Mã số VVYT 16-029

Phêrô Đồng Quang Đạt, sn 1993, gp Hưng Hóa

(Giải khích lệ VVYT 2016)


Đồng sinh ra trong một gia đình nghèo. Tuy nhiên, gia đình em sống rất đầm ấm và hạnh phúc. Hàng xóm láng giềng ai cũng tấm tắc khen gia đình em sống đạo đức. Gia đình em có được điều đó phần lớn là do có được từ nên tảng của đạo Công Giáo. Đồng là người con thứ ba trong gia đình-gia đình em có bốn anh em đều là con trai. Cuộc sống của em từ nhỏ cho tới lớn luôn là những cảm xúc vui buồn đan xen với nhau.

Gia đình đông con nên cuộc sống rất vất vả. Cha của em lại không được may mắn khi hồi nhỏ đi chăn trâu đã đóng cọc vào một trái lựu đạn. Vì vậy mà cha của em từ đó chỉ còn sáu ngón tay trên hai bàn tay. Mẹ em là một người vợ, một người mẹ rất đảm đang và hiền hậu. Sau mỗi bữa ăn tối, cha mẹ em lại ngồi chia sẻ với các con về cuộc sống. Chính vì thế mà cả gia đình rất hiểu nhau và có được tiếng nói chung để cùng nhau vươn lên trong cuộc sống. Trở lại với Đồng, những ngày tháng đầu tiên đi học của em đã gặp nhiều khó khăn, trắc trở. Như lẽ thường tình, năm em lên sáu tuổi, em bắt đầu bước vào lớp một. Niềm vui, niềm sung sướng được tung tăng cặp sách tới trường cùng các bạn chưa được bao lâu, vẻn vẹn chưa đầy hai tháng thì em đã phải chia tay mái trường, chia tay thầy cô, chia tay bạn bè để trở về với gia đình để phụ giúp cha mẹ việc nhà và trông nom người em út. Vì khi đó em út còn quá nhỏ, mẹ em thì tất bật với cuộc sống mưu sinh-hàng ngày mẹ em phải vào trong rừng lấy măng từ sáng tới tối mới về. Còn cha em thì ngày ngày đi đốn tre, mua tre rồi lại bán buôn cho người ta, có khi phải đạp xe đạp cùng với hai bên hông xe là những cây tre giao hàng cho người ta cả mười mấy cây số. Đồng nghỉ học, Đồng rất buồn, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên Đồng cam chịu và vì Đồng rất thương cha mẹ em. Hàng ngày, Đồng ẵm em ra cổng nhìn theo các bạn cắp sách tới trường, mỗi lần như vậy là nước mắt em lại rơi xuống. Đồng mong mỏi cái ngày được đi học trở lại. Và rồi cái ngày mong đợi đó cũng đến. Một năm sau, khi gia đình đã bớt vất vả hơn, mẹ em không còn đi rừng lấy măng nữa. Cha em cũng không còn đi buôn tre nữa. Cả gia đình đều ở nhà tập trung chăn nuôi và cha em làm thêm nghề sửa xe đạp, và điều quan trọng hơn là em lại được cắp sách đến trường. Ở lớp, Đồng luôn được thầy cô giáo khen vì tinh thần học tập, đạo đức và em luôn có mặt trong nhóm dẫn đầu của lớp về học tập. Điều đó trở thành niềm vui cho cả gia đình.

