quê Nhật đón Giáng Sinh, Dung sẽ thấy.
- À đúng rồi! Việc đó Nhật sắp xếp ra sao.
- À ừ… Chúng ta sẽ về quê Nhật bằng xe máy. Dung và Nhật sẽ làm MC.
- Thế còn Huy?
- Huy về từ sáng nay rồi. Huy đánh đàn nên về sớm.
- Nhật có sợ đưa Dung về sẽ gặp phiền phức không?
- Ừ… ừ… Sợ thì đã không đưa về. Đưa về thì không sợ.
- Ở bên Dung, Nhật có hạnh phúc không?
- Mình… mình… mình… cũng…
- Nhật không cần trả lời. Mình biết Nhật sẽ bối rối.
- Mình… mình… mình…
- Đã bảo không phải nói rồi mà…
- Nhưng mà mình yêu Dung…
- Cái gì? Cậu… cậu… vừa nói gì. Cậu vừa nói từ mà cậu không được phép nói!
- Tại sao mình không được nói? Tại mình đi tu sao? Đi tu ư? Mình… mình sẽ bỏ tu… bỏ hết... Dung hiểu không?
Bốp… - Một cái tát như trời giáng. Dung bật dậy nhìn thẳng vào mắt Nhật. Nhật đưa tay xoa má. Dung chất vấn…
- Cậu có biết, cậu đang nói gì không?
- Mình chỉ làm theo tiếng con tim thôi…
- Sẽ không bao giờ có chuyện mình và cậu yêu nhau. Cậu có biết nếu cậu bỏ tu vì một đứa con gái Tin lành như mình thì gia đình cậu, dân làng hàng xóm, những người đồng đạo với cậu sẽ phản ứng thế nào không?
- Không… không… mình… mình không quan tâm. Tại sao chứ. Tại sao mình và Dung không thể đến với nhau. Công giáo thì sao? Tin lành thì sao? Đi tu thì sao? Mình yêu Dung. Rồi mình theo Tin lành, mình sẽ thành mục sư và chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.
- Cậu bị điên thật rồi! Cậu nói như thế sẽ chẳng ai để cậu làm linh mục đâu!
- Linh mục ư! Linh mục là gì nếu không có trái tim, không có tình yêu. Chúa Giêsu sinh ra đâu có phải để dành riêng cho người Công giáo.
- Vậy cậu có giỏi thì cậu làm linh mục đi, hãy làm cho mọi người biết rằng Thiên Chúa là của cả nhân loại. Chúa Giêsu không phải là tài sản của bất cứ ai, bất cứ tôn giáo nào… Cậu có làm được không?
- Không! Mình không cần làm linh mục. Mình chỉ cần Dung thôi. Chỉ Dung là đủ…
      …Nhật nhào đến ôm Dung. Dung lùi lại gạt tay Nhật. Dung vung tay... Bốp... Một cái tát như trời giáng ném vào Nhật. Nhật lùi lại. Tay bo má. Nhật ngồi xuống, nước mắt trào ra. Dung hạ mình ghé sát Nhật. Cô lấy tay lau nước mắt Nhật rồi an ủi…
- Nhật biết không, cuộc chiến tranh thế giới thứ ba sẽ là cuộc chiến tranh tôn giáo. Dung hiểu tình cảm Nhật dành cho Dung. Và thật lòng, Dung cũng… cũng… quý mến Nhật. Nhưng Nhật ạ, chúng mình không thể yêu nhau, không thể đến với nhau được. Nhật tỉnh táo đi. Dung xin lỗi…
- Vậy giờ Dung tính thế nào. Nhật sẽ rất đau khổ.
- Nhật bình tĩnh nghe Dung. Nhật phải làm linh mục, vì đó là ước mơ của Nhật, là niềm hy vọng của gia đình và mọi người. Dung biết Nhật sẽ là linh mục tốt. Dung và Nhật vẫn mãi là bạn thân. Dung sẽ giữ tấm ảnh Đức Mẹ Fa-ti-ma Nhật tặng hôm sinh nhật.
