Vừa nghe xong lời hướng dẫn điểm nguyện đầu tiên trong ngày về sự tha thứ, tôi bước vào nhà thờ. Người đó đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên của nhà nguyện. Một dáng hình quen thuộc. Tim tôi đập dồn, máu trong người tôi sôi lên, có một cái gì đó bức bối, khó chịu trong tôi. Tôi thầm cầu nguyện với hi vọng rằng đó không phải là người đã từng làm tôi tổn thương trong quá khứ. Việc nghĩ đến người đó làm tôi không tài nào chịu đựng nổi. Có lẽ là không, chẳng lẽ đời lại có chuyện tình cờ đến như thế. Nhưng nếu là người đó thì sao? Tôi bối rối kinh khủng.


Liệu tôi có thể tha thứ được không?
Tôi sẽ đối diện với người đó thế nào?
Tôi đã nhiều lần muốn “let it go”, tôi từng muốn quá khứ ngủ yên để vui sống giây phút hiện tại. Nhưng hình như vẫn có cái gì đó bất ổn ở đây.
TÔI KHÔNG THA THỨ ĐƯỢC.

Tôi đã cố thử, đã gặp đồng hành thiêng liêng nhiều lần, đã không ít lần tự sỉ vả mình “Tại sao mày dám ngửa tay xin Chúa tha thứ mà chính mày lại không thể thứ tha…” Nhưng rồi, cơn giận dữ và lửa căm hờn của tôi không tan biến_ nó chỉ như lớp than ủ dưới lớp tro tàn, chực chờ một cơn gió nhẹ để bừng cháy trở lại.

Lúc này đây, tôi đối diện với bóng hình người đó trong nhà thờ dưới sự hiện diện của Thiên Chúa. Ngài mời gọi tôi tha thứ và bản thân tôi cũng quá mệt mỏi khi không thể thứ tha. Tôi tìm cách để giải tỏa cơn giận trong lòng mình. Mảnh giấy trên tay bị vò nát, nhúm nhó một cách tội nghiệp trong bàn tay tôi. Tôi tìm những lý do để tôi có thể tha thứ. Người đó đã phạm tội và đã xúc phạm đến tôi. Nhưng phần tôi, tôi không thể đếm hết số lần tôi đã xúc phạm đến chính tôi và đến Chúa. Tôi không thể đếm nỗi các tội tôi đã phạm. Kế nữa, khi tôi làm tổn thương ai, tôi đã hẳn rất đau khổ và muốn nhận được sự tha thứ. Có lẽ người đó cũng đã phải đau khổ, dằn vặt và trả giá cho hành vi của mình. Tôi là ai mà dám phán xét cơ chứ. Tôi đâu biết những gì xảy ra trong nội tâm của con người ấy. “I don’t know the whole story!!!” Rồi tôi lại nghe tiếng Chúa thì thầm với tôi trong thinh lặng “Con tính mang họ đi với con cả đời sao? Hãy bỏ đi những người gây tổn thương con lại, tại đây, ngay lúc này. Hãy chỉ mang bên mình những người con yêu thương thôi nhé.”


Bất chợt tôi nhớ đến câu chuyện về sự tha thứ. “một người ăn xin kia đến gặp lão phú hộ với hi vọng xin được chút gì. Hắn đã chẳng cho mà lại còn lấy đá ném ông. Tức giận, ông nhặt những viên đá ấy cho vào cái bị, dự tính đến lúc lão phú hộ sa cơ, lỡ vận sẽ trả thù. Đằng đẵng mười năm trôi qua, hay tin người phú hộ đã tán gia bại sản sau một vụ làm ăn thua lỗ, phải đi ăn mày ở đầu đường xó chợ, ông này như mở cờ trong bụng, hăm hăm hòn đá trên tay chực tìm đến để trả thù. Nhưng khi nhìn thấy lão phú hộ bẩn thỉu, gương mặt hốc hác, gầy rạc đi, đôi tay run rẩy chìa ra xin lấy từng đồng xu bố thí của người qua đường; ông bật khóc, hòn đá rơi xuống đường, lăn lông lốc vào đám đất đá. “ Trời ơi, tôi đang làm gì thế này! Người này cũng chỉ là một kẻ đáng thương như tôi thôi mà.”

Ngẫm nghĩ, tôi thấy mình cũng chẳng khác gì lão ăn mày tội nghiệp trong câu chuyện; nhưng vẫn có một cái gì đó trong tôi vẫn cản trở, không cho tôi thứ tha. Tôi khác nào tên đầy tớ bất lương trong Tin Mừng, chỉ muốn được tha thứ những tội lớn gấp hàng ngàn, hàng vạn lần mà không chịu tha thứ cho người khác vì một vài lần (có thể do yếu đuối) đã làm tổn thương tôi.

Chúa đứng ra để xin tội cho người ấy tôi cũng không chịu. Ngài bảo tôi:
- Thế nếu Ta nộp người ấy vào tay con, con sẽ làm gì?
- Con sẽ chém, sẽ vạch trần bộ mặt của họ, sẽ làm họ phải đau đớn, quằn quại, tổn thương vì đã làm con phải khốn khổ thế này. – Tôi nói hùng hổ.
- Làm như vậy xong, con có thể hàn gắn hay xóa đi những vết thương trong quá khứ con đã hứng chịu à?
- … - Tôi cứng họng trước câu hỏi của Chúa nhưng tính tình ngang bướng, tôi vẫn không chịu thứ tha.

Ánh mắt Chúa buồn bã nhìn tôi, rồi Ngài lặng lẽ đến trước mặt tôi, Ngài dang đôi tay ra, hiền lành như một con chiên bị người ta mang đi làm thịt. Chúa đặt vào tay tôi một con dao và bảo:
- Đây là người ấy. Ta đã mang vào chính mình Ta tất cả những tội người ấy đã phạm. Con muốn chém, muốn giết gì cho thỏa lòng con thì cứ việc làm.
Tay tôi nắm chặt con dao. Cơn giận vẫn còn bừng bừng trong tôi. Tôi giơ con dao lên, tôi nhìn vào Đức Kitô đang chờ lãnh nhát dao căm thù của tôi cắm vào cơ thể Người, nhưng nơi Ngài, tất cả những gì tôi có thể thấy là… yêu thương. Tôi buông tay, con dao rơi xuống nền nhà, vang lên những âm thanh khô khốc. Tôi ôm lấy Chúa mà khóc, mà hôn lấy Người:
- Lạy Chúa, làm sao con có thể xuống tay với Chúa được vì Chúa đã chết cho tội người đó và cho cả tội của con nữa.

Lửa căm hờn trong tôi tan biến. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi cảm nghiệm được một sự giải thoát thật sự. Một niềm vui và bình an âm thầm dấy lên trong lòng tôi. Một niềm vui không ồn ào nhưng âm ỉ chảy tràn đến mọi ngõ ngách của tâm hồn - niềm vui của sự tha thứ. Chúa đã tha thứ cho tôi và đến lượt tôi, Ngài lại giúp tôi tha thứ cho chính mình và những người đã làm tổn thương tôi.

Được tạo bởi Blogger.