Mã số: 17-153

Bước vào căn phòng trọ nhỏ hẹp, thả ba lô lên giường, Thư ngồi bệt xuống sàn nhà, từ từ nhìn lại mọi thứ khắp phòng trọ. Đập vào mắt Thư là khung hình Thư và Linh chụp từ hồi mới ở dưới quê lên, treo trên tường, đối diện với ô cửa sổ nhỏ của căn phòng. Đã 9 giờ sáng, những tia nắng rọi vào ô cửa làm Thư chói mắt. Bức hình với những nét sáng, tối đang nhảy múa như gam màu cuộc đời của Thư và Linh.
Là đồng hương lên thành phố nhập học, những ngày đầu Thư và Linh khắn khít như hình với bóng. Hai đứa đã từng rất tự hào vì cả xóm Lạc Siêu chỉ có hai người đậu đại học và được lên thành phố. Thư nhắm mắt lại như muốn dập tắt thứ ánh sáng ấy, Thư không muốn nghĩ về Linh nữa. Thư vẫn ngồi đó và khóc.

******
Tiếng hò hét của đám thằng Quý, em trai Thư, tiếng cười đầy tự hào của ông Hai cùng với đó là bà con xóm trên, xóm dưới của vùng quê Lạc Siêu đều tựu về nhà Thư, khung cảng nhộn nhịp chẳng khác nào một lễ hội đón năm mới, tất cả đã sẵn sàng vào tiệc mừng.
Thư ơi! Ra đây bố bảo – Ông Hai giơ tay gọi Thư về phía mình.
Dạ, bố gọi con – Thư từ dưới nhà bếp chạy ra.
Đây là cô Lan, bố đã nhờ cô kiếm phòng trọ cho con đi học. Cô là người thành phố lại quen biết nhiều, sau này lên trên đó có cô Lan bố mẹ cũng yên tâm phần nào. Ông Hai chỉ vào người phụ nữ độ tuổi trung niên, ăn mặc sang trọng, cô ta như là quý nhân mà ông Hai gặp được để giới thiệu cho Thư, vừa nghe nói đến người thành phố, Thư chẳng mấy thiện cảm. Nhìn Thư một hồi ông Hai nói tiếp.
Mai mốt con bé lên trên đó nhờ chị giúp đỡ, đây là lần đầu tiên con bé sống xa nhà, lạ nước lạ cái, tôi e rằng…
- Ông Hai cứ khách sáo, đó là trách nhiệm của chúng tôi, tôi chỉ đang làm việc nên làm thôi – Cô ta cắt ngang.
- Ông Hai ơi, mọi thứ đã xong rồi chúng ta vào tiệc thôi!- Giọng chú Quân nói vọng từ dưới bếp.
- Mai mốt lên trên thành phố đừng quên bọn tao nha.– Mai và Mận cầm tay Thư dặn dò mà rớm rớm nước mắt.
- Xin mời tất cả vào bàn, hôm nay tất cả mọi người phải thật vui vẻ để con đường học hành của con Thư nhà tôi được suôn sẻ đó nghe.– Ông Hai lớn tiếng.
Mai Thư phải lên thành phố học, gia đình đãi tiệc chia tay. Thư cũng mừng nhưng cũng rất lo cho bố mẹ phải trang trải tiền học phí trong những năm học đại học của mình. Với bố mẹ, với làng xóm, Thư là niềm tự hào, niềm hy vọng đầy sán lạn cho cả xóm Lạc Siêu. Thư theo đuổi ngành y cũng vì cuộc sống của người dân nơi đây. Thư đã chứng kiến nhiều cái chết đau thương, phần vì dân nghèo không có tiền mua thuốc, phần vì thiếu kiến thức chăm sóc sức khỏe, tất cả đã trở thành nguồn động lực lớn nhất để Thư chinh phục kiến thức trở thành một bác sĩ trong tương lai. Đã 10 giờ đêm, mẹ của Thư vẫn ngồi bên giường Thư sắp xếp đồ đạc. Từ đằng xa Thư nhìn mẹ mà nước mắt cứ chảy ròng. Bên khung cửa sổ những tàu lá chuối đập vào nhau kêu soạt soạt, tiếng ếch, tiếng dế cứ đua nhau kêu ầm ĩ. Từ xa xa vẳng lại tiếng cười vang từ xóm dưới, nhà Linh cũng đang mở tiệc chia tay.
