Mã số: 16-022
Maria Giuse Nguyễn Ngọc Nữ, 1978, gp Vĩnh Long.
(Giải triển vọng VVĐT 2016)
Nghe tin ông Ba Khỏe xuất viện về lúc trưa, sau giờ kinh Lòng Chúa Thương Xót, Cha xứ và các ông bà trong hội Lòng Chúa Thương Xót vội đến thăm ông.
- Chào ông Ba, ông Ba đã khỏe nhiều chưa?
- Con cám ơn Cha. Thưa Cha, con khỏe ạ, không những một khỏe mà tới Ba Khỏe!
Mọi người đều cười trước sự dí dỏm của ông. Cha xứ thắc mắc:
- Sao ông Ba phát hiện mình bị tai biến mà đi bệnh viện kịp thời vậy?
- Thưa Cha, nhờ Chúa thương chứ con không biết. Con tạ ơn Chúa quá lẽ, nếu con ở nhà chắc tiêu rồi, bằng không thì cũng bán thân bất toại chứ chẳng được vầy đâu. Tuần trước con đi thăm vợ chồng thằng Tư trên tỉnh. Ngày Chúa Nhật vợ cháu ở nhà không đi trực bệnh viện. Cũng tầm giờ này, con đang ngồi lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót thì tràng chuỗi trượt khỏi tay. Con khom xuống lượm nhưng sao bàn tay không có cảm giác và không điều khiển được. Con với mấy lần mà chẳng nhặt được tràng chuỗi. Cháu chạy lại nhặt đưa cho con, con cầm tràng chuỗi nhưng rồi lại rớt. Cháu ngước lên nhìn thì thấy miệng con méo xệch, liền hỏi:
- Ba có sao không?
- Ba thấy hơi choáng.
Cháu liền đỡ con nằm dài xuống sàn nhà, rồi gọi xe cấp cứu đưa con vào bệnh viện. Tạ ơn Chúa, nhờ kịp thời nên con mới được như hôm nay.
Mọi người nói chuyện vui vẻ và cùng tạ ơn Chúa với ông. Tiễn khách ra về, ông Ba nghe đứa cháu nội nói với đứa bạn hàng xóm đang chơi trước sân nhà:
- Thôi! Tha cho nó đi, vì thầy tớ dạy thế.
- !!!
- Vì thầy tớ dạy thế!
Ông Ba chợt nhớ lại chuyện xưa, cũng nhờ câu nói:” Thầy tớ dạy thế!” mà ông được nhận biết và theo Chúa cho tới hôm nay.
***
Hồi đó, ông Ba mười bảy tuổi được nhà nước tuyển quân đi bộ đội. Trại quân đợt ấy khoảng hơn một trăm người, có một anh đạo Chúa tên Tâm, thân ốm ròm mà việc gì cũng xông xáo, ai nhờ gì liền mau mắn giúp bất kể mưa nắng hay đêm khuya. Lần kia anh Ba hỏi:
- Sao chuyện gì anh cũng vơ vào làm chi cho vất vả, bọn họ đang lợi dụng anh đấy?
- Vì Thầy tớ dạy thế. Mình cứ sống yêu thương và nghĩ tốt cho mọi người sẽ thấy vui trong lòng lắm!
Đang thời chiến sự gay gắt, chỉ nhà nào khá giả mới có đồ tiếp tế. Hàng tháng nhận được gì là anh đem chia hết cho những anh nghèo. Anh Ba hỏi thì anh lại trả lời:
- Vì Thầy tớ dạy thế. Mình đâu biết sống chết lúc nào, vả lại lúc chết cũng bỏ lại hết, chỉ có tình thương là mang theo được mà thôi.
- Thầy anh là ai mà nghe nhắc hoài vậy?
- Đó là Thầy Giêsu.
Anh ta lấy trong ví ra tấm ảnh một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Nhưng cái lạ là trước ngực người ấy có hình trái tim chiếu sáng, bên dưới ghi hàng chữ:” Đối nội vô tâm giả, đối ngoại hữu kỳ tâm”. Anh Ba thắc mắc:
- Ủa, trái tim không để ở trong mà để ở ngoài thì sống làm sao?
Nghĩa đen thì như vậy, nhưng ẩn ý muốn nói rằng: Mình đừng sống cho mình mà hãy sống cho người khác. Đây, anh xem Thầy nói này!
Anh ấy lật phía sau bức ảnh cho anh Ba xem. Anh Ba lẩm nhẩm đọc:
- “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người hy sinh tính mạng vì bạn hữu mình”.
- Thầy đã nói và đã sống như thế nên tớ muốn noi theo cách sống của Thầy.
- Sống như vậy có khờ dại quá không?
- Khi nào anh sống theo Lời ấy, anh sẽ cảm được niềm vui và hạnh phúc như tôi.