- Dung không sợ những người đồng đạo lên án sao?
- Nhật à, sao mình phải sợ hãi khi làm việc đúng chứ. Bức ảnh đó không chỉ là món quà sinh nhật đơn thuần mà đó còn là món quà đức tin Nhật tặng Dung. Dung có quyền giữ cho riêng mình.
- Cảm ơn Dung!
- Dung muốn nói với Nhật một điều nữa, Dung mong rằng dù thế nào thì chúng ta vẫn giữ nguyên tắc “tôn trọng sự khác biệt của nhau”. Dung nghĩ rằng, chỉ có tôn trọng sự khác biệt mới giúp chúng ta đối thoại và xích lại gần nhau.
- OK. Dung. Nhật hiểu rồi. Dù Nhật biết, Nhật sẽ đau khổ. Nhưng… nhưng… Nhật sẽ cố gắng. Nhưng quên Dung là điều thật khó.
- Nắng mai lên đẩy xa màn đêm. Nhật sẽ là một linh mục tốt. Đừng phụ lòng Dung mong mỏi. Nhật nhé!
- Vậy kế hoạch về quê Nhật làm MC bị phá bỏ à Dung?
- Không! Dù xảy ra chuyện gì thì Dung vẫn giữ lời. Dung sẽ về quê Nhật làm MC.
- Lạy Chúa. Tạ ơn Chúa. Vậy là tốt rồi. Cảm ơn Dung. Xin lỗi đã làm Dung buồn lòng.
- Cậu lại khách sáo rồi. Sao phải xin lỗi chứ. Lý trí biết đúng biết sai còn con tim không có khái niệm sai đúng.
* * *
Từ xứ tôi chạy tới xứ của Huy mất hơn nửa giờ đồng hồ. Quãng đường không dài lắm nhưng xấu xa tội lỗi vô cùng. Xứ tôi được liệt vào những xứ hèn mọn. Người dân chỉ trông vào cây lúa, con gà. Bù lại họ sống tình cảm coi cha xứ như vị thánh sống. Thành ra, tôi nói gì họ cũng nghe, cũng đồng ý. Xứ Huy nằm giữa thành phố. Giáo dân đông đúc, nhiệt tình, quảng đại. Huy là dân nghệ sĩ có khả năng thuyết phục thế nên công việc mục vụ khá thành công. Hầu như cả giáo xứ không ai trách móc, chống đối. Ở cái thời đại tranh tối tranh sáng này, linh mục như vậy được xem là trọn bề nhân nghĩa.
Ngay khi về nhận xứ, việc làm đầu tiên của Huy thông báo kế hoạch đập bay ngọn tháp cũ, xây hai ngọn tháp mới, kéo dài nhà thờ và dựng lễ đài hoành tráng. Huy đến tận nhà những người bất đồng, ngồi ăn cơm uống nước với họ nhưng tuyệt nhiên không động gì đến tháp chuông nhà thờ. Huy cứ đi hết nhà này đến nhà khác khoảng chừng gần một năm thì ai nấy đều phục ông cha xứ sát đất. Thế nên, từ khi Huy khởi công phá tháp cũ đến khi hoàn thành tháp mới chỉ mất chừng nửa năm. Một bên tháp Huy đặt tượng Lòng Thương Xót, còn bên kia đặt tượng Đức Mẹ Fatima.
Năm nào vào dịp Giáng Sinh, Huy cũng hô hào giáo dân đóng góp để làm hang đá. Khi hoàn thiện, Huy thường mời các cha lân cận tới liên hoan, một phần để khoe hang đá, một phần là cớ để anh em gặp gỡ, phần nữa là mời các đại gia hào phóng lì-xì cho các cha. Thế nên ai cũng thích, được ăn được nói, được gói mang về.