******
- Đây là phòng của hai cháu, phòng hơi nhỏ nhưng được cái là gần nhà cô, lại đầy đủ tiện nghi, thời buổi bây giờ kiếm được trọ đàng hoàng là khó lắm – cô Lan giới thiệu cho Thư và Linh một phòng trọ nhỏ nằm phía sau nhà mình.
- Tốt quá, cám ơn cô Lan!- Linh nhanh nhẩu lên tiếng.
Nhìn xung quanh một hồi Linh nói tiếp:
- Thế giá cả như thế nào ạ?
Người phụ nữ với khuôn mặt có vẻ phúc hậu nhìn Thư và Linh cách trìu mến, tim Thư bắt đầu đập mạnh, vì dễ gì tìm được nhà trọ giá rẻ trên đất Sài Gòn này.
- 300 nghìn một tháng.– cô ta đáp trả.
- Cái gì, rẻ như vậy sao? – Thư và Linh đều ngạc nhiên và ồ lên trước mặt người phụ nữ ấy. Thư như muốn òa khóc lên vì mừng rỡ, nhưng cái ấn tượng ban đầu của Thư với người phụ nữ kì lạ này vẫn chưa hết, Thư như đang nghi ngờ lòng tốt của cô ta và tự nhắc nhở mình phải cảnh giác với con người và thế giới đầy cạm bẫy nơi đất khách quê người.
- Thôi hai cháu nghỉ ngơi đi, 5 giờ chiều cô phải đi ra ngoài có việc, cần gì hai đứa cứ qua bên nhà cô giúp được gì cô sẽ giúp – Vẫn cứ giọng nhẹ nhàng dễ chịu liên tiếp làm vui lòng Thư và Linh. Cô Lan bước nhanh ra khỏi phòng trọ, hình như vội đi đâu đó. Tạm gác lại những suy nghĩ về cô Lan, Thư bắt đầu dọn dẹp phòng, trời đã về xế.
- Nào chúng ta hãy ăn mừng vì ngôi nhà mới của chúng ta – Linh cầm ra hai cốc cô-ca, cả hai ngồi vào mâm cơm.
- Linh này tao thấy nghi quá.– Thư nhấp một ngụm cô-ca hỏi.
- Là sao, tao không hiểu? Linh nhíu mày tỏ vẻ suy nghĩ.
Chuyện cô Lan ấy, sao cô ta tốt với chúng ta vậy, có khi nào chúng ta đang …
- Suy nghĩ lung tung, chính bố mày giới thiệu, mày không tin bố mày sao?– Linh trấn an.
- Ừ nhỉ, bố tao là người cẩn thận, với lại không đời nào bố tao trao tao cho người xấu, thôi ăn cơm đi, mai còn phải lên trường. Chắc tao đa nghi quá suy nghĩ lung tung.
Thời gian cứ thế trôi qua, những bữa cơm vui vẻ, những tiếng cười hài hước của hai người bạn trong ngôi nhà trọ bé nhỏ ấy như thể át luôn cả tiếng ồn của khí trời Sài Gòn. Tuy vậy, những hỷ, nộ, ai, ố của cuộc đời chẳng ai tránh được. Tình bạn giữa Thư và Linh cũng không ngoại lệ.
******
- Sao bữa nay đi học thêm về trễ vậy Linh, học nhiều như vậy không sao chứ, mày nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha.- Thư tỏ vẻ quan tâm.
Mày y hệt bà già tao ở dưới quê, dặn dò này nọ, mày yên tâm đi chuyện học hành của tao không cần mày lo, mọi thứ ổn cả.- Linh trả lời lạnh ngắt.