Từ đó, anh Ba thấy mến và muốn noi theo cách sống của anh. Năm sau anh Ba bị bệnh sốt xuất huyết rất nặng. Lúc ấy, chưa có thuốc đặc trị như bây giờ nên anh Ba chỉ còn nằm chờ chết. Thấy mình yếu sức dần anh Ba hoảng loạn gào lên:
- Lạy ông Thầy Giêsu của thằng Tâm, xin ông cứu tôi với!
Anh Tâm đoán có lẽ anh Ba không qua khỏi, liền lấy nước rửa tội cho anh. Đêm đó, anh Ba mơ thấy Chúa Giêsu có trái tim hiện đến nói với anh:” Ta sẽ chữa cho con!”. Sáng ngày anh Tâm đến thăm mang theo tấm hình Thánh Tâm đưa cho anh Ba và hỏi:
- Anh có tin là Thầy Giêsu sẽ chữa lành cho anh không?
- Tin. Tôi tin!
Rồi anh Ba kể cho anh Tâm nghe giấc mơ đêm qua. Quả thật, Chúa đã chữa cho anh Ba và anh được khỏe lại trước sự ngạc nhiên của các bác sĩ. Từ đó, anh Ba luôn mang theo tấm ảnh Thánh Tâm Chúa bên mình. Mấy tháng sau, anh Tâm qua đời trong một đợt hành quân. Mọi người trong trại đều khóc thương anh.
Xuất ngũ về, anh Ba xin học đạo và giữ đạo rất sốt sắng. Anh siêng đi lễ và đem Lời Chúa áp dụng vào cuộc sống theo gương anh Tâm:” Thầy tớ dạy thế”. Anh Ba cầu xin và Chúa cho anh cưới được một cô vợ trong xứ đạo đẹp người, đẹp nết. Hai người sống bên nhau rất hạnh phúc. Anh Ba thầm tạ ơn Chúa vì ân ban này. Nhưng được hơn một năm thì chị qua đời, do đi làm vườn cuốc phải quả mìn. Bên họ hàng nhà anh nói: ”Tại anh theo đạo Chúa, phụ bạc Ông Bà tổ tiên nên bị quở”. Anh Ba âm thầm cam chịu, một lòng tin tưởng phó thác vào Chúa.
Sau khi mãn tang vợ, nhờ người mai mối, Chúa lại cho anh Ba Khỏe gặp được cô gái khác cũng có đạo và nết na, đức hạnh, giỏi giang không kém gì cô trước. Cô sinh cho anh mười đứa con: năm trai, năm gái, trong đó có bốn đứa bị câm điếc do di chứng chất độc của chiến tranh. Họ hàng nhà anh lại tiếp tục xầm xì:” Tại anh theo đạo Chúa không lo hương khói cho Ông Bà tổ tiên và Cha Mẹ nên phải lãnh hậu quả của sự bất hiếu”. Còn anh chị Ba thì luôn tạ ơn Chúa vì bốn đứa ấy bị khuyết tật, nhưng trí não chúng vẫn bình thường để học biết Chúa. Các con anh Ba đứa nào cũng ngoan ngoãn, lễ phép, mọi người trong xứ ai cũng mến thương. Chỉ có thằng Tám là ham chơi, lười học chẳng chịu nghe lời cha mẹ, mặc cho bao lời răn dạy kể cả phạt đòn. Bốn đứa khuyết tật thì anh Ba gởi vào trường nội trú của các Sơ để chúng học đạo, học chữ và học nghề theo phương pháp riêng. Còn mấy đứa ở nhà, sáng nào cũng theo cha mẹ đi lễ.
Có một chuyện mà giờ nhớ lại anh Ba còn thấy tức cười và tạ ơn Chúa. Sáng hôm đó, cả nhà thức dậy đi lễ như mọi ngày. Cô gái lớn của anh ở nhà nấu cơm cho các em ăn sáng để đi thi. Chị Ba đang lo đốt đuốc thì hai đứa nhỏ lanh chanh chạy trước. Mới bước qua bờ rào, đứa đi trước vấp phải vật cản té nhào, chúng la ỏm tỏi:
- Cha mẹ ơi, nhanh ra xem cái gì nằm giữa đường này!
- Cái gì mà la om sòm vậy, hàng xóm còn đang ngủ đó?
- Ai để đồ ở đây này!
Chị Ba soi đuốc đi ra thì thấy một giỏ đầy gà mà không biết của ai. Mấy đứa nhỏ xúm nhau khiêng vô nhà, xếp ra cả thảy mười ba con gà đều bị trói chân. Đi lễ về mới phát hiện ra đó là gà nhà bị bắt trộm. Anh Ba nói:
- Tạ ơn Chúa, suýt chút nữa là mất toi mười mấy con gà mái tơ rồi.
Đứa bị vấp té nói:
- Tội nghiệp người ăn trộm, không lấy được gà mà còn mất cái giỏ mới.
- Tội nghiệp cái gì? Họ ăn trộm nhà mình mà tội nghiệp.
