Mã số: 17-158
Có tiếng người rượt đuổi. Tiếng bước chân huỳnh huỵch.
- Chị ơi! Làm ơn! Cứu tôi với! Họ giết tôi mất!
Phương Nga đang chạy xe chầm chậm để nhớ mấy câu vừa đọc trong trang sách mà cô yêu thích thì bị níu xe lại. Trong ánh đèn mờ ảo hiện lên khuôn mặt với phấn son lòe lẹt, khóe miệng còn rỉ máu. Từ đằng kia, mấy tên côn đồ đang rượt gần tới nơi. Không suy nghĩ, cô gật đầu và lao xe chạy một mạch về phòng trọ.
Căn phòng nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Cô dừng xe, mở cửa vào phòng và bật đèn. Cô gái kia tụt xuống xe, đứng như trời trồng ở bậc cửa.
- Chị vào đây, em rửa vết thương cho. Cũng khá muộn rồi. Chắc bọn chúng không đuổi kịp đâu.
Cô mở khẩu trang, bật quạt ngồi nghỉ để lấy lại bình tĩnh. Cô gái kia cũng rón rén bước vào, ngồi ở mép ghế.
Lúc này, dưới ánh đèn, họ nhân ra nhau. Sau năm năm trời, hai con người lại gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu này.
- Cô là… Phương... Lan.
- Không phải. Phương Nga mới đúng.

***
Tiếng bạt tai vang lên bôm bốp. Tiếng hét thất thanh của một cô gái xen lẫn với tiếng ồn ào của một đám đông.
- Có đánh nhau tụi bây ơi! Không xem thì uổng. Không xem thì uổng.
Lời kêu gọi của ai đó vang lên đầy hấp dẫn nhưng cũng thật vô tâm.
Trưa hè, trời nắng như đổ lửa, như thiêu rụi hết mọi thứ. Dưới ánh nắng chói chang ấy, một đám người đang quây thành vòng tròn. Từ những mái tóc sư tử, những kiểu trái đào sành điệu và cả những cái đầu bờm ngựa đẹp đẽ, ai cũng nán lại dù cho mồ hôi đang vã ra. Những chiếc xe đạp điện, xe đạp dựng ngổn ngang ngay cạnh dọc con đường đất. Từng chiếc cặp bị quăng vội trên giỏ xe, mắc tòng teng trên ghi đông. Khung cảnh hỗn loạn đến sôi động ấy là cuộc chiến có một không hai, diễn ra ngay trên bãi đất nhỏ cạnh con đường đất nối liền từ cánh đồng dẫn về làng. Buổi trưa đầu hè không mấy dễ chịu.
Những nét mặt hồ hởi, những tràng cười giòn giã, những chiếc iphone đời mới đang nhanh chóng ghi lại những thước phim đắt giá. Sự cổ vũ nhiệt tình ấy tiếp thêm hưng phấn cho ba cô gái đang dành thế tấn công.
Giữa vòng tròn, một cô gái có thân hình mảnh mai đang quằn quại trong đau đớn. Cô ngồi bó gối, hai tay ôm đầu, yếu ớt chống đỡ những cú đá như trời giáng. Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, ấy vậy mà ba cô gái: một áo xanh nõn chuối, một áo vàng và một áo cam đang dùng cái sức mạnh trời cho ấy để vả tới tấp lên khuôn mặt cô bé kia. Cô áo xanh lao tới nắm tóc kéo lê cô gái trượt dài một đoạn khoảng vài bước chân. Hai cô gái kia cũng liên tục đá chân, bạt tai khiến cô gái xấu số ngã nhào. Mặc cho cô bạn hết lời van xin, ba cô gái vẫn không động lòng thương. Miệng chửi, tay tát, chân đá, cứ thế họ vùi dập cô trong trận đòn nhừ tử.
Kiểu dằn mặt của đàn chị dành cho bọn em út nghe thật đáng sợ.
- Đánh nữa! Đánh cho nó chừa! Đánh cho vỡ mặt ra! Đ…m… nó! Mày tưởng mày ngon lắm à! Phương Lan à. Tên đẹp lắm! Lớp 11B à, hoa khôi này!
- Em x…i…i…n các… chị, th…a…a cho… em! Không… phải… em.
