Mã số: 17-145
Lần đầu tôi gặp hắn là một buổi chiều thứ Sáu lộng gió. Tôi xuống vườn hoa dưới nhà để hóng mát. Chọn một chiếc ghế đá, tôi châm một điếu Ba Số và nhìn lũ trẻ chơi đùa. Bỗng nhiên hắn xuất hiện.
– Chào anh.
– Vâng, chào anh.– Tôi đáp.
– Tôi ngồi đây được chứ?– Hắn hỏi.
– Được chứ. Tôi xích qua một bên nhường chỗ cho hắn.
Hắn rút một điếu Marl đỏ từ bao thuốc mang theo, đưa lên miệng, rồi loay hoay tìm bật lửa, miệng lẩm bẩm:
– Ủa, đâu rồi ta?
– Chắc anh quên hoặc đánh rơi đâu đó rồi. Cầm của tôi mà dùng.– Tôi đoán chắc hắn tìm bật lửa nên lấy bật lửa của mình đưa cho hắn.
– Cảm ơn anh.– Hắn cười và cầm lấy cái bật lửa từ tay tôi. Châm lửa xong, hắn trả lại và cảm ơn thêm lần nữa. Người đâu mà lịch sự.
Qua trao đổi vài lời, tôi biết hắn bằng tuổi tôi, mới chuyển về tòa chung cư này được vài hôm. Hắn kể, thèm thuốc quá nên hắn mới xuống đây hút một điếu, để khỏi ảnh hưởng tới cô con gái ba tuổi của hắn. Chúng tôi khá là hợp chuyện. Hắn cũng mê tennis như tôi. Ngồi được một lát thì điện thoại của hắn reo. Vợ hắn gọi về ăn cơm. Trước khi chia tay, chúng tôi trao đổi số điện thoại, hẹn lúc nào rảnh thì làm vài ván tennis rồi uống với nhau cốc bia.
Chiều thứ Bảy tuần kế tiếp, sau khi đánh tennis về, chúng tôi chọn một quán bia trên mức bình dân một chút để có đủ yên tĩnh mà nói chuyện. Chúng tôi chia sẻ về công việc, gia đình và về tennis. Tôi kể với hắn, rằng tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc nhưng rồi mọi thứ lại tuột khỏi tay tôi… Hắn trầm ngâm nghe tôi kể… và đợi tôi kể thêm… Nhưng tôi chỉ kể đến đó rồi chuyển chủ đề, vì mỗi khi nhắc tới là trái tim tôi lại nhói đau. Sau khi cả hai đã cạn ly bia đầu tiên, đợi cho câu chuyện đang rôm rả lắng xuống một chút, hắn hỏi tôi:
– Anh có tin rằng trời đất và muôn vật được tạo dựng một cách kỳ diệu hay không?
– Không phải anh đang muốn nói đến Thiên Chúa đấy chứ?
– Phải. Tất cả mọi thứ xung quanh chúng ta đều kỳ diệu, vũ trụ xoay vần theo một trật tự tuyệt đối, đó là do Đức Chúa Trời tạo dựng. Dù con người đã phạm tội, nhưng Đức Chúa Trời vì quá yêu con người nên đã cho Chúa Giêxu Christ là Con Đức Chúa Trời đến để cứu chuộc chúng ta. Chúa Giêxu yêu anh, yêu tôi và yêu tất cả chúng ta. Ai tin vào Chúa Giêxu thì sẽ được cứu, khỏi bị hư mất đời đời.
Những lời hắn nói làm trái tim tôi nhói đau vì gợi nhớ tới chuyện cũ.
– Anh là người Tin Lành?
– Phải. Tôi là một Cơ Đốc nhân. Tôi tin vào Đức Chúa Trời, và tôi đã tiếp nhận Chúa Giêxu, Đấng đã chịu đóng đinh vì tội lỗi nhân loại, làm Cứu Chúa của mình.
Rồi hắn say mê nói về vị Cứu Chúa của mình, rằng Ngài đã chịu đóng đinh vào thập giá để cứu chuộc loài người, ai tin vào Ngài thì sẽ được cứu, được hưởng sự sống muôn đời trên Thiên Đàng. Khuôn mặt hắn rạng rỡ. Tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của hắn. Thật kỳ cục là tôi chẳng thích nghe những gì hắn nói, nhưng lại thích nhìn vẻ mặt rạng rỡ ấy khi hắn nói về những điều đó.
