Mã số: 17-144


“Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ, lại trở nên đá tảng góc tường.Đó chính là công trình kì diệu của Thiên Chúa, công trình kì diệu trước mắt chúng ta”
(Mt 21,42)



Vâng, cuộc sống của con người vốn luôn luôn là một phép màu, là một kì công trong chương trình của Thiên Chúa. Bởi vì “đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” Những sự việc xảy ra trong cuộc đời tôi cũng như một giấc mơ tuyệt đẹp vậy. Tạ ơn Thiên Chúa vì mọi việc, mọi điều mà Ngài đã dành cho con.

Đang trong những suy nghĩ như vậy thì bỗng có tiếng gọi tôi, tôi quay lại.
– Chào sơ, xin lỗi cho con hỏi sơ có phải là sơ Mai không?
– Vâng, cho hỏi anh có việc gì vậy?- Tôi thắc mắc hỏi lại.
– Xin chào sơ, con là một người đạo Tin Lành, đứa con tinh thần của một vị mục sư đã qua đời, trước khi ngài ấy mất, ngài ấy truyền cho con phải đưa tận tay cho sơ món đồ này.- Rồi anh ấy đưa cho tôi món đồ ấy.
– Xin hỏi người đó là ai và vì sao anh lại biết sơ?- Tôi hỏi
– À, vị mục sư đó tên là Trần Đăng Sơn, tại trước khi mất ngài ấy có cho con xem một bức hình, bức hình đó nhìn rất giống sơ!
– Anh ấy mất vì lí do nào vậy?- Tôi gặng hỏi
– Thưa sơ, lúc đó con và ngài ấy đang cùng đi trên một tuyến xe buýt, nhưng lại gặp tai nạn. Ngài ấy đã dùng bàn tay bác sĩ của mình để cứu mọi người, nhưng sau đó lại kiệt sức vì vết thương trên người quá nặng và dẫn đến chết.- Buồn rầu, anh ấy trả lời.
– Thì ra là vậy! Vậy xin cảm ơn anh! Mời anh vào mời nước!
– Thôi con xin phép con đi, tại đang có công việc quan trọng.- Rồi anh ấy đi thật nhanh trở về, tôi còn chưa kịp hỏi anh ấy là ai, tên gì.
Tôi nhận lấy món đồ đó, nó là một bức thư, hơi cũ kĩ, có lẽ đã viết lâu rồi. Bỗng kí ức lại trôi dạt vào tâm trí tôi, trong đầu tôi bây giờ là những kỉ nệm về anh ấy, người bạn Tin Lành mà tôi từng quen.

* * *
Mùa hè trôi qua cách vội vã với bao kỉ niệm đẹp. Tiếng trống trường vang lên rộn rã, tôi đã lên lớp mười một. Hây-ya, mệt rồi đây, lại phải đối diện với đống sách vở, đối phó với bao nhiêu bài kiểm tra nữa. Lớp chúng tôi mới học được bốn tuần thì có một người bạn chuyển tới đây, bạn ấy được ngồi bên cạnh tôi. Người bạn ấy với cặp mắt kính, dáng cao, gầy và tên bạn ấy là… Sơn. Ngay ngày đầu tiên gặp mặt, Sơn đã tỏ ra là một người hoạt bát, vui tươi, nhanh nhẹn và… học siêu giỏi. Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện ra một điều, nhà Sơn ngay sát bên nhà tôi. À! Hiểu rồi, chả là mới có một vị mục sư đạo Tin Lành chuyển đến để phụ trách nhà thờ Tin Lành thay cho vị mục sư quá cố đã qua đời tuần trước. Và bạn là con trai của vị mục sư mới tới đó, và… bạn cũng là người Tin Lành. Trời đất! Riêng tôi, tôi không có thiện cảm về cái đạo này cho lắm. Ngay từ nhỏ đã nghe các sơ nói: “Đạo Tin Lành là một lạc giáo.” Mà thôi cũng kệ! Chẳng có gì liên quan. Nói cách khác, tôi xem thường đạo Tin Lành và những tín đồ của đạo ấy, và tìm cách tránh xa họ. Nhưng nói vậy thôi, tôi lại rất khâm phục Sơn bởi cách đối xử với bạn bè và những người xung quanh. Hằng ngày, tôi vẫn cùng Sơn đi trên con đường mòn để tới trường. Có hôm, tôi hỏi han Sơn về quê quán, gia đình. Theo như bạn ấy nói, cậu ấy trả lời quê cậu ấy ở Kiên Giang, một vùng sông nước, bố làm mục sư đã nhiều năm,…