Tiếng van xin càng thêm yếu ớt. Giữa mái tóc bị xổ tung hiện lên khuôn mặt sưng vù, máu miệng chảy ra. Đôi mắt bầm tím nhìn lên như van lơn. Trong ánh mắt ấy là cả một sự tủi hờn, đau đớn đến tê dại.
Cô áo xanh nhổ toẹt một bãi nước bọt lên mặt tình địch:
- Tha à! Không đơn giản thế đâu.
- Lột sạch cho nó bẽ mặt.- Cô áo vàng gợi ý.
- Nhớ chưa con! Ruồi mà bày đặt đòi đậu mâm xôi! - Cô áo cam nãy giờ chỉ sử dụng chân tay bây giờ cũng lên tiếng. Ba cô chị khoanh tay trước ngực, miệng liên tục xỉa xói.
Thi thoảng có những chiếc xe máy chạy tạt qua. Người ta chỉ ngó xem vì tò mò nhưng chẳng ai lên tiếng hay can thiệp để cứu giúp cô gái đáng thương. Những phụ huynh đi đường thấy vậy chỉ lắc đầu, chậc kệ rồi bỏ đi.
- Con đĩ này được lắm! Dám cướp anh Hoàng của chị!- Tiếng cô áo xanh chanh chua mỉa mai.
- Không... phải... tôi!
Giọng nói yếu ớt mờ đi trong những âm thanh hỗn độn.
- Lột sạch xem nó to chừng nào mà láo thế!
Cả ba cô gái nhất tề xông vào đá tiếp cho hả giận. Họ lột chiếc áo thun xám trên người cô gái, cả chiếc áo còn lại cũng bị lột luôn.
Bỗng nhiên bị trần truồng giữa đám bạn cùng trang lứa, mặt cô gái hoàn toàn biến sắc. Nhanh như chớp, cô đưa tay ôm trọn bộ ngực trần trụi, cố che đi nỗi tủi hờn đang trào lên. Trong giây phút ấy, đôi tai cô như ù đi khi tiếng cười khoái chí rộ lên. Đôi mắt ngây dại từ từ khép xuống, cả cái đầu rối tung cũng cúi gầm xuống đất.
- Chà. Tưởng gì. Hì! Cỡ đấy mà cũng đòi đấu với chị mày hả con nhãi ranh.
Cô áo xanh hất cái mặt kiêu hãnh lên xỉa xói. Vừa nói cô vừa ném chiếc áo thun xuống đất, dí mũi dày lên chà đi chà lại. Rồi như đã hả cơn ghen, cô khoát tay ra lệnh:
- Thôi được rồi chị em. Chúng ta đi thôi. Hôm nay thế là đủ rồi.
Cô gái cố lết thật nhanh đến bên chiếc áo đang nằm bơ vơ giữa đám bụi đất và lá cây. Cô cố gắng dùng chút sức còn lại giũ bụi cho sạch và nâng hai cánh tay sưng tấy lên để tròng áo vào người cho đỡ xấu hổ.
Đấm đá, hành hạ chán, cả ba cô rú xe chạy mất. Chạy được một quãng ngắn, ba cái đầu còn ngoái lại dí tay như hăm dọa “nhớ đó”. Đám người thấy cuộc chiến đã tàn cũng lần lượt tản ra, lên xe ai về nhà nấy.
Giữa lúc đang trơ trọi một mình trong niềm đau đớn tột cùng, Phương Nga nghe tiếng ai đó từ phía sau:
- Em làm sao vậy? Muộn rồi sao không về nhà mà ngồi bó gối ở đây?
Cô ngẩng mặt lên trông thấy hai khuôn mặt xinh tươi của hai cô gái rất trẻ. Nỗi tủi hờn khiến cô úp mặt xuống đầu gối, rấm rứt khóc. Nhìn thấy khuôn mặt tội nghiệp của cô bé và mặt đất như vừa có cuộc ẩu đả, hai người chợt hiểu ra.
- Em lên đây chị chở về. Nhà em ở đâu?
- Đừng mà chị! Em không muốn về nhà. Em... chết... mất!