- Tại em thấy họ bị mất cái giỏ mới toanh thì nói như vậy. Phải chi mình biết của ai để đem trả cho họ.
Cả nhà cùng cười vì sự đơn sơ của hai đứa nhỏ. Thấy gia đình êm ấm, hạnh phúc là do ơn Chúa ban, nên anh chị Ba Khỏe không tiếc gì với Chúa và mọi người. Khi nhà xứ có việc thì cả nhà anh đến giúp. Còn ai gặp khó khăn đến nhờ đều được giúp theo khả năng anh chị có. Vì thế mà hàng xóm ai cũng quý gia đình anh. Thấy vậy, bên họ hàng nhà anh thôi xầm xì bàn tán.
= o O o =
Thời gian thấm thoát trôi, các con có thể đảm đang công việc nên ông bà Ba Khỏe tham gia vào Hội Phạt Tạ của giáo xứ, sau chuyển thành Hội Lòng Chúa Thương Xót. Ông Ba còn tham gia vào Hội Trợ Tử, đi giúp những người hấp hối trong giờ sau hết. Khi họ qua đời, ông Ba đi mua quan tài giúp nhà hiếu,tìm mua heo hoặc bò để nấu đám. Có những gia đình nghèo sau đám tang không đủ chi trả, ông Ba sẵn lòng góp thêm cho đủ. Có một lần ông làm mọi người ngạc nhiên và cảm phục. Hôm đó ông cũng đi mua quan tài như mọi khi, vừa đi ông vừa lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót cầu nguyện cho người mới qua đời vì bị chìm đò. Trại hòm này vừa khai trương mấy tháng. Thấy ông ốm yếu, xềnh xoàng cậu trai trẻ nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Ông Ba nhã nhặn lên tiếng trước:
- Cậu cho tôi vào xem quan tài.
- Tự nhiên!
Ông Ba xem qua rồi hỏi:
- Cậu ơi, loại quan tài này bao nhiêu một chục?
Anh ta nghĩ thầm: Ông này cà chớn thật, quan tài mà hỏi mua chục như trái cây, chắc đem về chôn cả nhà hay sao? Anh ta trả lời cho bỏ ghét:
- Ở đây mua một vài cái thì tính tiền, chứ mua xài một chục trở lên thì cho luôn không lấy tiền.
- Cậu nói chơi hay nói giỡn?
- Quân tử nhất ngôn!
- Vậy cậu để cho tôi mười bốn cái.
Biết mình lỡ lời anh ta lúng túng:
- Ông… Chú…Chú nói thật chứ?
- À! Xóm tôi mới bị chìm đò chết hết mười bốn người.
- Vậy hả Chú?
- Cậu cho tôi thiếu, sau đám tôi góp lại trả luôn.
- Dạ, con lỡ lời xin Chú thứ lỗi. Để… để khi khác con tính tiền, lần này cho con kính biếu để chia buồn với những gia đình gặp nạn.
Nghe ông Ba kể, mọi người vừa buồn cười vừa khen ông khéo nói. Ông Ba thầm cảm tạ Lòng Chúa Thương Xót, vì trong số các nạn nhân có ba người không có đạo, ông xin Chúa cho họ được nhận biết Chúa. Từ đó, uy tín ông Ba ngày càng tăng thêm, cả những người chưa nhận biết Chúa cũng mộ mến ông.
Nhìn lại những biến cố xảy đến trong cuộc sống của mình ông Ba càng xác tín vào tình thương và quyền năng của Chúa. Càng ngày ông càng gắn bó với Chúa hơn, sống vị tha, hy sinh, quảng đại nhiều hơn. Một hôm bà Ba đi chợ về, liền kêu ông vào nói:
- Anh vào đây em kể cho nghe chuyện này!
- Chuyện gì mà em làm coi bộ nghiêm trọng vậy?
- Anh Hai Hòa trong Hội Đồng Mục Vụ tranh chấp đất đai với Chú Bảy nhà bên cạnh, hai bên làm om sòm lên và đưa vào Cha Xứ kiện cáo nữa.
- Sao em biết?
- Hồi sáng em đi ngang nhà thấy họ đang lời qua tiếng lại chửi nhau, hàng xóm vây kín chung quanh.
- Chắc có ẩn tình gì bên trong. Con người ta thật mỏng manh yếu đuối lắm. Thôi chúng ta cùng cầu nguyện cho họ.
Sáng hôm sau, vừa lễ xong Cha xứ gọi ông Ba vào trao đổi và nhờ giúp Cha giải gỡ vụ này. Ông Ba hứa với Cha sẽ khuyên giải đôi bên sao cho êm đẹp mọi đàng. Ông về xin Hội Lòng Chúa Thương Xót làm Tuần Tam Nhật. Sau đó ông đi gặp ông Hai Hòa. Mọi sự được giải quyết êm xuôi nên Cha xứ và Hội Đồng Giáo xứ rất vui mừng. Ông Ba thầm tạ ơn Chúa và xác tín vững vàng hơn vào Lòng Thương Xót của Chúa.