Xong chầu bia nhẹ nhàng, chúng tôi cùng trở về chung cư. Trên đường về, hắn quay sang bảo tôi:
– Mai là Chúa Nhật, chúng tôi dành ngày này để thờ phượng Đức Chúa Trời. Sáng mai anh đi nhà thờ cùng tôi nhé?
Tôi muốn từ chối, nhưng nói luôn thì bất lịch sự nên trả lời:
– Thú vị đấy. Nhưng để tôi về xem lại lịch xem mai có phải đi gặp khách hàng không đã. Trước khi đi ngủ tôi sẽ nhắn tin cho anh.
“Hắn đang truyền giáo cho mình đây.” Tôi nhủ thầm. Tôi định sẽ nhắn tin từ chối, cáo bận, nhưng lại đắn đo, hết cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Cuối cùng tôi nhắn tin cho hắn rằng tôi nhận lời. Có điều gì đó thôi thúc tôi phải đi. Hắn hẹn tôi 7 rưỡi ở dưới sảnh chung cư, và mời tôi đi cùng ô tô với vợ con hắn.
Đó là lần đầu tôi tới một nhà thờ Tin Lành. Bạn bè hắn, ai cũng niềm nở bắt tay tôi:
– Xin Chúa ban phước lành cho anh!
Bài truyền giảng của vị mục sư hôm ấy nói về chương 3, sách Ca Thương của ngôn sứ Giê-rê-mi, với nội dung: Đức Chúa Trời tốt lành – dù đời lắm gian truân. Đại ý rằng Giê-rê-mi đã khóc rất nhiều vì đau khổ trước cảnh lầm than của dân tộc ông, và của chính ông trước sự xâm lăng của quân Babilon. Ông đã chán nản, thất vọng, buông xuôi, mất hết niềm tin và hi vọng. Nhưng ông nhận ra rằng Đức Chúa Trời là Đấng tốt lành, thành tín. Dẫu nghịch cảnh có xảy ra, nhưng tất cả đều không nằm ngoài sự cho phép của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời vẫn không ngừng yêu thương con người. Càng trong gian truân, chúng ta càng phải tương giao mật thiết với Đức Chúa Trời; càng đau khổ cay đắng thì chúng ta lại càng ngập chìm trong hoàn cảnh. Hãy trông đợi Đức Chúa Trời, nhận Ngài làm sản nghiệp thì sẽ được an ủi và đáp lời.
Trở về nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi về những gì đã được nghe hồi sáng. Đến tối, cơm nước xong xuôi, tôi nhấc máy gọi cho hắn vì thấy cần nói chuyện. Tôi chuẩn bị một chai vang Chile, hai cái ly và đĩa hạt điều, rồi ngồi chờ hắn. Mười lăm phút sau cuộc điện thoại, hắn đã bấm chuông gọi cửa. Ở gần nhau tiện thật.
Tôi đã kể cho hắn nghe, rằng tôi từng có một người vợ hiền. Nàng là người bạn thanh mai trúc mã của tôi. Chúng tôi ở gần nhà nhau, chơi với nhau từ nhỏ, rồi lớn lên và yêu nhau như một lẽ tự nhiên. Chúng tôi kết hôn và có một bé trai. Nhưng rồi… vào một đêm mưa gió cách đây gần một năm, khi chúng tôi trên đường trở về từ nhà ngoại, tôi đã mất hai người tôi yêu thương nhất, chỉ vì một gã lái xe tải say rượu. Đêm đó là một đêm định mệnh, vì chính nó đã làm trái tim tôi tan nát và làm tôi trở thành một con người khác.
Hắn vẫn chăm chú lắng nghe tôi kể với thái độ đồng cảm. Nhưng khi nghe tới đó, bỗng nhiên hắn đẩy nhẹ hộp khăn giấy trên bàn về phía tôi. Tôi giật mình nhận ra mình đã nhòe nhoẹt nước mắt từ lúc nào.
Tôi tiếp tục kể, tôi đã trở–thành–một–con–người–khác. Tôi đưa hắn trở về một quá khứ xa hơn để giải thích cho hắn. Tôi vốn là một người Công giáo. Tôi và vợ tôi đã từng cùng sinh hoạt Thiếu Nhi Thánh Thể, sau đó cùng một ca đoàn. Những gì xảy ra đêm hôm ấy đã làm tôi oán trách Thiên Chúa, rồi nghi ngờ vào sự hiện hữu của Ngài. Tôi đã nghĩ, nếu như Ngài thực sự hiện hữu thì Ngài đã giữ gìn vợ con tôi, đã chẳng để tôi còn lại một mình bơ vơ đến thế này. Tôi thì xây xát nhẹ, còn hai người thân yêu của tôi đã vĩnh viễn ra đi. Kể từ đó, tôi đã bỏ đi lễ và xưng tội.
