(mã số VVYT 17-066)

Câu nói của An như một gáo nước lạnh dội vào Bảo, Bảo đứng lặng yên nhìn An với đôi mắt đượm buồn. Bởi vì, Bảo yêu An nhiều lắm và muốn cùng An xây dựng một gia đình thật hạnh phúc với những đứa trẻ đáng yêu. Những chiếc lá cứ vô tình rơi tạo ra những âm thanh xào xạc, dòng sông kia cũng vắng tanh những con đò, bên kia sông đám trẻ con đang lùa đàn trâu trở về nhà sau khi đã no nê tắm mát.
- Anh Bảo, anh nói gì đi, sao anh không nói gì vậy ?

mình đi tu anh nhé, hình minh họa
hình minh họa


Bảo cười nhẹ một cái như lấy thêm can đảm, rồi anh tiến lại gần An kéo lấy tay nàng, anh ôm An vào lòng, anh khóc! An cũng vòng đôi tay mình ra phía sau lưng để ôm lấy Bảo,vẫn vẻ đơn sơ hồn nhiên đó, nàng hỏi:
- Anh Bảo khóc à? Anh đừng làm thế, An buồn đấy! An đã cầu nguyện và tâm sự với Chúa về chuyện của anh và An rồi. An yêu anh, nhưng là yêu trong Chúa anh Bảo ạ! An không thể chỉ dành cho một mình anh được, An muốn đi tu theo tiếng gọi của Chúa, em nghe thấy tiếng Chúa mời gọi em đi tu anh Bảo ạ! Em nhớ...có lần anh Bảo nói với An là...là anh Bảo cũng thích đi tu làm linh mục mà...đúng không anh?
Hai tay Bảo càng ôm chặt An hơn:
-Ừ! Anh biết, anh biết em yêu Chúa nhiều lắm, anh buồn nhưng anh sẽ mãi ủng hộ quyết định của em mà. Anh yêu em và luôn mong muốn em hạnh phúc và bình an. Anh không dám tranh giành với Chúa đâu, bởi anh biết chắc chắn anh sẽ thua An ạ! Em hãy đi và thực hiện ước mơ của mình An nhé, anh sẽ luôn bên em, hãy nhớ rằng, có một người luôn yêu em, cầu nguyện cho em, luôn luôn –nhớ nhé!

Mặt trời đã xuống dần, những con chim bói cá đang cố gắng liệng xuống dòng sông xem có kiếm được chút gì làm bữa tối không, những cơn gió khẽ đẩy đưa làm những chiếc lá vàng rơi xuống lơ thơ trên triền cát, dòng sông cũng đượm buồn. Bảo nhớ lại ngày này của một năm trước,cũng tại nơi đây Bảo đã nói lời yêu An. Nhưng có lẽ,sẽ chắng bao giờ Bảo có được An bởi trong An đã nhen nhóm lý tưởng đời tu mất rồi.

***
Bảo và An quen nhau trong đợt tiếp sức mùa thi, anh đã giúp đỡ động viên An rất nhiều khi An bước những bước chân bỡ ngỡ vào cổng trường đại học. Bảo hơn An 3 tuổi, anh là một chàng trai đạo đức thánh thiện, năng động, nhanh nhẹn và khá hài hước đang học tại trường công nghệ thông tin. Còn An theo nghành sư phạm, khuôn mặt nàng toát lên vẻ đơn sơ, hồn nhiên và đôi lúc còn ngốc nghếch nữa, cả hai đều rất hòa đồng và tham gia tích cực các hoạt động của nhóm sinh viên Công giáo của giáo phận. An coi Bảo như một người anh của mình vậy, cô quan tâm, hỏi thăm, động viên Bảo mỗi khi anh buồn. Thỉnh thoảng họ lại ngồi kể cho nhau nghe những chuyện gia đình, chuyện học tập...Bảo cũng rất quý mến An, mọi chuyện buồn vui anh đều kể cho cô nghe. Thời gian thấm thoát trôi, không biết tự bao giờ Bảo đã yêu An mất rồi. Bảo yêu cả con người của cô, những nét đơn sơ, khiêm tốn, hồn nhiên trong con người nàng. Càng tiếp xúc, nói chuyện Bảo càng thấy yêu An nhiều hơn. Bảo hiểu An hơn chính An nữa, nhưng với An thì Bảo mãi là một người anh mà thôi.
Trong một dịp ghé thăm quê hương An, Bảo đã đến thăm bố mẹ, mọi người trong gia đình cô, rồi cả hai cùng đi dạo trên triền cát ngoài bờ sông. Nơi mà tuổi thơ đầy bình yên của An được ghi dấu trên đó. An mải mê kể cho Bảo nghe về những kỷ niệm của tuổi thơ bên những trò chơi dân gian, những con dế mèn dễ thương rồi cả những cánh diều thả dọc ven sông mỗi buổi chiều. Bảo và An cùng ngồi ngắm cảnh hoàng hôn trên dòng sông thơ mộng, bình yên,An quay sang hỏi Bảo:
-Anh Bảo, anh đã từng yêu ai chưa ? Câu hỏi của An làm Bảo ngạc nhiên.
- Anh chưa từng yêu ai cả! Bảo trả lời.
-An chả tin đâu, bởi anh Bảo vừa ngoan, học giỏi lại năng động nữa nên thiếu gì cô xin theo anh nhỉ! An cười.
Bảo quay sang nhìn An, với lấy bàn tay An đang đặt trên nền cát, Bảo thỏ thẻ:

