Mã số: 17-159
Ngôi nhà nguyện ấm áp, đơn sơ, nó khép mình một góc, lặng lẽ quỳ xuống. Hàng nước mắt của nó lăn dài bên gò má, làm mi mắt như húp lại. Nó thật sự đã nợ Chúa của nó rất nhiều, rất nhiều…
Năm nó 8 tuổi, bố nó đi làm xa.
Năm nó 15 tuổi, cả bố mẹ nó đều đi làm ở Sài Gòn để ba chị em nó ở nhà với ông bà nội. Nó buồn lắm, nó trách Chúa, tại sao lại để gia đình nó phải khổ sở? Tại sao để chị em nó phải sống thiếu thốn tình cảm của bố mẹ như thế?
Năm 19 tuổi, nó vào nhà dòng nhập dự tu. Nó ở trong nhà dòng đến nay đã bốn năm, mỗi lần được nghỉ hè, nghỉ tết nó đều tới chỗ bố mẹ nó làm ở Sài Gòn.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra và sẽ chẳng có dòng nước mắt của ngày hôm nay nếu nó không trải qua kỷ nghỉ ấy.
Nó thao thức, bồi hồi mong cho tới ngày về. Chưa bao giờ nó mong đợi như lần này. Nó mừng rỡ biết bao vì nghe tin bố mẹ nó không còn phải đi làm thuê cho người ta nữa, nhà nó đã mở được một hàng bánh cuốn ngoài chợ.
Những lần nghỉ trước, nó chỉ biết vui chơi, chẳng làm gì giúp bố mẹ và cũng chẳng chứng kiến được những công việc bố mẹ nó làm. Nên nó chẳng hiểu thấu và thương bố mẹ nó nhiều.
Lần này, nó quyết tâm sẽ ở nhà giúp đỡ bố mẹ. Bao mong đợi cũng đã đến. Hôm nay, một ngày thứ năm đẹp trời, nó hồi hộp quá! Nó đang bị bệnh, nó sợ về sẽ trở thành gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng nó vẫn hớn hở chuẩn bị hành trang về nghỉ hè. Dường như, niềm vui trở thành nguồn động lực đã khiến nó đang dần hết bệnh. Soeur giáo cho nó nghỉ ngơi trước khi về.
Vâng ạ! Nó ngoan ngoãn.
Một tiếng… Hai tiếng… cũng dần trôi qua.
Nó chào Soeur giáo rồi lên xe.
Một đêm trôi qua… Nó lại một lần nữa đặt chân tới đất Sài Gòn. Bố nó lần nào cũng đi đón nó, nhưng lần này buồn thay nó phải tự bắt xe về tới nhà trọ bố mẹ nó đang ở.
Nó vừa dừng chân xuống xe bỗng thấy bóng dáng gầy gò thân thuộc của mẹ, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài. Nó vô thức bước vào phòng.
Nghỉ ngơi đi con, mẹ phải ra ngoài bán hàng.
Vâng ạ! Nó ngoan ngoãn.
Nó bị say xe đang rất mệt và nằm xuống nghỉ một chút.
Một tiếng sau nó thức dậy. Nó dọn đồ và sắp xếp lại căn phòng bé nhỏ cho gọn gàng.
Ngày đầu tiên nó chưa cảm nhận được gì là vất vả, khó khăn mẹ phải chịu từ trước đến giờ.
Ngày thứ hai… thứ ba… ba tuần trôi qua.
Mẹ nó thức dậy, nó cũng thức dậy với mẹ. Mẹ nó dọn hàng hay bán hàng nó cũng ra phụ mẹ. Nó thấy thương mẹ, yêu mẹ làm sao. Tình cảm ấy đang dần được tăng lên từng ngày theo năm tháng.
Nó quyết tâm trong kỳ nghỉ này, nó dành hết thời gian cho mẹ và cho gia đình. Nó làm hết tất cả các việc mẹ nó phải làm: Bán hàng, dọn nhà, giặt đồ, nấu ăn,… mặc dù mẹ không muốn nó phải vất vả để cho nó có thời gian nghỉ ngơi.
Nó vẫn cố gắng để làm, nó đã trực tiếp cảm nhận được sự vất vả, áp lực, khó khăn,… mẹ nó phải chịu với thân hình gầy gò, ốm yếu.
Bố mẹ nó đã hy sinh dâng đứa con gái duy nhất này lên cho Chúa. Suốt một đời lam lũ vất vả, bỏ nhà cửa, con cái, cha mẹ, quê hương đến nơi đất khách quê người để làm ăn sinh sống và nuôi cho chị em nó ăn học.
Nhắc đến đi học nó mới nhớ lại, từ khi nó đi tu, đồng thời hai em nó cũng nghỉ học theo bố mẹ đi làm. Em kế nó đã học hết lớp 12, em út mới chỉ học tới lớp 9. Nó xin phép bố mẹ cho hai em tiếp tục được đi học.
Bố nó nói nếu muốn học thì về quê học, chứ học ở thành phố tốn tiền lắm con à. Con biết gia đình mình cũng khó khăn mà.
Nó buồn lắm! Không nói lên lời …
Nó suy nghĩ hồi lâu rồi nói với út rằng:
- Em chịu khó về quê học cho xong rồi làm gì thì làm.
Em không về đâu. Thằng út tức giận.
Không khí trong nhà trở nên nặng nề, u ám.
Nó biết phải làm sao đây?
Nó cầu nguyện với Chúa rằng: Chúa ơi! Con buồn quá, xin Chúa nâng đỡ con và gia đình con, cho hai em con được đi học.