Hắn trầm ngâm một lát để đợi cho cảm xúc của tôi lắng xuống rồi chậm rãi nói:
– Người Công giáo các anh hay dùng một từ mà tôi rất thích: QUAN PHÒNG. Tôi có mấy người bạn Công giáo, họ luôn nói “Hãy tin tưởng vào Thiên Chúa quan phòng”. Mà họ giải thích cho tôi, rằng đó là một sự cậy trông, phó thác nơi Thiên Chúa, vì Ngài sẽ rút lấy điều lành từ sự dữ. Vợ con anh đang ở Thiên Đàng, rồi anh sẽ gặp lại họ.
Tôi sững sờ. Thiên Chúa rút điều lành từ sự dữ. Câu này rất quen! Vị cha cố mà tôi rất yêu mến từng hay nói với tôi như thế.
Hắn rút chiếc smartphone trong túi, tìm gì đó trong điện thoại và đọc cho tôi nghe, có lẽ hắn dùng một ứng dụng đọc Kinh Thánh.
– Anh hãy nghe đoạn Kinh Thánh này. Đức Giê-hô-va phán: ‘Ta biết rõ ý Ta đang nghĩ về các con, đó là ý bình an, chứ không phải ý thảm họa, hầu ban cho các con một tương lai và một hy vọng. Các con sẽ kêu cầu ta và đến cầu nguyện với ta, còn ta thì sẽ nghe các con’. Sách ngôn sứ Giê-rê-mi, chương 29, câu 10-11.
Hắn lại tìm một câu khác và đọc:
– Còn câu này nữa. Nhưng Si-ôn cứ nói rằng: ‘Đức Giê-hô-va đã bỏ tôi, Đức Giê-hô-va quên tôi rồi’. Có phụ nữ nào quên con đang tuổi còn bú, Hay không thương xót con ra từ lòng mình chăng? Dù họ có quên đi nữa, ta chẳng quên ngươi bao giờ.” Sách Ê-sai, chương 49, câu 14-15.
Trong khi tôi im lặng suy ngẫm về mấy câu Kinh Thánh vừa được nghe, thì hắn mỉm cười nhìn tôi, đặt điện thoại xuống bàn, rồi giơ tay lên cầu nguyện. Chưa bao giờ tôi thấy ai cầu nguyện sốt sắng như vậy.
– Lạy Đức Chúa Trời là Cha Chí Thánh, là Đấng Toàn Năng. Con hết lòng thờ lạy và chúc tụng Chúa. Con yêu mến Chúa và Chúa cũng yêu mến tất cả chúng con, đặc biệt là người anh em đang ngồi cạnh con đây. Chúa biết mọi sự và thấu hiểu nỗi đau của anh, Chúa hiểu vì gặp gian truân mà anh thành chai sạn. Xin Chúa hãy gửi Đức Thánh Linh đến ủi an và dẫn dắt anh về với lẽ thật của Ngài. Xin cho anh lại có thể cảm nhận được tình yêu vô biên của Chúa dành cho anh. Amen.
– Amen. Tôi ngập ngừng đáp lại.
Cầu nguyện xong, hắn cầm chai rượu và rót cho cho cả hai:
– Cạn ly này nhé, uống mừng vì chúng ta cùng là con Đức Chúa Trời, vì chúng ta cùng một Cha. Xin chúc tụng Chúa!
Tôi không đáp lại, nhưng vẫn cụng ly với hắn và uống cạn.
– Dù có chút khác biệt nhưng chúng ta vẫn là anh em. Hắn nhặt một hạt điều trên đĩa, bỏ vào miệng nhai và mỉm cười nhìn tôi.
– Ừm. Tôi gật đầu.
– Chúng tôi chỉ thờ phượng một mình Đức Chúa Trời, còn các anh thờ cả bà Mary nữa, trong khi bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại có thêm mấy đứa con với ông Joseph. – Hắn nói, nhưng không nhìn tôi.
