(Hình ảnh minh họa)
Lời tựa: “Điều vĩ đại được ghép nên từ những mảnh vụn yêu thương. Một đời sống cho gia đình, cho tha nhân, cho đi mà không cần nhận lại. Đó là chị gái tôi”. Chị à! Đã ba năm em chưa được gặp chị, nhớ chị nhiều lắm! Em luôn cảm thấy mình thật may mắn và thầm cám ơn đời đã cho em có được chị. Sự hi sinh thầm lặng cùng tấm lòng nhân ái ấy suốt cuộc đời em sẽ không bao giờ quên! Nơi phương xa, chị yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị cảm lạnh kẻo lại ho như trước là khổ lắm đấy! Mong ngày gặp chị!
* * *
- Hoan này, hết học kì 2 con nghỉ học luôn nhé! - Mẹ…
- Mẹ thương con lắm, cũng muốn cho con ăn học cho bằng bạn bằng bè. Nhưng… con thấy đấy. Gia đình ta khó khăn, lại đông các em ăn học. Cha mẹ không gánh nổi năm đứa cùng học một lúc.
- Co…n… Dạ…
Mãi đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên cuộc trò chuyện giữa mẹ và chị gái. Tôi quên sao được nét mặt rười rượi buồn cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má chị. Khuôn mặt thảng thốt, hoang mang ấy in hằn trong tâm trí tôi. Mẹ và chị không hề biết rằng tôi đã nghe lẻn cuộc trò chuyện đó. Nhưng… Lúc ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ tiểu học, không thể can thiệp vào chuyện của người lớn. Tôi cũng không thể chạy ra và nói “Mẹ ơi, mẹ cho chị đi học tiếp đi!”, bởi hoàn cảnh đã như thế, cuộc sống đã bắt ta phải chấp nhận như thế.
Chị gái của tôi à? Quá tuyệt vời! Chị là người con gái công, dung, ngôn, hạnh. Là chị cả trong gia đình, chị quán xuyến hết mọi việc để cha mẹ yên tâm kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học. Chị nấu ăn, cắt cỏ chăn bò, vỗ béo mấy con heo thịt, đan lát thủ công… Chẳng việc gì lọt qua đôi bàn tay vàng ấy. Ở cái tuổi trăng rằm, chị là thiếu nữ duyên dáng. Không ai có thể so sánh nước da trắng ngần, không tì vết của chị. Tôi vẫn thường ghen tị sao chị trắng vậy, không san sẻ qua cho em với. Chị chỉ mỉm cười. Ôi nụ cười, hiền dịu như nàng tiên vậy! Mấy chị em tôi chẳng bao giờ cãi nhau cũng là nhờ chị. Chị luôn chỉ bảo và nhắc nhở rằng: “Trong bất cứ việc gì, các em cũng phải luôn vui vẻ, lạc quan và tin yêu”. Chị đã nhường nhịn cho chúng tôi rất nhiều, từ cái bánh mẹ đi chợ về, chiếc áo mới trong những dịp lễ Tết tới quyển vở trắng tinh có hình bìa đẹp hay trong những trò chơi mà tôi toàn ăn gian. Và hi sinh lớn nhất mà chị phải nuốt nước mắt chấp nhận là nghỉ học để đàn em tiếp tục đến trường. Tuổi mười lăm, ai chẳng ao ước mộng mơ? Tuổi trăng rằm, ai chẳng có hoài bão, khát vọng? Chị hay thủ thỉ với tôi rằng: Cha mẹ đặt cho chị tên Hoan vì mong muốn chị có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống và chia sẻ niềm vui ấy cho mọi người. Ấy thế mà… Niềm vui ấy có còn nữa khi phải giã biệt thầy cô, bạn bè, ngôi trường thân yêu? Tôi thương chị nhiều lắm nhưng không thể chạy đến bên chị và an ủi. Tôi cũng không đủ can đảm để lau đi những giọt nước mắt của chị đang lã chã rơi…
Sau ngày ấy, chị trầm tính hơn, ít cười đùa hơn. Dường như chị đang học cách chấp nhận số phận. Mỗi tối, chị chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, lọc cọc tiến về ngôi thánh đường để đọc kinh. Tôi biết: Chị gái mình đạo đức lắm! Chị còn muốn dâng mình cho Chúa trong đời sống thánh hiến nữa. Tôi để ý thấy chị chỉ ngồi một vị trí trong nhà thờ. Thắc mắc, tôi hỏi chị:
- Sao lúc nào chị cũng ngồi chỗ ngoài của bàn thứ năm vậy?