Ông Ba càng quảng đại với mọi người thì Chúa càng hậu đãi ông. Lần kia, nhóm đạo tỳ của Giáo xứ và ông Ba được nhà hiếu của một phật tử mời ở lại dùng cơm. Có tí men các bác quảng đại mua hết xấp vé số cho một em bé, rồi chia nhau mỗi người một tờ, ông Ba không nhận vì trước giờ không mua. Đến chiều, cả mười người cùng trúng độc đắc_ kể cả gia chủ. Họ nhờ ông Ba lên tỉnh mua hộ mười chiếc xe Wave. Ông Ba vừa đi vừa lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót xin Chúa cho mọi việc được tốt đẹp. Thấy ông Ba xách giỏ đệm bước vô, các nhân viên ngạc nhiên.
- Chào các chú, cho tôi xem qua chiếc xe.
- Mời bố cứ tự nhiên.
Ông Ba xem thì giá đúng như con trai ông nói. Tuy vậy ông cũng hỏi đùa:
- Xe Wave này mua một chục thì có bớt không các chú?
- Bố mà mua một chục thì tặng thêm bố một chiếc.
- Thế à!
- Không đùa đâu bố ơi!
- Vậy bán cho tôi một chục.
- Thật… thật… hả bố?
- Không đùa đâu chú ơi!
Thế là Ông Ba được chiếc xe miễn phí. Làm giấy tờ xong họ cho xe đem giao hàng tận nhà. Ông Ba thầm tạ ơn Chúa vì món quà này. Về nhà ông Ba nhờ thằng Tám chỉ cho cách tập xe. Một lúc sau ông chạy ngang nhà hô to:
- Tám ơi! Ôm mấy mớ rơm lớn để giữa sân cho cha.
Thằng Tám quay qua bà Ba:
- Chắc Cha định thịt con chó khao xe mới hay sao mà bảo ôm rơm?
- Thì Cha bảo gì con mau làm đi!
Chặp sau ông Ba chạy xe về lủi vô đống rơm cho nó dừng lại. Thì ra lúc nảy ông quên cái thắng ở chỗ nào. Cả nhà được một trận cười vỡ bụng. Ông Ba thoát một phen hú vía liền tạ ơn Lòng Chúa Thương Xót đã che chở, giữ gìn mình. Ông càng thêm xác tín rằng: Nếu mình luôn sống gắn bó với Chúa, thì Chúa sẽ luôn phù trợ mọi nơi mọi lúc. Nhưng cũng có lúc Chúa thử thách lòng trông cậy và sự kiên trì cầu nguyện của ông. Có một anh bợm nhậu biệt danh Tư Xỉn ai cũng sợ, họ nhờ ông đến khuyên giải. Khi có rượu vô anh ta mắng ông:
- Bộ ông rảnh lắm sao mà đi xía vô chuyện nhà người ta? Thằng Tám con ông cũng rượu chè be bét sao không giỏi dạy nó đi, bày đặt đi dạy đời người ta.
Ông Ba không chấp anh ta, chỉ nói với vợ ông cùng cầu nguyện cho anh ta biết sửa đổi. Thấy thằng Tám lò mò về bà Ba nói:
- Con là đứa cha mẹ lo lắng nhất. Bộ con tính chờ đến khi cha mẹ chết hết mới lo tu chỉnh hay sao?
- Mệt mẹ quá đi, kệ con!
Rồi nó lại quay lưng bỏ đi. Bà nói với ông:
- Ông xem đó! Nói động tới là nó bỏ đi.
Ông Ba ôn tồn:
- Thôi! Tạ ơn Chúa đã cho chín đứa kia tốt lành. Có lẽ Chúa cho một đứa như vậy để mình biết cảm thông với người khác. Mình dạy hết cách mà nó không nghe, đành phó thác cho Chúa vậy.
Mười ngày sau, lúc bà Ba đi đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót về thì bị anh Tư Xỉn chạy xe lạng quạng tông chết. Ông Ba đau khổ vô cùng. Nhiều người bảo:” Do ghét ông mà anh ta trả thù như thế!”. Nhưng ông Ba nhớ Lời Chúa dạy:” Đừng xét đoán” và “Hãy tha thứ” nên ông đồng ý làm giấy bãi nại cho anh. Sau thấy anh Tư lo tu chí làm ăn, Ông Ba cho mượn thêm vốn. Được một năm anh Tư hoàn vốn cho ông và cả nhà xin học đạo. Từ ngày bà Ba mất, thằng Tám cũng thôi đi chơi mà ở nhà phụ giúp công việc và thỉnh thoảng theo ông đi đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót. Thấy vậy, ông mừng rỡ vô cùng và thầm tạ ơn Lòng Thương Xót vô biên của Chúa.