Nghe hắn nói vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trong người dâng lên một cơn giận phừng phừng. Tôi trừng mắt với hắn và gắt ầm lên:
– Đừng nói bậy! Không biết Công giáo chúng tôi phải giải thích bao nhiêu lần với Tin Lành các anh nữa? Đức Mẹ mang nặng đẻ đau ra Chúa Giêsu, cho Ngài bú mớm, lại chăm sóc và nuôi dưỡng Ngài, nên việc chúng tôi tôn kính Đức Mẹ cũng đẹp lòng Thiên Chúa. Còn việc Đức Mẹ có thêm con nữa hả, là do các anh giải nghĩa sai Kinh Thánh!
– Ấy, đừng nóng. Tôi xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm. Thật ra chỉ có một số ít những người cực đoan mới nghĩ như vậy. Tôi thì không. Thân Mẫu của Đấng Christ đối với tôi là một người nữ đáng kính. Tôi chỉ muốn khích anh một chút để thử xem phản ứng của anh thế nào. Anh nổi giận như vậy có nghĩa là anh vẫn còn yêu mến Bà Ấy. Chừng nào anh còn yêu mến Bà Ấy thì đức tin của anh không thể mất được, mà hiện giờ chỉ đang bị một lớp bụi dày bao phủ.
Chúng tôi còn ngồi uống cho tới khi vợ hắn sốt ruột gọi về. Trước khi chia tay, hắn vỗ tai tôi:
– Cần nói chuyện hay chia sẻ gì thì cứ gọi tôi. Đừng giận tôi chuyện nói khích anh vừa nãy nhé. Xin Chúa ban phước lành cho anh.
Đêm hôm đó, tôi đi nằm mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ về quãng đời đã qua, và nhớ về những gì đã được học về lịch sử cứu độ. Có một điều gì đó trong tôi đang thay đổi. Bỗng nhiên tôi thấy khát. Khát đến cồn cào. Nhưng không phải là khát nước, mà là khát Chúa.
Tôi bật dậy, bắc ghế để tìm cây Thánh Giá Chịu Nạn chơ vơ trên nóc tủ. Tôi đã cùng vợ đi mua cây Thánh Giá này từ hồi mới chuyển về đây, nhưng sau đêm định mệnh kia, tôi đã tháo xuống và đặt lên đó. Gần một năm đã trôi qua, bụi đã phủ trắng xóa.
Trái tim tôi thắt lại. Lạy Chúa Giêsu! Xin tha tội cho con!
Tôi mang rửa sạch, lấy khăn lau khô và treo lên chỗ cũ, là vị trí trang trọng nhất trong phòng khách. Rồi tôi cứ ngồi bệt dưới đất mà nhìn lên Thánh Giá cho tới sáng. Chỉ còn mình tôi với Chúa, tôi cứ để mặc cho cảm xúc vỡ òa.
Do công việc tôi đang làm không khắt khe về thời gian, nên sáng hôm sau tôi quyết định không đến công ty để có thể làm một việc hệ trọng.
Tôi đã xưng tội trong những tiếng nấc nghẹn nào để rồi khi bước ra từ tòa giải tội, tôi thấy mình như được hồi sinh. Tôi thầm hát một câu Đáp Ca mà tôi đã thuộc lòng: “Từ Si-on khi được Chúa dẫn về, ta ngỡ ngàng tựa trong giấc mơ. Tiếng cười rộn rã đôi môi, lời hoan ca vang rền cửa miệng…” Dù tôi bỏ Chúa, nhưng Ngài chẳng bao giờ bỏ rơi tôi. Chối từ Ngài cũng đồng nghĩa với việc chối từ hạnh phúc.
Trong nhà thờ, ngọn đèn chầu leo lét vẫn bền bỉ cháy sáng bên Nhà Tạm. Tôi đã quỳ rất lâu, để dâng Chúa hết nỗi lòng và xin Ngài ban ơn trợ sức, cho tôi được kiên trung theo Ngài, dù yếu đuối và bé nhỏ như ánh sáng của ngọn đèn chầu kia, nhưng không bao giờ lụi tắt.
Có lẽ nào, Chúa đã dùng hắn, một gã Tin Lành sốt sắng, để đưa tôi trở lại với Ngài? Từ khi tôi bỏ lễ, đã bao người thân và bạn bè đã khuyên nhủ tôi, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Lòng tôi chai sạn, không lời nào lay động được tôi. Không ai làm cho tôi đặt chân đến nhà thờ được. Vậy mà… tôi lại biến đổi kể từ khi gặp hắn.
Tôi rút điện thoại để nhắn tin cho hắn, người anh em Tin Lành của tôi. Hắn phải là người đầu tiên chia sẻ với tôi niềm vui này.