Suy nghĩ một chút, một chị an ủi:
- Chắc em đau lắm. Để chị chở em về nhà chị. Không sao đâu. Xuân, em dẫn chiếc xe đạp này đi sửa nha.
- Dạ.
Mặt trời đã đứng bóng. Xa xa, có chiếc xe máy đang chạy về làng.
***
- Mày đi đâu mà bây giờ mới vác mặt về.
- Thì đi học!
Quỳnh Chi trả lời bố rồi vứt cái ba lô lên ghế. Chiếc áo xanh ướt nhẹp mồ hôi.
- Mày lại đi đánh nhau về phải không? Con gái con lứa lớn phổng rồi mà không biết thân biết phận. Sớm muộn gì rồi cũng…
Ông bỏ giở câu nói, ngượng ngùng nhìn con. Con gái lớn không có mẹ khổ thế đấy.
- Kệ con. Con lớn rồi tự lo cho mình được. Không cần bố quan tâm. Mà lớn rồi không học hành gì được thì con sẽ đi đánh ghen kiếm tiền.
- Mày láo. Tao giết mày! Mày dám trả lời bố thế à!
Thấy bố vơ cái cán chổi toan đánh, cô không né mà tròn mắt đứng yên thách thức. Ông giơ cán chổi lên nhưng khựng lại trước ánh mắt ấy. Mới ngày nào, ông yêu ánh mắt ngây thơ, rất hồn nhiên của con gái. Ánh mắt ấy chẳng còn trong veo như ngày xưa nữa. Ông bỏ lên phòng, lòng đầy tiếc nuối. Cô cũng thất thểu vào phòng đóng cửa rồi nằm bẹp lên giường.
Con gái mà lì lợm như quỷ sứ vậy. Từ nhỏ, Quỳnh Chi vốn rất giống bố. Con gái giống cha giàu ba họ, vậy mà ông chẳng muốn nó giống ông tẹo nào. Ông chỉ là tấm gương mù cho con. Người ta chỉ cần tấm gương sáng để soi thôi.
Quỳnh Chi vốn là cô bé ngoan ngoãn và thông minh. Sau khi mẹ mất, cô dần trở nên chai lỳ, không còn sợ đòn roi của bố. Những lần say, ông vẫn chửi mắng đánh đập cô. Quỳnh Chi ngày một lớn và xinh đẹp như mẹ, nhưng đáng thương thay cô mang tất cả những gì lãnh nhận từ bố mà phóng chiếu lên kẻ khác.
Lên lớp mười hai, cô yêu anh bạn cùng lớp nhưng lại không được đáp trả. Cô kéo thêm hai người bạn thân tổ chức đánh ghen. Cô hả giận rồi nhưng vẫn cảm thấy trong người thật khó chịu. Nằm trên giường, cô xem lại đoạn video mình dằn mặt tình địch. Nhìn khuôn mặt dữ dằn của mình, cô nhếch mép cười, tiếng cười nhạt thếch. Ánh mắt cô đầy cuồng nộ, soi vào đó là cả một tâm hồn thương tổn. Trong ánh mắt ấy, cô thấy hình ảnh của bố mình.
Cô ngờ đâu kẻ bị đòn lại là cô em gái của tình địch.
***
Các chị em trong cộng đoàn thấy Ngân dẫn về một cô bé học trò trong tình trạng bi đát thì ai cũng xót xa. Ánh mắt và những cử chỉ đầy thân thiện, sự quan tâm của mấy người lạ khiến Phương Nga nhận ra ngay: các chị đều là người tốt.
Phương Nga cắn chặt môi không nói, đôi mắt cứ chảy dài dòng lệ mặn đắng. Ngân xua tay bảo các chị đi nghỉ trước. Mình cô ngồi lại phẩy chiếc quạt giấy cho cô học trò ngủ. Vừa mất điện nên không khí ngày hè càng oi bức hơn. Phương Nga nhức cả óc vì tiếng ve dội lên từng hồi. Cô dần thiếp đi.