Nghe tin ông Ba Khỏe xuất viện về lúc trưa, sau giờ kinh Lòng Chúa Thương Xót, Cha xứ và các ông bà trong hội Lòng Chúa Thương Xót vội đến thăm ông.
- Chào ông Ba, ông Ba đã khỏe nhiều chưa?
- Con cám ơn Cha. Thưa Cha, con khỏe ạ, không những một khỏe mà tới Ba Khỏe!
Mọi người đều cười trước sự dí dỏm của ông. Cha xứ thắc mắc:
- Sao ông Ba phát hiện mình bị tai biến mà đi bệnh viện kịp thời vậy?
- Thưa Cha, nhờ Chúa thương chứ con không biết. Con tạ ơn Chúa quá lẽ, nếu con ở nhà chắc tiêu rồi, bằng không thì cũng bán thân bất toại chứ chẳng được vầy đâu. Tuần trước con đi thăm vợ chồng thằng Tư trên tỉnh. Ngày Chúa Nhật vợ cháu ở nhà không đi trực bệnh viện. Cũng tầm giờ này, con đang ngồi lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót thì tràng chuỗi trượt khỏi tay. Con khom xuống lượm nhưng sao bàn tay không có cảm giác và không điều khiển được. Con với mấy lần mà chẳng nhặt được tràng chuỗi. Cháu chạy lại nhặt đưa cho con, con cầm tràng chuỗi nhưng rồi lại rớt. Cháu ngước lên nhìn thì thấy miệng con méo xệch, liền hỏi:
- Ba có sao không?
- Ba thấy hơi choáng.
Cháu liền đỡ con nằm dài xuống sàn nhà, rồi gọi xe cấp cứu đưa con vào bệnh viện. Tạ ơn Chúa, nhờ kịp thời nên con mới được như hôm nay.
Mọi người nói chuyện vui vẻ và cùng tạ ơn Chúa với ông. Tiễn khách ra về, ông Ba nghe đứa cháu nội nói với đứa bạn hàng xóm đang chơi trước sân nhà:
- Thôi! Tha cho nó đi, vì thầy tớ dạy thế.
- !!!
- Vì thầy tớ dạy thế!
Ông Ba chợt nhớ lại chuyện xưa, cũng nhờ câu nói:” Thầy tớ dạy thế!” mà ông được nhận biết và theo Chúa cho tới hôm nay.
***
Hồi đó, ông Ba mười bảy tuổi được nhà nước tuyển quân đi bộ đội. Trại quân đợt ấy khoảng hơn một trăm người, có một anh đạo Chúa tên Tâm, thân ốm ròm mà việc gì cũng xông xáo, ai nhờ gì liền mau mắn giúp bất kể mưa nắng hay đêm khuya. Lần kia anh Ba hỏi:
- Sao chuyện gì anh cũng vơ vào làm chi cho vất vả, bọn họ đang lợi dụng anh đấy?
- Vì Thầy tớ dạy thế. Mình cứ sống yêu thương và nghĩ tốt cho mọi người sẽ thấy vui trong lòng lắm!
Đang thời chiến sự gay gắt, chỉ nhà nào khá giả mới có đồ tiếp tế. Hàng tháng nhận được gì là anh đem chia hết cho những anh nghèo. Anh Ba hỏi thì anh lại trả lời:
- Vì Thầy tớ dạy thế. Mình đâu biết sống chết lúc nào, vả lại lúc chết cũng bỏ lại hết, chỉ có tình thương là mang theo được mà thôi.
- Thầy anh là ai mà nghe nhắc hoài vậy?
- Đó là Thầy Giêsu.
Anh ta lấy trong ví ra tấm ảnh một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Nhưng cái lạ là trước ngực người ấy có hình trái tim chiếu sáng, bên dưới ghi hàng chữ:” Đối nội vô tâm giả, đối ngoại hữu kỳ tâm”. Anh Ba thắc mắc:
- Ủa, trái tim không để ở trong mà để ở ngoài thì sống làm sao?
Nghĩa đen thì như vậy, nhưng ẩn ý muốn nói rằng: Mình đừng sống cho mình mà hãy sống cho người khác. Đây, anh xem Thầy nói này!
Anh ấy lật phía sau bức ảnh cho anh Ba xem. Anh Ba lẩm nhẩm đọc:
- “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người hy sinh tính mạng vì bạn hữu mình”.
- Thầy đã nói và đã sống như thế nên tớ muốn noi theo cách sống của Thầy.
- Sống như vậy có khờ dại quá không?
- Khi nào anh sống theo Lời ấy, anh sẽ cảm được niềm vui và hạnh phúc như tôi.