Nó đợi mãi mà chẳng nghe được tiếng Chúa nói gì, muốn gì…
Mấy ngày sau, nó nhắc lại chuyện ấy, nó nói thôi bây giờ cho hai em đi học nghề gì đó, không đi học văn hóa nữa thì học cho có cái nghề trong tay để tự nuôi sống mình chứ.
- Vâng ạ!- Em nó ngoan ngoãn.
Nhưng hai năm sau khi nó học xong, em kế nó mới đi học nghề cắt tóc, còn thằng út vẫn phụ bố mẹ đi làm cho tới bây giờ.
- Út, sao em không chịu đi học?- Nó hỏi.
- Em không muốn học nữa, em muốn phụ bố mẹ.
Nó giật mình dừng lại không biết nói gì nữa…
Nó ngồi suy tư một mình, sao mình là chị hai mà lại vô dụng như thế này chẳng làm được gì cho gia đình, nhất là với hai đứa em.
Nó… nó… nó như trở thành gánh nặng của gia đình. Hai dòng lệ cứ thế tuôn trào nó không cầm nổi nước mắt.
Nó cảm thấy có lỗi rất nhiều…rất nhiều…
Thời gian nghỉ phép đã gần hết, nó phải trở về nhà dòng. Nó lưu luyến không muốn đi.
Tự nhiên nó thấy mình thật bất hiếu.
- Không… Không… Con không phải là đồ bất hiếu.- Nó khóc nức nở.
Dường như, trong tâm hồn nó đang được Chúa Thánh Thần soi sáng, tác động. Nó nghe được tiếng Người thầm thì với nó :
- Hãy từ bỏ nhà cửa, cha mẹ, anh chị em mà theo Ta.
- Con là đứa con có hiếu của Ta và của cha mẹ con. Vì con dám can đảm theo Ta, ở với Ta và con dám từ bỏ cha mẹ, nhà cửa, anh chị em mà phó mặc họ cho Ta. Ta đang ở với con mọi nơi, mọi lúc, dù con có bỏ quên Ta, nhưng Ta không bao giờ bỏ con.
Đúng vậy, Chúa không bao giờ bỏ rơi con! Chúa luôn che chở, bảo vệ nó, ban cho nó và gia đình muôn ơn lành, chỉ tại nó vô ơn, mù quáng không nhận ra điều kỳ diệu đó mà thôi.
Tối trước khi vô lại dòng, nó đã tâm sự với Mẹ về những trăn trở của mình. Mẹ nó đã nói: Từ lúc con đi tu, Chúa đã thương gia đình mình rất nhiều. Chúa cho ba mẹ mở được hàng bánh cuốn và bán rất đắt. Chúa cho các em con ngoan hiền, đã biết phụ giúp ba mẹ, không làm cho ba mẹ phải lo. Ba con ngày xưa rất khô khan giờ cũng đã siêng đi lễ và đọc kinh. Gia đình mình nếu cố gắng dành dụm thì sẽ mượn thêm tiền để mua nhà, không lẽ cứ ở trọ mãi, mà trên thành phố này dễ kiếm tiền hơn ở quê con à..
Điều quan trọng nhất là con được Chúa chọn sống ơn gọi thánh hiến là ba mẹ rất mừng, gia đình mình và bà con rất hãnh diện vì con. Con cứ yên tâm mà sống đời tu cho tốt nha.
Thì ra là vậy. Nó cứ nghĩ nếu mình ở nhà thì sẽ giúp được cho gia đình, nhưng không phải, Chúa đã làm thay nó thật nhiều điều.
*******************
Những hồi ức về gia đình dần khép lại. Chỉ còn nó đối diện với Chúa.
Nó chắp hai tay lên ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Nó cám ơn Chúa. Chúa không ghét bỏ nó, Ngài vẫn luôn bồng ẵm nó trong vòng tay quan phòng của Ngài. Tình yêu của Chúa dành cho nó vượt quá sức tưởng tượng. Ngài luôn tìm cách cứu vớt nó khỏi những cám dỗ của cuộc đời, giữ gìn nó được bình an, được ở trong nhà Chúa cho tới ngày hôm nay dù cho bao thử thách có xảy ra với nó, nó đã sai khi giận Chúa.
Nó nhận ra sao không xét lại bản thân đã sống tốt hay chưa, nó có nghe tiếng Chúa dạy bảo hay không, sao không trách chính bản thân nó mà lại trách Chúa.
Con đã từng oán trách Chúa. Tại sao Chúa lại để gia đình con phải khổ sở, khó khăn như thế, gia đình con phải xa lìa nhau như vậy, hay hết chuyện này đến chuyện kia xảy đến với con,…
Và… và… nó khóc nấc lên. Con biết lỗi rồi, con xin lỗi Chúa, xin Chúa dủ lòng thương xót tha thứ mọi lầm lỗi cho con.
Nó đã cảm nhận ra rằng: Chúa đã an bài mọi sự cho mọi người, mọi nơi và mọi thời, không ai có thể thay đổi được ý định của Chúa. Ngài có thể lấy cái này nhưng lại bù cho cái khác. Ngài không thua lòng quảng đại của con người, dù cho con người có tội lỗi như thế nào hay tính toán với Người ra sao, Người cũng rất bao dung và công minh.
Đừng bao giờ oán trách Chúa điều gì cả. Nhưng hãy một lòng cậy trông phó thác cuộc đời này cho Chúa và luôn biết lắng nghe tiếng Chúa mời gọi qua mọi biến cố xảy ra trong cuộc sống. Đây là điều nó thật sự xác tín trong giây phút này. Tạ ơn Chúa đã cho nó nhận ra được điều thật quý giá. Nó quyết tâm từ nay sẽ cố gắng sống tốt hơn để phần nào đền đáp tình yêu của Chúa và của gia đình dành cho nó.