Cứ vào tối thứ bảy thường kì, lớp tôi sẽ có họp lớp tại nhà của giáo viên chủ nhiệm, hôm thì ngồi bàn kế hoạch văn nghệ, hôm thì chia sẻ những kinh nghiệm gì đó, hôm thì ngồi kể chuyện cho nhau nghe,… Hôm đó, lại gần vào ngày lễ Halloween, lớp tôi lại họp lớp như thường kì. Nhưng chủ đề của ngày hôm ấy là kể những câu chuyện ma kinh dị. Trong cái rét của trời sắp bước vào mùa đông, cộng vào đó là cái tính sợ ma vốn có từ nhỏ của tôi, hầu như trong buổi họp lớp, tim tôi như muốn rớt ra vì những câu truyện đó cộng thêm vào đó là tiếng hét rất thanh của những con người sợ ma như tôi. Và cuối cùng thì buổi họp lớp cũng đã kết thúc. Trên đường về cùng với Sơn, bỗng Sơn hỏi:

– Trong lúc họp lớp hôm nay, có vẻ cậu sợ ma quá nhỉ?
– Ma hả? Đương nhiên rồi! Tớ sợ ma số một luôn đó! Mà nghĩ cũng thấy kì! Sao lớp mình biết là có nhiều người sợ ma mà chúng nó cứ thích kể chuyện ma là sao í nhỉ?- Tôi đáp.
– Mà sao cậu lại phải sợ ma vậy nhỉ? Mình đã có Chúa của mình thì mình còn sợ gì nữa? Giống như trong Kinh thánh đã nói đó thôi: Chúa Giê-su đã vượt qua cám dỗ, chiến thắng ma quỷ rồi đó sao? Chẳng nhẽ đạo Công Giáo chưa nghe đọan Tin mừng này sao?- Sơn đáp lại.
– Tớ nghe rồi chứ, nhưng mà vẫn sợ thôi.- Tôi đáp
– Cậu sợ ma là chứng tỏ cậu thua ma quỷ đó, cậu có biết không? Nếu chẳng hạn ta gặp ma quỷ thật sự đi chăng nữa thì đến lúc đó ta phải mượn sức mạnh của Thiên Chúa để chiến thắng nó chứ! Như ông Đa-vit đã đánh bại Gô-li-át thế nào, cậu biết chứ?
-Tớ biết!- Tôi trả lời trong sự xấu hổ vì một người Công giáo như tôi lại phải được giảo thích Kinh thánh nhờ một người Tin lành – cái đạo mà tôi coi thường. Nhưng đây lại là một bài học hay cho tôi về một niềm tin vào sức mạnh của Thiên Chúa.
Rồi hai đứa tiếp tục đi trong đêm vắng, dưới ánh trăng sáng, lấp lánh bởi những ngôi sao vàng. Tôi nhìn lên trời rồi hỏi cậu ấy:
-Trong một tháng, cậu thích trăng vào thời điểm nào nhất?
– Tớ thích trăng vào đêm mười bốn nhất!- bạn ấy đáp.
– Sao vậy?- tôi thắc mắc hỏi.
– Cậu nhìn lên trời đi! Tuy hôm nay trăng không tròn, không đẹp nhất nhưng nó sẽ có thêm ngày mai làm cho nó đẹp hơn, tròn hơn; như một đời người vậy, con người sông luôn luôn trông đợi về một ngày mai tươi sáng hơn.- Cậu ấy nói.
– Ờ!
– À! Nói mới nhớ, trăng cũng là do Thiên Chúa tạo nên mà! Sao không đẹp được! Bởi vì tất cả mọi thứ Ngài dựng nên đều tốt đẹp cả mà!
– Ờ! Giỏi ghê ta! Biết nhiều ghê ta! Trả lời toàn triết lí không nữa chứ! Cậu định mai mốt làm triết học gia hả?- Tôi hỏi đùa.
– Không có đâu! Chỉ là lâu lâu cần phải nói chuyện cho nó hợp logic tí thôi í mà! Mà thôi đến nhà cậu rồi kìa, bai bai cậu nha! Chúc cậu ngủ ngon mơ đẹp nha!
– Cảm ơn cậu, cúc cậu ngủ ngon. Bai cậu tớ về đây!