Từ đó, anh Ba thấy mến và muốn noi theo cách sống của anh. Năm sau anh Ba bị bệnh sốt xuất huyết rất nặng. Lúc ấy, chưa có thuốc đặc trị như bây giờ nên anh Ba chỉ còn nằm chờ chết. Thấy mình yếu sức dần anh Ba hoảng loạn gào lên:
- Lạy ông Thầy Giêsu của thằng Tâm, xin ông cứu tôi với!
Anh Tâm đoán có lẽ anh Ba không qua khỏi, liền lấy nước rửa tội cho anh. Đêm đó, anh Ba mơ thấy Chúa Giêsu có trái tim hiện đến nói với anh:” Ta sẽ chữa cho con!”. Sáng ngày anh Tâm đến thăm mang theo tấm hình Thánh Tâm đưa cho anh Ba và hỏi:
- Anh có tin là Thầy Giêsu sẽ chữa lành cho anh không?
- Tin. Tôi tin!
Rồi anh Ba kể cho anh Tâm nghe giấc mơ đêm qua. Quả thật, Chúa đã chữa cho anh Ba và anh được khỏe lại trước sự ngạc nhiên của các bác sĩ. Từ đó, anh Ba luôn mang theo tấm ảnh Thánh Tâm Chúa bên mình. Mấy tháng sau, anh Tâm qua đời trong một đợt hành quân. Mọi người trong trại đều khóc thương anh.
Xuất ngũ về, anh Ba xin học đạo và giữ đạo rất sốt sắng. Anh siêng đi lễ và đem Lời Chúa áp dụng vào cuộc sống theo gương anh Tâm:” Thầy tớ dạy thế”. Anh Ba cầu xin và Chúa cho anh cưới được một cô vợ trong xứ đạo đẹp người, đẹp nết. Hai người sống bên nhau rất hạnh phúc. Anh Ba thầm tạ ơn Chúa vì ân ban này. Nhưng được hơn một năm thì chị qua đời, do đi làm vườn cuốc phải quả mìn. Bên họ hàng nhà anh nói: ”Tại anh theo đạo Chúa, phụ bạc Ông Bà tổ tiên nên bị quở”. Anh Ba âm thầm cam chịu, một lòng tin tưởng phó thác vào Chúa.
Sau khi mãn tang vợ, nhờ người mai mối, Chúa lại cho anh Ba Khỏe gặp được cô gái khác cũng có đạo và nết na, đức hạnh, giỏi giang không kém gì cô trước. Cô sinh cho anh mười đứa con: năm trai, năm gái, trong đó có bốn đứa bị câm điếc do di chứng chất độc của chiến tranh. Họ hàng nhà anh lại tiếp tục xầm xì:” Tại anh theo đạo Chúa không lo hương khói cho Ông Bà tổ tiên và Cha Mẹ nên phải lãnh hậu quả của sự bất hiếu”. Còn anh chị Ba thì luôn tạ ơn Chúa vì bốn đứa ấy bị khuyết tật, nhưng trí não chúng vẫn bình thường để học biết Chúa. Các con anh Ba đứa nào cũng ngoan ngoãn, lễ phép, mọi người trong xứ ai cũng mến thương. Chỉ có thằng Tám là ham chơi, lười học chẳng chịu nghe lời cha mẹ, mặc cho bao lời răn dạy kể cả phạt đòn. Bốn đứa khuyết tật thì anh Ba gởi vào trường nội trú của các Sơ để chúng học đạo, học chữ và học nghề theo phương pháp riêng. Còn mấy đứa ở nhà, sáng nào cũng theo cha mẹ đi lễ.
Có một chuyện mà giờ nhớ lại anh Ba còn thấy tức cười và tạ ơn Chúa. Sáng hôm đó, cả nhà thức dậy đi lễ như mọi ngày. Cô gái lớn của anh ở nhà nấu cơm cho các em ăn sáng để đi thi. Chị Ba đang lo đốt đuốc thì hai đứa nhỏ lanh chanh chạy trước. Mới bước qua bờ rào, đứa đi trước vấp phải vật cản té nhào, chúng la ỏm tỏi:
- Cha mẹ ơi, nhanh ra xem cái gì nằm giữa đường này!
- Cái gì mà la om sòm vậy, hàng xóm còn đang ngủ đó?
- Ai để đồ ở đây này!
Chị Ba soi đuốc đi ra thì thấy một giỏ đầy gà mà không biết của ai. Mấy đứa nhỏ xúm nhau khiêng vô nhà, xếp ra cả thảy mười ba con gà đều bị trói chân. Đi lễ về mới phát hiện ra đó là gà nhà bị bắt trộm. Anh Ba nói:
- Tạ ơn Chúa, suýt chút nữa là mất toi mười mấy con gà mái tơ rồi.
Đứa bị vấp té nói:
- Tội nghiệp người ăn trộm, không lấy được gà mà còn mất cái giỏ mới.
- Tội nghiệp cái gì? Họ ăn trộm nhà mình mà tội nghiệp.
