BỆNH VÀ LƯỜI


Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:

-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.

Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.

Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:

-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.

Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.

Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.

Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:

-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.

Tui vỗ về:

-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.

Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …



Người dạy lái xe


Mỗi dịp lễ Hiền Phụ – Fathers’ Day – Tôi đều nhớ đến người dạy lái xe, vừa thương vừa hối hận.

Năm đó con trai tôi học lái xe, sau phần lý thuyết, trường gởi tới một ông người Ý. Ông sẽ phải đem xe tới nhà đón cháu thực tập tất cả 12 giờ. Ông luôn tới trễ, dời hẹn, có khi không tới luôn! Ngày thi đã cận kề, tôi nóng nảy điện thoại cho ông:

– Hôm nay ông có tới không? Ông thật bê trễ, nếu con tôi rớt vì không học đủ giờ thì sao?

Ông ấp úng:

– Tôi sẽ cố gắng tới.


Khi ông gõ cửa, nhìn vẻ mệt mỏi, cách ăn mặc bê bối của ông tôi càng thêm giận:

– Chắc tôi phải báo cho văn phòng biết sự thất hứa, thiếu bổn phận của ông!

Ông cúi đầu:

– Thành thật xin lỗi anh. Con trai tôi vừa qua đời sau 5 tháng điều trị ung thư. Mấy tuần cuối này tôi quá bận rộn và căng thẳng, lẽ ra tôi không nên nhận lời dạy lái xe, nhưng tôi cần tiền thuốc thang cho cháu!

Chưa biết phản ứng ra sao, ông lại tiếp:

– Hôm nay là Fathers’ Day đầu tiên tôi không được nghe con tôi nói lời chúc mừng nữa. Nó cũng trạc tuổi con anh. Tôi xin được chúc mừng anh trong ngày đặc biệt này.

Tôi lại vụng về đứng im, không an ủi, xin lỗi ông được tiếng nào.


Được tạo bởi Blogger.