Khi em bắt đầu bước vào cấp II, tức là lớp sáu, thì trong lớp đã bắt đầu có sự kỳ thị với em, vì em là dân tộc thiểu số. Em sinh ra trong một gia đình dân tộc Mường. Từ nhỏ em đã theo học các trường của người Kinh. Mỗi khi em đi đường mọi người lại nhìn em và cười khinh chê. Khi em đến lớp thì được một số bạn hồn nhiên đặt cho cái tên theo kèm mà em chưa bao giờ nghĩ và có cái tên đó là “ Đồng tọoc” hay “ Đồng rừng” hay nữa là “ Đồng mọi” và chơi những trò gì cũng không cho em chơi cùng. Những lúc đó cảm giác của em thật tê tái và buồn bã. Cũng những lúc đó, em cũng được đón nhận sự đồng cảm của các bạn có thể nói là tốt lành trong lớp đến ai ủi và động viên. Nhờ đó cũng giúp em phần nào giảm đi được sự buồn bã trong lòng. Em luôn mang theo tâm trạng đó trên khắp quãng đường từ trường về tới nhà. Em nghĩ rằng mình dân tộc Mường thì có gì sai? Sao các bạn lại đối xử với em như vậy? Có những lần cha mẹ em thấy em ngồi ăn cơm mà không được vui vẻ nên hỏi.
“Đồng có chuyện gì hay sao mà có vẻ buồn vậy con?”
Vì không muốn để cho cha mẹ biết và lo cha mẹ sẽ thêm phiền lòng, em liền trả lời.
“ Con không sao bố mẹ ạ. Chắc là do con đi đường nắng nên vậy đó ạ”
Thời gian cứ thế trôi. Bốn năm học cấp II em vẫn chìm trong tình trạng đó. Nhưng em không nản trí mà có thêm động lực để học tập. Em vẫn còn nhớ nhất năm lớp chín. Hồi đó trong lớp đang dậy lên phong trao dán tem vào sách, vở, có khi cả vào tay và mặt nữa. Khi đó em được cô giáo dạy môn Văn gọi lên bảng, cũng là cô giáo chủ nhiệm. Em hăng hái lên bảng mà không biết rằng trên chán em vẫn còn hình dán, và cô giáo đã tặng một câu mà em nghĩ nó sẽ theo em suốt cả cuộc đời “ Cậu đã tọoc rồi lại còn muốn gì nữa”. Ôi cái cảm giác đó thật khó diễn tả được. Em đi về chỗ ngồi mà hai dòng nước mắt bắt đầu nhỏ xuống. Các bạn nhìn theo với đủ loại ánh mắt. Em hi vọng có ngày cô sẽ nói lời xin lỗi em, nhưng mà em vẫn chưa bao giờ nhận được. Nhưng em cũng không trách móc gì cô và đã tha thứ cho cô, vì em nhớ lại những lời Chúa dạy

“ Tha kẻ dễ ta, nhịn kẻ mất lòng ta”. Năm đó, cũng là năm đầu tiên em không đạt học sinh tiên tiến mặc dù điểm trung bình môn thì cao. Cha mẹ em buồn lắm và em cũng vậy. Thời gian cứ vậy trôi qua, nỗi buồn của em vẫn còn đó. Tưởng rằng khi lên cấp III mọi chuyện sẽ khác, nhưng đến khi em bước vào cấp III e vẫn còn được phong thêm những biệt danh khác nữa “ Đồng tazan”. Mỗi lần đi học về, khi đi qua là các bạn lại nhìn em và cười nói rằng “ Ê, Đồng tazan! Sao phải đi xe đạp làm gì cho mệt, bỏ đấy trèo lên dây điện mà đu về rừng” Các bạn không biết khi trêu em như vậy, các bạn có để ý đến tâm trạng của em không. Mỗi lần như vậy là mỗi lần em lại khóc thêm trong lòng một chút và cộng lại nhiều lần sẽ thành nỗi đau sâu thẳm. Có lẽ mọi người cũng phần nào nhận ra nên dần dần không còn ai trêu em nữa.

Một kỷ niệm khác nữa. Gia đình em là gia đình theo đạo Công Giáo. Các bạn học cũng lấy đó làm khoái trí để trêu đùa. Chắc hẳn ai cũng biết trong ngày lễ Giáng Sinh tại các nhà thờ, mọi nhà đều làm hang đá Noel và đặt tượng Chúa Giêsu bên trong. Các tượng ảnh của Chúa trong bề ngoài như có vẻ trần truồng và có lẽ là một phần nào đó cũng vần nên các bạn gặp em lại tặng em câu thơ “Chúa Giêsu nằm trong hang đá thò… ra ngoài” em vừa bực bội, vừa thấy mình bị xúc phạm. Em đã cố gắng giải thích mà các bạn đó nào đâu có hiểu. Em cố nén lòng lại vì nếu phản ứng mạnh thì sẽ làm mất hòa khí và không đúng với những gì Chúa dạy.

