King cong king cong, còng kinh kính còng… Tiếng chuông tình yêu đổ vang trong trời chiều lộng gió nghe thanh thoát và ru lòng đến lạ ! Còng kinh kính còng… Âm thanh trìu mến văng vẳng dội vào trái tim như âm điệu của tiếng hát Lời Kinh Kính Mừng…
Người đàn bà chậm lắng dừng lại nơi có tiếng chuông gọi mời thao thức ấy. Từ rất lâu, bước chân bụi mờ với những vết trầy trụa cuộc đời đã làm tâm hồn người đàn bà xa dần nơi hoà điệu của bao trăn trở, nơi nối kết tơ vương đất trời, nơi mà bước chân tung tăng thuở nào còn đong đầy niềm vui rực sáng. Ánh nắng trên cao nhẹ nhàng rọi bóng thập tự ngay trên dấu chân ngại ngần còn nhiều chông chênh… người đàn bà rón rén đặt tiếp bước chân mình đi về hướng Thập Tự.
Hai cánh cổng to lớn của Ngôi Nhà Tình Yêu vẫn đóng chặt trước mắt làm người đàn bà ngơ ngác. Nhìn sang bên trái, một cái nhìn hơi ngược hướng, người đàn bà trông thấy một cánh cửa nhỏ khép hờ… như đón chào hay ngăn lại bước chân mình…? Cánh cửa nhỏ với lối mở hạn hẹp khiến người đàn bà ngần ngừ và do dự… Vào để làm gì ? Có hay chăng một Ánh Sáng làm dịu mát trái tim đơn độc ? Có hay chăng Dòng Nước Tinh Tuyền thanh tẩy bụi đời lòng trần hanh hao ? Những suy nghĩ bất chợt vang lên trong trái tim, khiến bước chân người đàn bà đứng sững lại nơi lối hẹp giữa sự tiến tới thanh cao hay quay lại bụi mờ đa đoan.
Nhìn quanh quất không thấy ai dòm ngó, như một sức đẩy buông rơi nỗi niềm mặc cảm, người đàn bà lách mình qua khe cửa, đôi tay không dám đẩy cánh cửa mở rộng ra vì sợ làm bẩn chốn lặng Thánh.
Từng bước… từng bước đi lên bậc thềm, người đàn bà hồi hộp cảm nhận từng nhịp rung kỳ lạ từ trái tim. Phải chăng đây là Ngôi Nhà mà cuộc đời đã bỏ quên ? Cho giờ đây bao nhiêu yêu thương cứ tràn về ngập lối… Không thể thở được nữa, người đàn bà bước vào tìm một chỗ khuất để lặng trầm với điều huyền nhiệm vừa đến.
Người đàn bà đặt túi hành trang nhàu nát xuống dưới chân, yên lặng và nhắm mắt… Sự trống rỗng của tâm hồn, không một ý niệm vọng động, không một lắng lòng lo toan. Những bụi đời mờ mịt như rơi xuống khỏi trái tim nhàu nát và trả lại cho nó màu sáng trong lấp lánh. Thời gian như ngừng lại… nhịp đời chẳng còn thở điệu ru lắc lư của đam mê một thoáng. Sự tịch lặng mênh mang của trái tim vừa nhận ra nhịp ru thời hồng hoang huyền nhiệm.
- Hôi quá ! Khó chịu quá !
- Bốc mùi…
- Không thể chịu được…!
Những tiếng nói lao xao, những bước chân dịch chuyển tránh xa như văng vẳng câu ca dao mà người đàn bà vẫn thường nghe hằng ngày trên mỗi dấu chân bóng mình bước đến.
Chính mùi bụi đất cuộc đời làm người ta nhận ra một hình hài hiện hữu bên rìa xã hội cũng như trong góc khuất của nơi thinh lặng này.
- Đây là nơi tôn nghiêm! Xin mời ra khỏi nơi này! Một giọng nói mạnh mẽ và cương quyết vang lên bên tai kéo người đàn bà trở về với thực tại.
Người đàn bà mở đôi mắt sững sờ như van lơn, nhưng cái vung tay dứt khoát thay cho một lời tiễn biệt để thân phận mong trở về với mong manh. Người đàn bà ngước nhìn lên Ánh Thập Tự cao vời vợi… có lẽ quá xa cho đôi cánh tay nhỏ bé với tới…khiến những hạt sương phải trở mình ghi lại Bóng Thập Tự nơi ánh mắt. Người đàn bà có trả lời được cho câu hỏi của chính mình chưa? Có lẽ ngọn gió chiều đêm mới đủ kiên nhẫn để lắng nghe điều chưa bao giờ ai hiểu được !!!
Người đàn bà cúi xuống, chầm chậm ôm lấy hành trang nhàu nát của mình ra đi trong tĩnh lặng, để lại sau lưng trái tim nhàu nát cho những đôi mắt mang nhiều dị biệt và chia rẽ ngay trong Ngôi nhà chỉ dành cho Tình Yêu.
Mùa Chay Thánh
26/02/2010
An Thiện Minh