Mải nghĩ về Huy, tôi chạy xe chậm hơn bình thường. Con đường xấu xa khiến xe của tôi bám đầy bụi trần. Qua cổng nhà thờ, tôi toan định tăng tốc chạy vào nhà xứ thì có hai xe tải lớn án ngữ. Tôi đánh lái sang trái, lách sau hai xe. Chiếc xe bụi trần dừng trước hòn non bộ. Huy tiến lại mở cửa. Tôi bước xuống bắt tay Huy. Trời đất! Suýt chút nữa tôi ngất xỉu. Mục sư Hùng và phu nhân của ông là Phương Dung đang đứng trò chuyện cùng mấy ông cha trong vùng. Tôi đứng ngẩn tò te, tay bóp chặt tay Huy.
- Bất ngờ lắm phải không. Thôi bỏ tay em ra! – Huy lên tiếng khiến tôi giật mình buông tay.
- À… ờ… chú mời cả vợ chồng Phương Dung à… Nhưng nhà thờ đẹp thế mà lại đi dựng hai cái ô tô to vật vã trước cửa vậy. – Tôi trấn tĩnh và đánh lạc hướng.
- À! Ô tô tải chở Kinh Thánh của vợ chồng Phương Dung. Họ đang trên đường đưa về bản để tặng nên tiện thể ghé qua đây. Họ để ô tô ở đó nhằm tránh nắng.
- À… ờ… vậy tốt quá! Chắc lát phải xin Phương Dung vài cuốn mới được.
- Tưởng ai chứ bác thì Phương Dung có thể cho tất. Thôi bác vào chào mọi người xong xuống chiến đấu. Hôm nay em chế món gỏi cá nhệch ngon thôi rồi bác ạ.
- À… ờ… ờ… Đến chỗ chú lúc nào chẳng được ăn ngon…
Từ lúc nhìn thấy mục sư Hùng và Phương Dung, tôi như kẻ mất hồn. Phương Dung vốn là bạn học cùng lớp Đại học với Huy. Tôi gặp Dung khi đi chơi với Huy. Dung là cô gái xinh xắn dễ thương lại có kiến thức. Đặc biệt Dung theo Tin Lành. Trò chuyện với Dung rất thú vị. Sau này, chúng tôi thường xuyên đi dự Lễ của nhau, khi rảnh ra công viên ngồi chuyện trò. Đa phần nội dung trao đổi là về điểm giống và khác nhau giữa Công giáo và Tin Lành. Có điều tôi luôn lép về trước Dung khi nói về Kinh Thánh. Sau nhiều bàn thua nghiệt ngã, tôi quyết tâm ra sức học Kinh Thánh khiến anh em tu cùng nể phục. Nhưng khốn thay, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Hồi năm tư, suýt nữa tôi bỏ tu nhưng Dung khéo léo từ chối lời yêu và động viên tôi tu tiếp. Về sau, Dung lấy Hùng khi Hùng học năm thứ tư ở học viện Thần Học Tin Lành. Thời gian đó tôi khủng hoảng nặng nề. Có những lúc con tim muốn bốc cháy. Tới tận bây giờ mỗi khi nghĩ tới Dung, tôi lại thấy cổ hòng nghẹn lại, tim đập loạn xạ.
* * *
Chiếc xe Cub 79 đỗ trước cổng. Nhật xuống mở cổng. Mẹ cậu tiến ra. Phía sau xe, Dung thu mình như thỏ con. Mẹ cậu vội vàng ghé sát vào cậu nói nhỏ…
- Trời ơi! Thằng giời đánh. Tao tưởng thằng Huy nói đùa ai dè mày đưa con quỷ cái về thật. Mày vào nhà đi, thầy mày đang chờ đó.
- Thế là sao vậy u? U gọi ai là quỷ cái? Đây là Dung bạn học của Huy về làm MC tối nay. Mà thằng Huy đã nói gì với thầy u?
- Tao không biết! Mày cứ vào nhà đi, thầy mày đang chờ.