- Tại em thấy họ bị mất cái giỏ mới toanh thì nói như vậy. Phải chi mình biết của ai để đem trả cho họ.
Cả nhà cùng cười vì sự đơn sơ của hai đứa nhỏ. Thấy gia đình êm ấm, hạnh phúc là do ơn Chúa ban, nên anh chị Ba Khỏe không tiếc gì với Chúa và mọi người. Khi nhà xứ có việc thì cả nhà anh đến giúp. Còn ai gặp khó khăn đến nhờ đều được giúp theo khả năng anh chị có. Vì thế mà hàng xóm ai cũng quý gia đình anh. Thấy vậy, bên họ hàng nhà anh thôi xầm xì bàn tán.
= o O o =
Thời gian thấm thoát trôi, các con có thể đảm đang công việc nên ông bà Ba Khỏe tham gia vào Hội Phạt Tạ của giáo xứ, sau chuyển thành Hội Lòng Chúa Thương Xót. Ông Ba còn tham gia vào Hội Trợ Tử, đi giúp những người hấp hối trong giờ sau hết. Khi họ qua đời, ông Ba đi mua quan tài giúp nhà hiếu,tìm mua heo hoặc bò để nấu đám. Có những gia đình nghèo sau đám tang không đủ chi trả, ông Ba sẵn lòng góp thêm cho đủ. Có một lần ông làm mọi người ngạc nhiên và cảm phục. Hôm đó ông cũng đi mua quan tài như mọi khi, vừa đi ông vừa lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót cầu nguyện cho người mới qua đời vì bị chìm đò. Trại hòm này vừa khai trương mấy tháng. Thấy ông ốm yếu, xềnh xoàng cậu trai trẻ nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Ông Ba nhã nhặn lên tiếng trước:
- Cậu cho tôi vào xem quan tài.
- Tự nhiên!
Ông Ba xem qua rồi hỏi:
- Cậu ơi, loại quan tài này bao nhiêu một chục?
Anh ta nghĩ thầm: Ông này cà chớn thật, quan tài mà hỏi mua chục như trái cây, chắc đem về chôn cả nhà hay sao? Anh ta trả lời cho bỏ ghét:
- Ở đây mua một vài cái thì tính tiền, chứ mua xài một chục trở lên thì cho luôn không lấy tiền.
- Cậu nói chơi hay nói giỡn?
- Quân tử nhất ngôn!
- Vậy cậu để cho tôi mười bốn cái.
Biết mình lỡ lời anh ta lúng túng:
- Ông… Chú…Chú nói thật chứ?
- À! Xóm tôi mới bị chìm đò chết hết mười bốn người.
- Vậy hả Chú?
- Cậu cho tôi thiếu, sau đám tôi góp lại trả luôn.
- Dạ, con lỡ lời xin Chú thứ lỗi. Để… để khi khác con tính tiền, lần này cho con kính biếu để chia buồn với những gia đình gặp nạn.
Nghe ông Ba kể, mọi người vừa buồn cười vừa khen ông khéo nói. Ông Ba thầm cảm tạ Lòng Chúa Thương Xót, vì trong số các nạn nhân có ba người không có đạo, ông xin Chúa cho họ được nhận biết Chúa. Từ đó, uy tín ông Ba ngày càng tăng thêm, cả những người chưa nhận biết Chúa cũng mộ mến ông.
Nhìn lại những biến cố xảy đến trong cuộc sống của mình ông Ba càng xác tín vào tình thương và quyền năng của Chúa. Càng ngày ông càng gắn bó với Chúa hơn, sống vị tha, hy sinh, quảng đại nhiều hơn. Một hôm bà Ba đi chợ về, liền kêu ông vào nói:
- Anh vào đây em kể cho nghe chuyện này!
- Chuyện gì mà em làm coi bộ nghiêm trọng vậy?
- Anh Hai Hòa trong Hội Đồng Mục Vụ tranh chấp đất đai với Chú Bảy nhà bên cạnh, hai bên làm om sòm lên và đưa vào Cha Xứ kiện cáo nữa.
- Sao em biết?
- Hồi sáng em đi ngang nhà thấy họ đang lời qua tiếng lại chửi nhau, hàng xóm vây kín chung quanh.
- Chắc có ẩn tình gì bên trong. Con người ta thật mỏng manh yếu đuối lắm. Thôi chúng ta cùng cầu nguyện cho họ.
Sáng hôm sau, vừa lễ xong Cha xứ gọi ông Ba vào trao đổi và nhờ giúp Cha giải gỡ vụ này. Ông Ba hứa với Cha sẽ khuyên giải đôi bên sao cho êm đẹp mọi đàng. Ông về xin Hội Lòng Chúa Thương Xót làm Tuần Tam Nhật. Sau đó ông đi gặp ông Hai Hòa. Mọi sự được giải quyết êm xuôi nên Cha xứ và Hội Đồng Giáo xứ rất vui mừng. Ông Ba thầm tạ ơn Chúa và xác tín vững vàng hơn vào Lòng Thương Xót của Chúa.