Rồi sau đó tôi và cậu ấy tạm biệt nhau ra về. Buổi tối hôm ấy thật là khó quên, vì nó đã dạy cho tôi bao nhiêu điều, thêm vào đó là nó đã làm cho tôi phải suy nghĩ lại về những người đạo Tin Lành, và đặc biệt là Sơn.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chưa gì đã sắp thi tốt nghiệp để lên đại học rồi! Sơn thì nói rằng cậu ấy sẽ học ngành y để trở thành một bác sĩ phục vụ những người bệnh. Còn tôi thì có lẽ sẽ không thi đại học, thay vào đó, tôi sẽ đi tu. Quyết định của tôi, hầu như gia đình không phản đối, mẹ chỉ bảo rằng: “Dù con biết rằng đi tu là khổ, nhưng con đã quyết thì không ai ngăn cản được cả.” Còn Sơn, Sơn lại nói rằng: “Mong rằng đó sẽ là con đường mang lại cho cậu hạnh phúc.” Sơn nói mà tôi không thể nào hiểu nổi câu nói của cậu ấy. Ngày thi tốt nghiệp cũng đã kết thúc, lớp tôi liên hoan một bữa cuối năm để rồi chia tay. Ai cũng sẽ đi trên con đường mình đã chọn. Ngày hôm đó, trời không nắng cũng không có mưa, trời hơi se lạnh, cứ râm râm như bình minh buổi sáng, dù bây giờ là những ngày tháng hè. Các bạn tôi ngồi thổ lộ hết tâm tư tình cảm, những câu chuyện buồn vui của thời đi học. Có tiếng khóc thút thít trong căn phòng nhỏ này, chúng nó kể chuyện nào là yêu đương, học hành, kỉ niệm,… Trong đó, tôi nhớ câu chuyện của Sơn. Cậu ấy nói rằng cậu ấy yêu thầm một cô gái, cô ấy có phần hơi trầm, hầu như không có một sở thích nào chung của anh ấy với cô ấy cả. Cả lớp gặng hỏi cô gái ấy là ai, vì sao cậu lại không ngỏ lời với cô ấy?… Nhưng hầu như Sơn không trả lời và chỉ nói một câu đơn giản, vì hoa đã có chủ rồi, và cậu thật không xứng với cô gái ấy. Và buổi họp mặt cuối cùng ấy cũng nhanh chóng tàn. Tôi và Sơn lại tiếp tục đi trên con đường mòn để về tới nhà, tôi hỏi cậu ấy rằng người anh thích là ai. Nhưng trước sự tò mò của tôi là sự im lặng của cậu bạn.

Và cũng đã đến hẹn. Tôi xin vào dòng Mến Thánh Giá Đà Lạt, tạm biệt mọi người, tạm biệt bố mẹ, con sẽ đi trên con đường tu trì để dành riêng cho việc phụng thờ Thiên Chúa, phục vụ mọi người. Cũng hôm đó, Sơn xách ba lô lên trường đại học. Kể từ đó, tôi không còn nghe tin tức gì về cậu bạn, chỉ nghe thoáng qua rằng cậu đã đi du học bên Mỹ vì nhận được học bổng do một trường đại học gì đó tài trợ.
* * *


Tôi vội mở bức thư ra, vẫn là nét chữ cậu ấy, một vài dòng chữ trên trang giấy: “Chào Mai, chắc cậu vẫn còn nhớ mình chứ. Cũng quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau, giờ đây mình cũng chỉ có thể nói với cậu qua bức thư nhỏ này thôi. Bây giờ, mình chẳng biết nói gì với cậu cả, mình muốn được gặp cậu hằng ngày, nhưng điều kiện lại không cho phép. Mình muốn nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa. Nhiều khi, mình rất muốn nói với cậu rằng mình yêu cậu, yêu ánh mắt buồn của cậu, yêu nụ cười trong sáng của cậu, yêu giọng nói nhẹ nhàng của cậu,… Đến khi cậu nói rằng cậu đi tu, mình buồn, nhưng cũng không thể nào nói ra, bởi vì cậu đã quyết thì không thể nào thay đổi được; với lại con đường của cậu là một con đường thiêng liêng mà chỉ có những con người thích hợp mới có thể đi trên con đường đó mà thôi. Vì vậy nên mình tôn trọng ý nguyện của cậu, không dám ngỏ lời rằng mình rất yêu cậu. Những lời nói này có lẽ là những lời nói trong sâu thẳm của mình. Nhưng cũng cảm ơn cậu vì cậu đã luôn bên mình trong những năm đã học dưới mái trường cấp ba đó. Tạm biệt cậu. Chúc cậu hạnh phúc trên con đường mà cậu đã chọn. Trần Đăng Sơn.” Đọc xong bức thư, những giọt lệ như vỡ òa. Thì ra… ngừơi mà cậu ấy nói cách đây hơn mười bốn năm trước chính là mình sao?… Những câu hỏi lại hiện ra trong đầu tôi không có lời giải đáp. Nhưng giờ đây cậu ấy đã ra đi mà không thể gặp lại được nữa. Giờ đây chỉ biết tạ ơn Thiên Chúa mà thôi. Tạ ơn Chúa đã ban cho con có một người bạn như bạn ấy, mong rằng bạn ấy sớm được hưởng vinh quang thiên quốc cùng Ngài.

Được tạo bởi Blogger.