Dung hoảng hốt giật giật vai áo Nhật. Hoàng Nhật không nói, chạy xe vào trước cửa nhà. Nhật toan định dừng xe thì bất ngờ… Lạch… cà… lạch… cà… lạch… ù… òa… rào… Nhật và Dung không hiểu điều gì đang diễn ra. Cô cậu chỉ thấy toàn bộ quần áo, người ngợm ướt nhép. Thì ra bố Nhật hất cả chậu nước rửa ấm chén vào hai đứa. Hất xong, bố Nhật chỉ thẳng tay vào đuổi hai đứa ra khỏi nhà. Mẹ Nhật nước mắt ngắn nước mắt dài chạy theo con thì bị bố Nhật bắt quay vào nhà.
Nhật chạy thẳng lên nhà thờ tìm Huy. Nhìn bộ dạng hai người ướt nhép, Huy phần nào hiểu vấn đề nghiêm trọng. Bất ngờ từ trên xe, Nhật nhảy xuống đấm vào mặt Huy. Huy kịp lách người nên cú đấm trượt qua má.
- Thằng chó này! Tao làm gì mày mà mày mách lẻo?
- Anh hiểu lầm rồi! – Huy lên tiếng.
- Lầm cái gì. Lầm mà thầy tao hất nước đuổi ra khỏi nhà.
- Em chỉ… em…
- Thôi! Nhật và Huy im đi! Bình tĩnh còn lo đêm Giáng Sinh đó! – Phương Dung lên tiếng.
- Tao sẽ xử mày sau! Nhớ cái mặt tao này! – Nhật vừa nói vừa chỉ vào mặt.
- …Chú Nhật… chú… chú Nhậ…ậ…ật… À cả cậu Huy đây nữa! Về xem đưa thầy đi viện. Thầy… thầy đang đau tim. – Chị dâu Nhật mặt cắt không còn giọt máu.
- Thầy… thầy… làm sao? – Nhật hỏi.
- Chú về đi! Về đi rồi thấy… - Chị dâu Nhật trả lời.
- Nhật và chị cứ về đưa bác đi viện đi. Em ở lại cùng Huy lo chương trình đêm nay. Nhật an tâm, Dung có thể làm được mà. – Dung đưa ra phương án.
- Anh về lo cho bác đi! Ở đây có em và Dung rồi! – Huy trấn an Nhật.
Đêm Giáng Sinh trong bệnh viện. Nhật vò tai bứt óc. Mẹ và anh trai Nhật ngồi im. Thỉnh thoảng, chị dâu Nhật động viên, mọi chuyện đã rồi chú cố gắng vượt qua đừng để bố mẹ và anh chị lo lắng nữa. Nhật thấy mình có lỗi. Nhật thấy mình vô dụng. Nhật đi đi lại trên hành lang bệnh viện. Phía xa, mọi người nô nức đón Giáng Sinh chỉ có gia đình Nhật trong hoàn cảnh cơ hàn. Bỗng một ngôi sao băng bay ngang, lao thẳng về phía nhà thờ, nơi có MC Phương Dung.
* * *
Sau bữa trưa, tôi rảo bộ hút thuốc. Trong nhà thờ có vài cụ già đang đọc kinh. Bóng tháp chuông phủ kín hai chiếc xe tải. Huy tự hào vì xây được tháp nhà thờ cao nhất giáo phận nên đi đâu cũng khoe. Nhà thờ dài vậy nhưng cũng chẳng đủ cho giáo dân dự Lễ Chúa nhật. Tôi không thấy đáng mừng vì mấy ai bỏ Lễ Chúa nhật. Tôi còn thấy lo nữa, bởi nhẽ giáo dân chỉ thích bề ngoài, tự hào nhà thờ to, tháp chuông cao song thực chất số người đi Lễ, đọc kinh ngày thường suy giảm rõ rệt. Khi Huy mới về nhận xứ, ngày thường tôi qua dâng Lễ thấy giáo dân dự Lễ đông, chật kín nhà thờ, giờ ngày thường Lễ thưa thớt nhìn xuống mà chán ngán, chỉ có vài giáo dân già nua ngồi lọt thỏm trong ngôi nhà thờ rộng như mê cung. Có hôm khi giảng Lễ, tôi dừng lại nhờ các cụ đếm kể cả tượng xem được bao nhiêu. Các cụ nghe vậy phì cười nhưng sau ai cũng trùng xuống. Hình như họ cũng lo lắng.