Tiếng hát vang vọng đâu đây đánh thức Phương Nga. Hai mắt sưng húp từ từ mở he hé. Lúc trưa, Phương Nga chỉ gắng ăn được vài ba thìa cháo nên bây giờ cái bụng sôi lên, đói lả. Cô lạ lẫm nhìn xung quanh căn phòng. Những vật dụng được bài trí rất đơn sơ, giản dị. Chị đẹp gái cũng đã đi từ bao giờ. Đầu giường, chiếc quạt giấy vẫn còn đó. Có điện rồi nên chiếc quạt trần quay đều đều lẫn tiếng vù vù. Bên tai, tiếng kinh cầu lúc trầm bổng lúc du dương khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Một cảm giác an bình hiện hữu. Nó giúp cô tạm quên đi những gì đã xảy ra.
Chỉ khi cô trở mình, vết thương nơi cánh tay lại đau nhắc cô nhớ đến một nỗi đau lớn hơn. Vệt máu còn dính lại trên chiếc áo thun màu trắng cô đang mặc tạm. Cô gượng ngồi dậy nhưng bất thành. Cô đã thấm thía cảm giác bất lực là thế nào. Nước mắt cứ thế chảy xuống hai thái dương, ướt đẫm từng lọn tóc đen.
Phương Nga chăm chú nhìn bức tượng chịu nạn bằng gỗ màu vàng nhạt trước mặt. Cái vật lạ lùng ấy, cô chưa thấy nó bao giờ. Người đàn ông bị treo trên cây gỗ hình chữ “t” đang gục đầu nhìn xuống. Nét mặt toát lên sự sự an bình lạ thường, vẻ mặt đầy uy nghiêm của một vị vua. Cô tự hỏi: “Ông này là ai?”. Cô nhẩm đọc dòng chữ dưới chân tượng: “Thiên Chúa là tình yêu.”.
Trên thân thể đầy thương tích ấy, ngoài tấm vải nhỏ vắt ngang hông, tuyệt nhiên không có tấm vải nào phủ lên. Ông gần như hoàn toàn trần truồng. Lòng cô trỗi lên một sự đồng cảm với người đàn ông lạ mặt này.
Cô nhớ đến nỗi tủi nhục mà cô mới lãnh lúc trưa. Bao năm giữ gìn chăm sóc, vậy mà thân hình kiều diễn ấy đã bị bàn tay hung bạo của một người con gái (cũng giống như cô với bấy nhiêu nét đẹp trời cho) lột trần trụi. Làm sao cô có thể trở lại trường lớp để tiếp tục học tập? Cô chỉ muốn chết đi để khỏi phải nhục nhã. Nhưng chết được đâu có dễ. Nhất là nghĩ đến cảnh bố mẹ cô sẽ đau đớn thế nào nếu cô mãi mãi không còn bên cạnh ông bà nữa. Nghĩ đến đó, cô cố xua đuổi ý nghĩ đáng sợ ấy đi.
Ông ấy bị lột trần và hơn thế nữa còn chết nhục nhã trên cây giá gỗ này. Như vậy thì cô còn may mắn hơn ông nhiều. Ông là ai mà phải chết thê thảm như vậy? Hai mắt cô lại trĩu nặng xuống và cô thiếp đi lần nữa. Cái đói và cơn đau đang thi nhau hành hạ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Nga được bố mẹ đón về. Bố cô chuyển công tác vào vùng ngoại ô thành phố, tận Sài Gòn. Hai chị em sinh đôi cùng học chung một lớp tại một ngôi trường mới. Tất cả quá khứ chỉ như một cơn ác mộng cuộc đời.
***
- Mày ráng kiếm nghề gì tử tế mà học con ạ. Tao bị ung thư rồi. Đừng ngạc nhiên thế. Tao uống nhiều rượu, hút thuốc nhiều thì bị bệnh là đúng. Tao chỉ lo cho mày, thân gái một mình. Tao chết rồi, mày sang nhà bác Nam mà ở. Dù gì thì cũng là chỗ anh em họ hàng.
Quỳnh Chi đứng chết lặng trước cái thông tin chết người đó.
- Bố! Bố không được chết! Bố đừng bỏ con!
Ông thật sự khát sống. Ông chỉ mong muốn nhìn thấy con gái trưởng thành, lập gia đình, tận tay trao nó cho một anh chàng tử tế. Không như ông, một người chồng, một người cha tệ bạc, vô dụng. Ông co rúm người, khuôn mặt méo xệch khi cơn đau chợt đến.