- Em không thấy ư? Đó là chỗ đối diện với bức hình Đức Mẹ. Chị muốn được nhìn ngắm Mẹ mỗi ngày. Mẹ đẹp và hiền dịu biết bao! – Chị ân cần trả lời.
Thế là từ ngày đó, tôi cũng học theo chị ngồi trước hình Mẹ để nhìn ngắm dung nhan và được Mẹ âu yếm. Trên đầu giường của hai chị em còn có cả tấm hình Đức Mẹ Fatima. Chị chọc rằng: “Em có muốn giống như ba trẻ nhỏ được gặp Mẹ không?”. Tôi hồn nhiên đáp: “Có chứ, em và chị sẽ gặp”. “Tất nhiên rồi, nhưng em phải siêng lần chuỗi Mân Côi thì mới được Mẹ hiện ra”. Ôi! Người cô bé nhỏ của tôi đấy, luôn dạy cho tôi những điều nhỏ bé mà lớn lao biết bao!
Thế rồi một ngày kia, chị tôi xin vào Nam đi làm công nhân. Ngày chị xách va li chuẩn bị lên xe, tôi đã khóc. Tôi khóc vì sắp phải xa chị gái, xa người bạn tinh thần luôn lắng nghe mọi nỗi lòng của đàn em. Chị nhắc nhở chúng tôi phải chăm chỉ học hành, giúp việc nhà cho cha mẹ, còn chị sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền để đóng tiền học phí và cho chúng tôi được học thêm nữa. Thế đấy, bánh xe chuyển động đưa chị tôi đến một phương trời mới, nơi ấy hoàn toàn xa lạ về lối sống, lại không người thân thích, bạn bè. Giữa guồng quay đầy cuốn hút và mạnh mẽ của thành thị, chị vẫn như bông hoa huệ giản dị, khiêm cung và tinh khiết. Chị tôi xinh hẳn ra. Nước da đã trắng lại thêm hồng hào. Nhưng vẫn mái tóc đen dài ấy, vẫn nét dịu dàng, nhẹ nhàng như xưa, chị rất mới mà cũng thật gần. Tôi còn nhớ cảm giác hớn hở, hồi hộp mỗi lần gửi thư và chờ thư chị. Cái địa chỉ nghe lạ hoắc và khó quá chừng. Nào là số mấy, chuyền mấy, công ty, đường, khu, thành phố… Tay viết mà lòng cứ thấp thỏm lỡ lá thư không đến được với chị thì buồn lắm! Những tấm giấy khen qua các năm học của tôi được chị đồng hành như vậy đấy!
Một ngày cuối lớp 11, tôi nhận được những dòng thư của chị. Không chỉ những lời hỏi thăm, động viên như thường lệ mà chị còn tâm sự rằng chị muốn đi học lại cấp ba, học hết chương trình đã bỏ dở, rằng chị muốn tiếp tục thực hiện ước nguyện trên con đường dâng hiến. Ôi lạy Chúa! Chị đã nghỉ học 6 năm rồi, giờ sao học tiếp được nữa, chương trình học đã đổi mới rất nhiều. Chị lớn tuổi mà chịu học chung với bọn đàn em thua mình sáu tuổi sao? Ngại lắm! Nhưng, đã quyết thì phải làm, chị về quê, bắt đầu đi học lại. Quả không dễ dàng để tiếp thu phần kiến thức, lại phải vững vàng về tâm lí. Thế nhưng “ơn Ta đủ cho con”, chị gái tôi đã thành công. Chị vượt qua tất cả các kì thi, được thầy cô và các em cùng lớp yêu mến và ngưỡng mộ bởi nơi chị, có một thứ được gọi là yêu thương luôn chan chứa, căng tràn.
Tốt nghiệp xong cao đẳng mầm non, chị gái quyết định dâng mình cho Chúa. Chị sẽ dâng hiến tuổi trẻ và cả cuộc đời cho những em nhỏ mồ côi, khuyết tật, cho những con người đau khổ bất hạnh. Nét thánh thiện cùng trái tim tràn đầy yêu thương ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho thật nhiều người. Ba năm chưa được gặp chị nhưng chị luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho tôi vượt qua tất cả. Chị đang là tập sinh trong một tu viện ở nước ngoài. Tôi đã là cô giáo, đã đứng trên bục giảng để truyền nhiệt huyết cho các em học sinh thân yêu. Có được hôm nay một phần cũng là nhờ chị. Cám ơn chị gái yêu dấu! Cám ơn Chúa đã cho con có được người chị mẫu mực và tuyệt vời! Ôi mùa xuân thánh hiến! Em vẫn luôn đợi chờ giây phút thiêng liêng ấy, giây phút chị được đính hôn cùng người tình Giê-su!
Giọt nước mắt ai lã chã rơi trong hạnh phúc?