Tôi vòng xuống phía cuối hai chiếc xe tải chở Kinh Thánh. Chiếc bật lửa trên tay rớt xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt thì chợt phát hiện có mấy người quần áo rách rưới nằm dưới gầm xe. Theo cảm quan, tôi biết đó là những người ăn xin khắp thành phố tụ về đây nghỉ trưa. Tôi tiến lại lên tiếng…
- Sao các vị lại chui vào đây nằm vậy, nguy hiểm lắm!
- Ngày nào chúng tôi cũng nằm nghỉ trưa dưới hai ngọn tháp này, hôm nay xe đậu ở đây nên chúng tôi chui vào đây. – Một người phân bua.
- Lạy Chúa tôi! Sao các vị không ra hang đá kia, nằm đó nguy hiểm lắm! Nhỡ lái xe không biết thì chết!
- Chúng tôi không dám vào đó đâu, lát mấy người trong nhà thờ ra sẽ đuổi đánh chúng tôi dữ lắm. – Người ăn xin trả lời.
- Các vị cứ vào hang đá nghỉ, cứ bảo cha Nhật mời vào! Hang đá đó làm cho người nghèo chứ đâu làm cho người giàu.
- Vâng! May quá cảm ơn ông.
- Các vị biết không, ngày xưa Chúa Giêsu khi sinh ra còn nghèo hơn cả các vị bây giờ. Ngài nghèo hơn cả chữ “nghèo” đấy.
Mấy người ăn xin nghe vậy cười tươi, lục đục vào hang đá. Tôi châm điều thuốc hút. Giữa mùa đông, trời cao xanh, nắng đẹp, nhả một làn khói quyện như rồng bay, tôi lẩm nhẩm “đúng là đời”. Bỗng tiếng phụ nữ vang lên…
- Nghĩ gì vậy cha Nhật? – Thì ra Dung đã đứng đó chứng kiến mọi việc.
- Nghĩ về đời thôi, nhiều cái lạ lắm Dung ạ! – Tôi thủng thẳng.
- Lạ gì! Nói nghe xem!
- À! Mình đang nghĩ cách kiếm tiền để mua Kinh Thánh tặng giáo dân…
- Một cái tháp thì mua được bao nhiêu cuốn Kinh Thánh?
- Nhưng Kinh Thánh đâu có nuôi sống được người nghèo, thuộc mà không thực hành thì cũng bằng thừa.
- Làm linh mục, lý lẽ ra phết. Hình như chiến tranh thế giới thứ ba đang bắt đầu. Nhưng cha Nhật có biết không, một bữa cơm chỉ đảm bảo sự sống cho người ta một ngày nhưng nửa câu nói hay nuôi sống người ta cả đời.
- Thôi thua! Mình về đây tối còn đi dâng Lễ. – Tôi lủng bủng.
- Ừ! Về đi! Nói chuyện lát nữa, tối về lại đưa chén lên rồi bẻ ra… Haha…
- Nhớ đấy!
Tôi tức tối đi vào mở cửa xe, ngồi hồi lâu định thần. Chẳng chào hỏi gì ai tôi lẳng lặng cho xe chuyển bánh. Dung đứng khoanh tay, đầu lắc, miệng cười trông thật đáng ghét. Tôi thấy cổ họng nghẹn lại, tim đập liên hồi. Nhìn vào gương chiếu hậu, bóng ngọn tháp chùm kín người phụ nữ. Chiếc điện thoại rung chuông báo tin nhắn của Dung T.L: “Đêm trước! Mưa rửa hang...”
Được tạo bởi Blogger.