-An, anh yêu em !
-Anh Bảo đùa An hả?
-Không,anh hoàn toàn nghiêm túc,anh yêu em thật lòng mà!
-Sao anh Bảo lại yêu An, An không nổi bật như những người con gái khác, cũng chẳng có tài năng gì, anh Bảo hãy coi An như một người em là An vui rồi. Vừa nói An vừa gỡ bàn tay mình ra khỏi tay Bảo.
-Mình về đi anh! An vừa nói vừa đứng lên đi trên triền cát. Bảo đứng lên kéo với lấy tay An rồi ôm An vào lòng,anh nói:

-An à, anh yêu em! An cho anh cơ hội được chăm sóc, quan tâm em, An nhé!
-Anh này, em cần thêm thời gian!
-Ừ! Anh sẽ đợi em mà…

-An ơi, Bảo ơi! Hai đứa về ăn cơm còn đi lễ nào! Tiếng mẹ An gọi.
-Về thôi anh, mẹ gọi rồi! Nói rồi An gỡ tay Bảo ra, cả hai cùng về nhà.
Từ khi Bảo ngỏ lời yêu An, An như trầm tư hơn, khi nói chuyện với Bảo, An cũng không nói chuyện được tự nhiên như trước nữa. Thời gian thấm thoát trôi, giờ An đã có trong tay tấm bằng tốt nghiệp, đã đúng nghĩa là một người giáo viên, Bảo cũng có trong tay tấm bằng cử nhân ngành công nghệ thông tin. Giờ là lúc mà cả An và Bảo phải tìm và lựa chọn hướng đi cho cuộc đời của mình.Trong suốt quãng thời gian học tập, Bảo và An luôn sát cánh bên nhau, lúc vui, lúc buồn. Sau một ngày học tập mệt mỏi Bảo và An thường đến những ngôi thánh đường để tham dự thánh lễ và để tìm một chút bình an giữa những xô bồ của xã hội. Dù rất quý mến Bảo nhưng cô chỉ có thể coi Bảo như người anh của mình, bởi trong An từ lâu hình ảnh của người nữ tu Mến Thánh Giá đã in sâu trong tâm trí, người An muốn yêu và được yêu là Chúa. Nhìn khuôn mặt ngời lên sự thánh thiện của An, Bảo cũng đoán ra được phần nào ý muốn của nàng.
***
Nghe câu nói của An, tim Bảo như vỡ vụn, nhưng biết làm sao khi An đã có sự lựa chọn cho riêng mình. Bảo phải buông tay ra để An có thể bước theo “người tình” mà cô muốn trao dâng cả cuộc đời. Giờ đây, An đang sống thật bình yên trong hội dòng Mến Thánh Giá và không lâu nữa nàng sẽ là một nữ tu của Chúa, An sẽ dõng dạc nói lên lời tuyên khấn: "Con xin hứa, sống khiết tịnh, nghèo khó và vâng phục trong dòng”.

Còn Bảo, kết thúc mối tình đầu tiên, Bảo cũng bước theo lời mời gọi của Chúa. Giờ Bảo cũng là một chủng sinh đạo đức, thánh thiện. Ngày chia tay nhau để bước theo tiếng Chúa mời gọi, An nâng niu cỗ tràng hạt trên tay đưa cho Bảo và nói:
-Em và anh sẽ lần chung 1 chuỗi Năm Sự Thương, em ngắm 1,2,3 còn anh thì ngắm thứ 4,5 nhé!Anh nhớ ngày nào cũng phải đọc, không được để ngắt quãng, nhớ chưa! Chúng mình sẽ nhớ đến nhau trong giờ kinh, để cùng cầu nguyện cho nhau anh nhé!
- Anh nhớ rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, học tốt và tu tốt nhớ chưa!
An cười, nụ cười của hạnh phúc, khuôn mặt Bảo cũng tràn ngập niềm vui, hai tâm hồn như hòa quyện với nhau trong tình yêu của Chúa.
Dòng sông kia vẫn êm đềm chảy mãi mang phù sa đến với những bãi bồi, những chiếc lá thay nhau rơi để nhường chỗ cho mùa lá mới, triền cát vẫn thế ‘bên lở lở mãi, bên bồi bồi thêm’. An và Bảo tuy không đến với nhau trong tình yêu gia đình nhưng trong Tình yêu Chúa, Bảo và An luôn cầu nguyện cho nhau. Rồi mai đây, không lâu nữa Bảo sẽ là một linh mục nhiệt thành, tận tụy, An cũng sẽ là một nữ tu Mến Thánh Giá và cả hai đều chọn Đức Ki-tô làm người bạn trăm năm của mình.

Nơi tu viện, An thầm cảm tạ Chúa, giờ An mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực và việc Chúa "vẽ nét thẳng trên những đường cong” như thế nào. An cầu chúc cho Bảo và tất cả những người sống đời thánh hiến luôn quảng đại đáp lại tiếng Chúa mời gọi. Nguyện Thánh Thần Chúa tuôn đổ xuống trên mọi người sự bình an và khôn ngoan của Ngài.
Với Bảo, An như một người em, một người đã làm nhen nhóm lý tưởng đời tu cho mình. Cũng chính nhờ An mà Bảo đã mạnh dạn bước theo tiếng Chúa mời gọi, sống hết mình cho lý tưởng đời tu.

Được tạo bởi Blogger.