Ông Ba càng quảng đại với mọi người thì Chúa càng hậu đãi ông. Lần kia, nhóm đạo tỳ của Giáo xứ và ông Ba được nhà hiếu của một phật tử mời ở lại dùng cơm. Có tí men các bác quảng đại mua hết xấp vé số cho một em bé, rồi chia nhau mỗi người một tờ, ông Ba không nhận vì trước giờ không mua. Đến chiều, cả mười người cùng trúng độc đắc_ kể cả gia chủ. Họ nhờ ông Ba lên tỉnh mua hộ mười chiếc xe Wave. Ông Ba vừa đi vừa lần chuỗi Lòng Chúa Thương Xót xin Chúa cho mọi việc được tốt đẹp. Thấy ông Ba xách giỏ đệm bước vô, các nhân viên ngạc nhiên.
- Chào các chú, cho tôi xem qua chiếc xe.
- Mời bố cứ tự nhiên.
Ông Ba xem thì giá đúng như con trai ông nói. Tuy vậy ông cũng hỏi đùa:
- Xe Wave này mua một chục thì có bớt không các chú?
- Bố mà mua một chục thì tặng thêm bố một chiếc.
- Thế à!
- Không đùa đâu bố ơi!
- Vậy bán cho tôi một chục.
- Thật… thật… hả bố?
- Không đùa đâu chú ơi!
Thế là Ông Ba được chiếc xe miễn phí. Làm giấy tờ xong họ cho xe đem giao hàng tận nhà. Ông Ba thầm tạ ơn Chúa vì món quà này. Về nhà ông Ba nhờ thằng Tám chỉ cho cách tập xe. Một lúc sau ông chạy ngang nhà hô to:
- Tám ơi! Ôm mấy mớ rơm lớn để giữa sân cho cha.
Thằng Tám quay qua bà Ba:
- Chắc Cha định thịt con chó khao xe mới hay sao mà bảo ôm rơm?
- Thì Cha bảo gì con mau làm đi!
Chặp sau ông Ba chạy xe về lủi vô đống rơm cho nó dừng lại. Thì ra lúc nảy ông quên cái thắng ở chỗ nào. Cả nhà được một trận cười vỡ bụng. Ông Ba thoát một phen hú vía liền tạ ơn Lòng Chúa Thương Xót đã che chở, giữ gìn mình. Ông càng thêm xác tín rằng: Nếu mình luôn sống gắn bó với Chúa, thì Chúa sẽ luôn phù trợ mọi nơi mọi lúc. Nhưng cũng có lúc Chúa thử thách lòng trông cậy và sự kiên trì cầu nguyện của ông. Có một anh bợm nhậu biệt danh Tư Xỉn ai cũng sợ, họ nhờ ông đến khuyên giải. Khi có rượu vô anh ta mắng ông:
- Bộ ông rảnh lắm sao mà đi xía vô chuyện nhà người ta? Thằng Tám con ông cũng rượu chè be bét sao không giỏi dạy nó đi, bày đặt đi dạy đời người ta.
Ông Ba không chấp anh ta, chỉ nói với vợ ông cùng cầu nguyện cho anh ta biết sửa đổi. Thấy thằng Tám lò mò về bà Ba nói:
- Con là đứa cha mẹ lo lắng nhất. Bộ con tính chờ đến khi cha mẹ chết hết mới lo tu chỉnh hay sao?
- Mệt mẹ quá đi, kệ con!
Rồi nó lại quay lưng bỏ đi. Bà nói với ông:
- Ông xem đó! Nói động tới là nó bỏ đi.
Ông Ba ôn tồn:
- Thôi! Tạ ơn Chúa đã cho chín đứa kia tốt lành. Có lẽ Chúa cho một đứa như vậy để mình biết cảm thông với người khác. Mình dạy hết cách mà nó không nghe, đành phó thác cho Chúa vậy.
Mười ngày sau, lúc bà Ba đi đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót về thì bị anh Tư Xỉn chạy xe lạng quạng tông chết. Ông Ba đau khổ vô cùng. Nhiều người bảo:” Do ghét ông mà anh ta trả thù như thế!”. Nhưng ông Ba nhớ Lời Chúa dạy:” Đừng xét đoán” và “Hãy tha thứ” nên ông đồng ý làm giấy bãi nại cho anh. Sau thấy anh Tư lo tu chí làm ăn, Ông Ba cho mượn thêm vốn. Được một năm anh Tư hoàn vốn cho ông và cả nhà xin học đạo. Từ ngày bà Ba mất, thằng Tám cũng thôi đi chơi mà ở nhà phụ giúp công việc và thỉnh thoảng theo ông đi đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót. Thấy vậy, ông mừng rỡ vô cùng và thầm tạ ơn Lòng Thương Xót vô biên của Chúa.