Ngày xưa khi còn bé tôi vẫn thả hồn vào những ước mơ bay bổng. Khi nhìn những đám mây trên bầu trời tôi mặc sức tưởng tượng ra nhiều hình ảnh.


Nơi cõi xa xăm trên bầu trời những đám mây đang tụ dần thành hình chòm râu bạc của ông tôi, kìa là vầng trán cao vời vợi, vành tai mở rộng kéo dài thể hiện sự đắc thọ của người. Những hình ảnh người thân lần lượt được tôi tưởng tượng và hư cấu theo trí óc non nớt của trẻ thơ. Tôi đã từng trèo lên những đỉnh cao phóng tầm mắt về phiá đường chân trời và luôn thắc mắc tự hỏi khoảng cách đến nơi ấy bao xa. Những điều này luôn khích thích trí óc tò mò trẻ thơ và tôi dự định sẽ có một lần đi tới đường chân trời.

Khi dạy nhân bản tôi nói với các bạn trẻ: “Thế giới luôn mở ra trước mắt chúng ta những chân trời mới, các bạn hãy khám phá những chân trời này. Cuộc sống đang mời gọi các bạn vì thế giới này là của các bạn”. Tôi nói điều ấy và tôi lại nhớ tới những ước mơ của ngày xưa còn bé. Giờ đây tôi chẳng còn bé bỏng gì nữa nhưng chân trời mới vẫn luôn là một sự thôi thúc kỳ lạ, luôn hấp dẫn để tôi khám phá những điều kỳ diệu. Tôi có những người bạn đang truyền giáo tại các vùng thổ dân Da Đỏ thuộc Bắc Mỹ xa xôi, bạn bè bên ấy vẫn thường nói đùa với các cha: “Đã định truyền giáo cho đồng bào Thượng thì ở Việt Nam cũng có, việc gì phải qua Canada mà đi truyền giáo “Mọi” cho uổng”.Em gái tôi thuộc dòng Nữ Tử Bác Ái cũng đã đăng ký đi châu Phi, một người thân của tôi thuộc dòng Ngôi Lời lại đi Paraguay. Thật tuyệt vời, làm sao thiên hạ có thể tưởng tượng được thế giới vật chất này lại có những con người điên khùng đến thế. Có một định nghĩa kỳ cục dành riêng cho những người tu trì: “Một chút khờ khạo, một chút điên khùng, một chút lập dị làm nên tính cách của những con người ấy”. Tôi chợt nhớ tới một ca khúc của “Trần Thiện Thanh” khi diễn tả về tình yêu: “Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái, anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy. Em đi đi người điên không biết nhớ và người say không biết buồn. Những cuộc tình dương gian muôn đời không nghĩa lý”. Những hình ảnh điển hình, những lập luận giản đơn làm cho ca khúc trở nên giá trị vì chuyển tải một chiều sâu có tính nguyên lý.

Đường chân trời đã hấp dẫn và quyến rũ tôi trong suốt cuộc đời, từ những năm khi đất nước còn khó khăn, mọi người phải vật lộn với miếng cơm manh áo. Tôi đã từng tham gia các nông trường, khi những cánh rừng hạ xuống, những cảm xúc lại trào dâng trong tôi:

Đường chân trời nới rộng

Cho quê hương đổi mới

Cho dáng xưa bao đời

Đang chuyển mình vươn tới

Tương lai sao thật gần

Dáng nét đẹp bội phần

Ngày quê hương mình lớn

Nghe như trong hơi thở

Bao tâm tư nức nở

Dạt dào những yêu thương

Giờ đây tôi lại tiếp tục khám phá ra những điều mới lạ, nơi quê tôi một vùng cao thuộc tỉnh mới Daknong, dọc các sườn đồi chạy theo quốc lộ 14 từ Dakmil về Gia Nghĩa là huyện mới Daksong là những vùng cư dân mới, đa số là từ ngoài Bắc vào lập nghiệp. Cứ tưởng rằng đạo nghĩa ở nơi đây không còn gì cả, thế nhưng mọi chuyện đều bất ngờ. Trong cuộc họp thành lập tổ giáo lý giáo hạt trong những năm trước đây mà tôi là thành viên, các đại diện sao mà nhiều thế, các dòng tu ẩn cư lúc nào mà giờ đây lại có mặt. Hỏi ra mới biết từ trong dân mà ra cả, có thế mới hiểu được nỗi khát khao niềm tin không thể thiếu để ta có thể cảm nhận được sự tác động mãnh liệt của Chúa Thánh Thần trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã bị nhập tâm câu nói của Đức Hồng Y Exchégaray khi qua thăm Việt Nam nhiều năm trước đây: “Khi một cây đổ thì cả một rừng chồi non đang mọc”. Niềm tin Kytô giáo bất biến là chỗ đó. Một sự xác quyết mãnh liệt mà tiền nhân của chúng ta, các thánh tử đạo đã gieo hạt giống niềm tin bám chắc trên mảnh đất này…

Chân trời mới luôn mở ra trước mắt chúng ta điều kỳ diệu, Kinh Hòa Bình của thánh Phanxicô được các bạn trẻ ngoài đời hát một cách say sưa. Trẻ mẫu giáo con em của các viên chức thắc mắc tại sao bố mẹ chúng lại không làm dấu. Những dấu chỉ của lòng nhân ái làm cho mọi người xích lại gần nhau hơn. Chứng từ của tình thương không giới hạn biên giới quốc gia, khi thể hiện nghĩa cử bác ái phải chăng chúng ta đang sống đời chứng nhân. Hãy trở nên nhạy cảm và biết chia sẻ trước những ngang trái cuộc đời, hãy biết mở miệng lên tiếng trước những điều oan khuất và hãy cầu xin Thiên Chúa ban cho chúng ta ơn can đảm , biết dấn thân khám phá những chân trời.



Được tạo bởi Blogger.