Nhìn thái độ trả lời của Linh, Thư không yên tâm chút nào. Vì tôn trọng bạn, Thư đành im lặng. Với lại trung tâm Anh ngữ Linh đang học do cô Lan giới thiệu, hơn nữa lại được học miễn phí. Nhưng càng về sau, Thư càng cảm thấy không ổn, Linh ngày càng xao lãng việc học tập, thường xuyên nghỉ học với đủ thứ lí do. Linh không giống như ngày xưa nữa…
Đã 1 giờ đêm vẫn chưa thấy Linh về, điện thoại cũng không bắt máy. Linh tính có chuyện không hay, Thư vội chạy sang nhà cô Lan nhờ giúp đỡ. Không xong rồi cửa khóa. Đứng trước cửa nhà cô Lan mà lòng Thư như nóng như lửa đốt. Thư sực nhớ ra cô Lan đã đi Đồng Nai cả tháng nay chưa về, chuyện của Linh có khi nào liên quan tới cô Lan không? Vậy là đúng rồi, mình nghi ngờ đâu có sai, cô ta giả vờ tốt vậy thôi thật ra đằng sau cái giọng dễ nghe đó, ánh mắt trìu mến đó là cả một thủ đoạn, là giả tạo, là xấu xa. Cái gì là thuê nhà giá rẻ, cần gì thì cô giúp đỡ, vậy đến lúc cần cô ta thì cô ta lại không có mặt.
Thư lại chạy ra phía phòng trọ, những ý nghĩ không tốt về cô Lan cứ liên tiếp hiện lên trong đầu Thư. Cầm chiếc điện thoại trong tay mà Thư run lên cầm cập, đầu óc Thư trống rỗng. Nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn cơ thể Thư. Cố gắng giữ bình tĩnh, Thư đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho cảnh sát…
Một chiếc taxi màu xanh đậu cách xa nhà trọ, dáng một người đàn ông loạng choạng bước ra, mở cửa xe hàng ghế sau và một cô gái bước ra. Hai người ôm nhau và nói chuyện gì đó, cả hai đều say khướt, rồi người đàn ông quay vào xe và dập mạnh cánh cửa nghe thật rõ. Chiếc taxi lăn bánh đi về phía Thư, lần theo đường hẻm khu nhà trọ rồi lao nhanh về phía thành phố.
Thư vội chạy ra, dưới ánh đèn mờ của con đường hẻm, Thư không nhìn ra cô gái kia là ai, phải chăng đó là cô Lan? Thư cố gắng lấy hết can đảm tiến về phía cô gái. Không thể tin được! Trước mắt Thư chính là Linh bạn của mình, Thư vội chạy ra và dìu Linh vào phòng, cả người Linh nồng nặc mùi rượu.
Sao cậu lại uống rượu, cậu có bị làm sao không, người đàn ông kia là..?
Thư liên tiếp hỏi những câu hỏi vô ích. Linh đã ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống giường, để lại cho Thư với những thắc mắc của chính mình. Đã quá nửa đêm, Thư vẫn không sao ngủ được, cuộc sống nơi thành phố khiến Thư lúc nào cũng phải cảnh giác, giờ đã làm Thư sợ hãi thật sự. Thư chợt nhớ đến cuộc sống ở quê nhà, cuộc sống mọi người ở xóm Lạc Siêu tuy nghèo khó nhưng ít nhất có bố mẹ, trên hết là cảm giác an toàn.
Nhìn Linh mà Thư thương thay cho gia đình của Linh. Nhà Linh có khá giả gì đâu, đến cả tiền học gia đình cũng phải đi vay ngân hàng. Mới cách đây một tháng gia đình gửi vô 5 triệu, Linh kêu mua thiết bị học tập, vậy tất cả là nói dối. Linh đem số tiền đó đi sắm đồ hiệu, mỹ phẩm đủ loại, rồi tiệc tùng thâu đêm. Nhìn Linh ngủ trên giường mà Thư xót xa cho số phận của Linh, nhưng cũng ngậm ngùi cho chính bản thân mình.