Quỳnh Chi ôm bố và khóc. Ông cũng khóc theo. Lần đầu tiên cô khóc sau gần sáu năm. Sau khi mẹ mất cô khóc rất nhiều, khóc cả trong những lần bị bố đánh. Càng lớn cô không còn biết khóc là gì nữa. Cô phải gan lì hơn, phải mạnh mẽ hơn. Nước mắt cô đã cạn rồi. Vậy mà bây giờ nó lại từ đâu chảy ra. Có lẽ là giọt nước mắt của tình phụ tử trước cái chết đang gần kề, của nỗi sợ hãi sự cô độc.
***
Phương Nga trở về phòng trọ trong sự mệt mỏi sau một buổi chiều thu thập tài liệu. Cô sinh viên năm ba này đang nghiên cứu một đề tài rất nóng: Xâm hại tình dục ở trẻ em hiện nay. Quả là vấn đề gây nhiều bức xúc cho cả xã hội. Là sinh viên khoa Tâm lý học, cô chọn ngành Tâm lý học giáo dục và say mê với ngành học của mình. Cô thấy mình thật nhỏ bé trong xã hội, nhỏ bé trước kho kiến thức bao la của cả nhân loại. Thật nhỏ bé bởi cô chỉ là hạt cát giữa sa mạc hoang. Một hạt cát từng ngụp lặn trong vũng bùn đen tối. Cô cứ ngỡ chẳng bao giờ mình vượt qua được nỗi đau ngày nào. Đời chẳng biết trước được chữ ngờ.
Miền ký ức tối tăm lại khiến cô chiến đấu mỏi mệt. Dù mệt lắm nhưng là một cô gái đầy ý chí và nghị lực, Phương Nga cố ngồi dậy để làm tiếp đề tài đang dang dở. Đọc lại những số liệu thống kê, những con số vô tri nhưng biết nói, lòng cô đầy phẫn nộ. Từng là một nạn nhân của bạo lực học đường, cô hiểu thế nào là nỗi đau và sự khủng khiếp mà nó mang lại. Cô thấy thương cho những trẻ thơ vô tội phải chịu nỗi bất công quá lớn. Chẳng lẽ xã hội mãi bất an như vậy sao? Đến cả trẻ thơ đầy hồn nhiên và trong sáng cũng phải đau khổ và khiếp hãi cuộc đời.
Ngày xưa, cô bất lực chịu đòn, chịu nhục nhã vì hiểu lầm. Sự nông cạn, nhất thời muốn khẳng định mình của những cô gái đàn chị tìm cô để đánh ghen, mặc dù cô chẳng can hệ gì đến họ. Ngày ấy, Phương Lan học nhỉnh hơn, thi đậu vào trường hệ chính công, còn cô chỉ đậu vào trường dân lập kém danh tiếng hơn. Chỉ vì cô quá giống chị mình nên phải lãnh đòn oan.
Còn đây, những hung thủ của các vụ án xâm hại tình dục trẻ em hầu hết là những người trưởng thành, những người thân hoặc người quen biết các em. Họ dụ dỗ và khiến các em tổn thương trầm trọng. Tại sao họ có thể ngang nhiên làm chuyện đồi bại đáng xấu hổ đó? Chẳng lẽ họ suy nghĩ nông cạn, nhất thời hồ đồ.
Càng nghĩ, Phương Nga càng cảm thấy căm phẫn và bất lực. Ai sẽ giúp các em đòi lại công lý?
Nhìn lên thánh giá, Giêsu vẫn lặng lẽ. Ngắm khuôn mặt khả ái của Giêsu khiến Phương Nga từ từ lấy lại được bình tĩnh. Cô nhắm mắt hít thở thật sâu để lòng mình thật lặng lẽ. Lắng nghe tiếng sóng, sóng xô trong tâm hồn. Có âm thanh vang vọng như tiếng hát từ trên Thánh Giá: “Lạy Cha. Xin tha cho họ.” Cô nhận ra đó là tiếng Giêsu nhắc nhở cô từ trong lòng. Cô để mặc cho dòng nước lấp lánh chảy tự do trên gò má. Cô chợt nhận ra: tha thứ cũng là một ơn ban từ Thiên Chúa. Học yêu đồng nghĩa với việc học cả cách thứ tha cho người gây đau khổ cho mình. Mỗi lần muốn tha thứ cho ai, cô phải chấp nhận nhìn lại nỗi đau của mình, kinh qua nó một lần nữa để thật sự được Chúa chữa lành. Thật khó nếu cô chỉ dựa vào sức mình. Vậy là cô phải bám vào Chúa thôi. Chỉ có Ngài mới nói nên lời tha thứ chân thành và đầy yêu thương nhất. Vì Thiên Chúa là tình yêu. Cô là học trò của Giêsu. Cô biết mình chỉ đang bập bẹ chữ yêu, đang học lớp vỡ lòng thôi.