Ở giáo họ, em là một cậu giúp lễ lâu năm. Trong giáo họ chỉ có mình em giúp lễ mà không còn ai khác. Vì thấy em ngoan ngoãn, lại được mọi người trong họ khen là học tốt nên cha xứ đã gợi ý cho em đi “Tu”. Em lấy đó làm phấn khởi lắm. Em thích đi tu để làm linh mục, để được mặc áo đẹp, được mọi người kính trọng. Ôi! Động lực ban đầu thật hồn nhiên và trong sáng, đơn sơ và giản dị. Nhưng em đâu biết rằng con đường đó rất khó và gian nan. Vào các dịp hè em đều về nhà xứ để ở với cha xứ để có thể học tập thêm và tìm hiểu rõ hơn về đời tu. Và cái ngày em quyết định xin gia đình cho em nhập tu, cha mẹ em vì thương con nên ban đầu ngăn cản. Em vẫn quyết tâm. Em nhờ cha xứ gặp cha mẹ em nói giùm em, và cuối cùng cha mẹ cũng đồng ý. Em vui sướng. Em bắt đầu làm hồ sơ, và đúng cái ngày 23 tháng 8 năm 2011 em đã chính thức trở thành một tu sinh của giáo phận. Đi đâu cũng được gọi bằng chú. Nhưng cũng cái ngày đó mà mẹ em đã khóc suốt cả ngày vì thương con. Cũng trong năm 2011 đó, em thi đại học nhưng thật không may là em không đủ điểm và em quyết định đi học ba năm hệ cao đẳng. Ba năm đó là khoảng thời gian thử thách đời tu của em. Em bắt đầu sống xa gia đình để đến với môi trường xã hội đầy hỗn loạn. Quả thật đã có khi em tưởng rằng con đường tu của mình đã chấm hết. Em đã nhiều khi đua theo bạn bè, tham gia các bữa nhậu, chơi games… chính vì thế đời tu của em bị đe dọa. Cũng may cho em khi gặp những khó khăn thử thách đó lại có những người bạn tốt trợ giúp em, để giúp em trở lại đúng quỹ đạo của mình. Đó là thầy đồng hành, cha linh hướng và những anh em đồng chí hướng. Mọi người đã giúp em nhận ra rằng mình đang đi sai hướng và nếu tiếp tục em sẽ dễ rơi vào sự sa ngã. Cha linh hướng- người cha thiêng liêng là người luôn theo bước chân của em. Khi em sa ngã ngài dịu dàng nâng đỡ. Ngài phân tích và định hướng cho em, nhờ đó em đã tìm lại được chính mình. Thầy đồng hành cũng vậy. Còn các bạn đồng chí hướng của em-đó là những người đã cùng chung sống với em, cùng ăn cùng uống cùng mọi sinh hoạt. Em và mọi người thường hay chia sẻ với nhau về đời tu và những gì khó khăn trong đời sống và học tập. Khi em vấp ngã, khi em không còn là chính mình, các bạn cũng không bỏ rơi em mà ngược lại, mọi người lại giúp em vượt qua khó khăn đó bằng những lời động viên và những lời cầu nguyện chân thành. Thời gian ba năm thấm thoát trôi qua. Năm 2014 em đã tốt nghiệp cao đẳng và năm đó em cũng tham gia kì thi vào Tiểu Chủng Viện. Kết quả em đã được nhận vào lớp Tiểu Chủng Viện năm đó. Trải qua hai năm học tại Tiểu Chủng Viện, hai năm đầy những niềm vui, đầy cảm xúc. Và niềm vui của em càng lớn hơn khi em được Bề trên giáo phận gửi em đi học Đại Chủng Viện. Ai ai cũng vui mừng. Đối với em đó là hồng ân cao cả của Chúa dành cho em. Và ngày 2 tháng 9 năm 2016 em đã một lần nữa chia tay mọi người thân để bước vào hành trang mới-hành trang của ngôi nhà chủng viện. Và cũng như thường lệ, mẹ em lại khóc thêm lần nữa khi tiễn em lên đường. Giọt nước mắt hạnh phúc cùng với sự lo lắng dành cho con.Giờ đây em đã trở thành một chủng sinh, và cũng từ giai đoạn này em phải quyết tâm nhiều hơn để học tập và rèn luyện. Còn cả chín năm nữa chờ đợi em phía trước. Chúc em luôn giữ vững được niềm tin và bền chí tới cùng.

Con người ai cũng trải qua gian khổ và thử thách mới đến được vinh quang. Đồng đã trải qua cuộc sống hoàn cảnh gia đình, sự kì thị của bạn bè để quyết tâm học tập. Cho đến ngày hôm nay, nhìn lại con đường đó chắc hẳn em cũng phần nào thành công, cho dù con đường của em còn rất dài và nhiều thử thách. Và cho đến giờ phút này, Đồng càng thêm yêu hai tiếng dân tộc và cái biệt danh “Đồng Tazan” biết chừng nào.

Được tạo bởi Blogger.