Chợt tỉnh giấc, Thư nhận ra mình ngủ gục trên bàn học. Theo phản xạ Thư gọi Linh, thấy Linh đang ngủ. Vội nhìn đồng hồ đeo trên tay,Thư phải đến trường, nhanh chóng sắp xếp sách vở chạy ngay ra bến xe buýt vừa kịp để lại tô cháo giải rượu cho Linh.
- Tối nay cậu nghỉ học được không, mình nghĩ chúng ta cần nói chuyện.– Thư đứng sau lưng Linh trước bàn trang điểm nói cách nghiêm túc.
- Cậu lai muốn “lên đời” mình nữa chứ gì?– Linh đứng phắt dậy lớn tiếng.
- Cậu nghĩ sao cũng được, dừng lại đi Linh, giờ hãy còn kịp. Đừng vì những đồng tiền không chính đáng mà chà đạp lên nhân phẩm chính mình như vậy.– Thư nhẹ giọng.
- Cậu thấy ghê tởm mình, thấy xấu hổ vì có người bạn như mình đúng vậy không?- Linh nghẹn ngào
- Hãy nể tình bạn bấy lâu nay mà nghe Thư một lần này thôi. Hãy nghĩ đến gia đình, họ đã kỳ vọng vào cậu như thế nào! Còn lời hứa của chúng ta nữa, cậu quên rồi sao?
- Thôi đừng nói gì nữa hết, mình không muốn nghe, mình không muốn nhớ. Tất cả những thứ đó có cho mình cuộc sống sung sướng không? Lúc nào cũng cố gắng sống tốt, cố gắng học thật giỏi, mình mệt mỏi lắm rối, mình không thể tiếp tục sống như cậu. Cậu hãy cứ sống là đứa con ngoan, mình có cuộc sống riêng của mình. Linh bước nhanh ra khỏi phòng trọ khi vừa dứt lời, vội ném cho Thư ánh mắt lạnh lùng, tức giận.
Thư và Linh quen nhau từ thời còn nhỏ, không có chuyện gì mà hai đứa không nói cho nhau biết. Còn hôm nay, Thư chỉ biết im lặng nhìn Linh bước đi. Thư muốn gọi tên Linh, muốn giữ Linh lại nhưng không sao mở miệng được. Cổ họng Thư cứng lại. Nghĩ lại tình bạn trước kia thắm thiết bao nhiêu giờ càng xa dần và đau khổ bấy nhiêu. Thư giận Linh sống buông thả, xem nhẹ tình bạn, phụ lòng bố mẹ, nhưng tự thâm tâm Linh vẫn là bạn, là một cô gái tỉnh lẻ nhất thời bị cuốn vào cạm bẫy của thế giới vốn xa lạ nhưng cũng thú vị nơi đất chật người đông này. Thư hy vọng ngày nào đó Linh sẽ nhận ra mình chỉ là con thiêu thân đang lao vào đóng lửa cháy mà cứ ngỡ là ánh sáng cứu được đời mình.
Chợt một chiếc ôtô đậu lại trước cửa nhà cô Lan, vậy là cô Lan đã về. Không những cô mà còn một người đàn ông nữa trạc 40 tuổi, ăn mặc lịch sự. Sau khi chuyển hết đồ từ xe vào nhà, người đàn ông đó nán lại nhà cô Lan hồi lâu rồi ra về. Người đàn ông kia là ai, cô Lan là người như thế nào? Thư chỉ biết chất vấn chính mình mà chẳng thể nào biết câu trả lời. Tự nhốt mình trong phòng trọ hồi lâu, Thư nghe có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra và thấy cô Lan đang đứng trước mặt mình. Thư lịch sự mời cô Lan vào nhà, lấy ly nước mời khách mà tay Thư run lên lẩy bẩy.
- Cô biết chuyện của Linh rồi.– Sau giây phút im lặng cô Lan lên tiếng.