Nhớ lại cái ngày gặp gỡ đầy thân thương ấy, tâm hồn cô cảm thấy vui hơn. Ngày ấy cô còn là một tân sinh viên, một chiều tản bộ sau giờ học, cô nghe thấy tiếng hát đâu đây. Âm thanh mà khi xưa đã giúp cô tìm được cảm giác an bình. Tò mò, cô men theo con đường nhỏ, đến khi đứng tần ngần ở cửa và nhìn thấy những cô gái có khuôn mặt thánh thiện đang say sưa đọc và hát. Họ cùng hướng nhìn lên người đàn ông đang gục đầu trên cây giá gỗ. Đúng là ông ấy. Nhưng ông là ai nhỉ? Quá tò mò, cô đã bước vào trong ngôi nhà ấy tự lúc nào.
Từ lần ấy, cô say mê nghe tiếng kinh, tiếng hát của các nữ tu. Cô tìm đến và hỏi về người đàn ông bị treo trên cây ấy. Rồi cô yêu luôn người đàn ông lạ mặt năm nào. Một năm sau đó, cô được lãnh Bí tích Thánh tẩy, được tấn phong làm con của Chúa. Từ đó, cô nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn mới. Cô thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi được ghi danh vào trường học Giêsu. Học yêu Chúa và yêu người. Hai điểm thôi nhưng cô phải học cả đời, bằng cả sự nỗ lực bản thân và nhờ ơn ban nhưng không của Thiên Chúa.
Cô chỉ mong muốn cho bố mẹ và chị được biết Chúa và nhận ra tình yêu của Ngài. Giống như cô đang cảm nhận sự hiện diện thân thương của Ngài vậy. Cô nghĩ nếu ai được trao tặng món quà vô giá này đều sẽ rất hạnh phúc. Cô nguyện thầm với Giêsu rồi lại tiếp tục mò mẫm với mớ tài liệu.
Đêm đã khuya, ánh đèn vẫn còn sáng trong căn phòng trọ.
***
- Tôi không ngờ lại có ngày hôm nay…
- Chị tôi mới là Phương Lan, tình địch của chị. Chị đã đánh ghen nhầm lẫn mà vẫn hả hê.
- Cô vẫn còn rất hận tôi?
- Đã từng rất hận, thậm chí còn muốn cho chị chết đi nữa. Chị có biết tôi đã phải vượt qua những gì mà chị gây ra khó thế nào không?
- Tôi cùng đường rồi. Một cô gái điếm phấn son lòe loẹt. Một Quỳnh Chi chẳng còn gì để mất.
- …
- Bố giết mẹ, rồi ông cũng bỏ tôi mà đi vì căn bệnh ung thư. Thất học, nghề ngỗng không có. Kiếm một tương lai mới nơi chốn thị thành vậy mà lại cùng đường. Hừm. Ông trời thật tệ với tôi.
- Tôi không ngờ đời chị lại bi đát như vậy. Chị phải sống lương thiện chứ?
- Ai giúp tôi lương thiện…?
- Chị phải tự giúp mình. Ông trời không hề đối xử tệ với chị. Chỉ là do chị chọn lựa mà thôi.
-...
- Chị nghe nè… Tôi tha thứ cho chị rồi. Ông ấy dạy tôi tất cả. Chị làm lại cuộc đời đi.
- …
Phương Nga vừa nói vừa chỉ tay lên bức ảnh Chúa Giêsu. Ánh mắt cô thật bình an.
Dưới ánh đèn, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn.
Được tạo bởi Blogger.