- Chuyện của Linh, chuyện gì ạ?- Thư tiếp lời.
- Cô nghe mọi người nói hai đứa đã to tiếng với nhau, còn bảo Linh đi họp đêm nữa, lúc đầu cô không tin nhưng …
- Tại cô hết, cô đã mở đường cho Linh sa vào lối sống này, cô thật đáng sợ, giờ cô thấy hài lòng chưa?- Thư nói với hai hàng nước mắt. Bao nhiêu nỗi ngờ vực, ý nghĩ về cô Lan, Thư như được cơ hội nói ra tất cả, hôm nay Thư như muốn làm rõ bộ mặt thật của người phụ nữ ấy.
- Con đã nghĩ cô là người như vậy thật sao?- Cô Lan nghẹn ngào trong nước mắt.
Cả hai đều im lặng, một sự im lặng đến nghẹt thở. Bỗng điện thoại của Thư reo lên. Thư như muốn ngất đi sau khi nghe điện thoại. Linh tính có chuyện không hay, cô Lan liền cầm điện thoại lên nghe, và hai người nhanh chóng bắt taixi chạy về phía bệnh viện thành phố.
- Bạn của cô lái xe trong tình trạng say rượu, chúng tôi gọi điện cho cô theo yêu cầu của cô ấy, rất may không bị gì nghiêm trọng chỉ bị tổn thương phần mềm, nhưng cũng cần phải theo dõi.- Bác sỹ nói.
Thư thở phào nhẹ nhõm, vào buồng bệnh nơi Linh đang nằm. Thư nắm chặt tay Linh và thầm cảm ơn trời đã phù hộ cho Linh. Thư và cô Lan đều ở lại bệnh viện, tới sáng hôm sau Linh trở về phòng trọ để lấy đồ cho Linh. Quá mệt Thư đã ngủ quên lúc nào không hay. Tỉnh dậy đã 9 giờ sáng.
******
Hôm nay chủ nhật, tạm gác lại việc học. Sau vụ tai nạn Linh, cũng đã bình tâm trở lại. Thư theo cô Lan đi mua sách, nghe nói là ở nhà thờ Fatima gì đó. Đi ngang qua cầu Bình Triệu, cô Lan mua một bó hoa hồng rất đẹp, đến nơi, cô kính cẩn cắm vào bình trước tượng một người phụ nữ. Rồi cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán, xuống ngực sang trái, phải. Thư đứng phía xa xa quan sát từng cử chỉ của cô Lan. Rồi có một người đàn ông xuất hiện, chính là người hôm trước chở cô Lan về, họ đang tiến về phía chỗ Thư đang đứng.
Thư đã hiểu lầm tất cả mọi sự. Người đàn ông đó là cha Minh, quản xứ nhà thờ Fatima, cả cô Lan nữa, họ đều là thành viên Hội Caritas bác ái xã hội, chuyên lo cho các sinh viên đang theo học trên toàn thành phố, nhất là những sinh viên nghèo như Thư và Linh. Thư tự trách mình chưa hiểu ngọn ngành mà đã quy tội cho người khác. Qua cô Lan, Thư cũng đã biết tượng người phụ nữ kia là Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, Mẹ Thiên Chúa và cũng là Mẹ của tất cả chúng sinh, trong đó có Thư.
Lúc này, trong Thư cảm thấy một sự bình an cách kì lạ. Thư đã nghe nói nhiều về đạo Công giáo, nhưng chắng muốn tin theo vì cho đó là thứ mê tín dị đoan, không lành mạnh. Nhưng hôm nay, Thư lại có cảm giác hoàn toàn khác. Như có điều gì đó thúc giục tự bên trong, Thư tiến gần hơn tới Đức Mẹ. Thấy rất nhiều người đang quỳ khấn vái rất thành tâm, bất ngờ Thư cũng quỳ xuống và thưa với Mẹ “Mẹ ơi, con chỉ là kẻ ngoại đạo…”
Được tạo bởi Blogger.