Cậu hay đến cái Nhà Hưu Dưỡng Linh mục này mỗi tháng một lần cùng với các chủng sinh khác để tĩnh tâm. Rồi cũng từ những ngày lui tới ấy, cậu quen cha cố. Cũng chẳng biết nguyên do nào cậu quen cha nữa. Cha nói cái duyên thôi con. Cái duyên gắn kết cha con mình lại với nhau còn hơn cả máu mủ thịt thà.
“Ừ thì cái duyên.” Cậu tự nói thầm thế. Cũng vì cái duyên mà cậu mới đi tu.
Đẹp trai. Người ta nói cậu thế.
Học giỏi. Cũng người ta nói.
Hiền lành. Như trên.
…còn một đống lời khen của đám bạn dành cho cậu. Dĩ nhiên, không tự tin mới lạ, cậu tự tin hết chỗ nói. Đám bạn gái cứ liếc mắt đưa tình theo cái kiểu chủ động, mà cậu làm như không.
Bữa trước, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại theo ông chú vào Dòng tu của ổng chơi. Cũng có gì lạ đâu, chỉ là ăn uống, nói chuyện với mấy thầy mấy cha, xong chiều ra sân đá bóng. Ấy vậy mà về nhà cậu lại nhớ, lại thèm. Một cái gì đó cuốn hút cậu mãnh liệt lắm. Một tiếng gọi.
Thế là cậu thi vào Đại Chủng Viện. Dễ ợt.
Cậu nói: “cái duyên mà.”
***
Cha cố Phêrô về cái nhà hưu dưỡng này cũng được ít năm, sau cái ngày kỷ niệm Kim Khánh Linh Mục. Người ta to nhỏ: “Làm cú chót, hốt hụi để về hưu an toàn.”
Ngày cha về hưu, giáo dân có vẻ mừng thầm. Thì cũng chịu đựng nhau cả hơn hai chục năm chứ còn gì. Ở cái giáo xứ này người ta thường xì xầm, phàn nàn cha nổi tiếng khó tính, khó chịu, khó hiểu và nhất là ham tiền. Bao nhiêu năm về đây mà cha có xây dựng được gì đâu. Xứ người ta thì xây nhà thờ, sửa nhà mục vụ, làm sân bóng cho thiếu nhi… còn xứ mình thì chỉ biết gom góp cho riêng mình cha. Nói đến đó rồi tặc lưỡi. Cha già mà!
***
Ừ thì già nên mới về hưu. Nhưng mà có phải ai cũng vậy đâu – giọng điệu khinh khỉnh của bà xơ nấu ăn nghe cứ như ấm ức lắm. Phòng kế bên thôi, cha trẻ đấy. Mới hơn bốn chục chứ bao nhiêu. Tội ngài. Đang chánh xứ ngon lành tự dưng tai biến mạch máu não, liệt nửa người. Cho nên dù có cố gắng lắm thì không chết là mừng rồi. Còn mơ gì chánh xứ nữa.
Ừ thì già rồi nên mới về hưu. Nhưng mà có phải ai cũng vậy đâu. Phòng đối diện đấy. Cha trẻ, bao trẻ luôn. Mới chịu chức được hai năm chứ mấy. Vậy mà cũng về hưu. Số là người ta tố lên giám mục ngài quen con bé Giáo lý viên khi đang làm cha phó. Thiệt tình.
Ừ thì già rồi nên mới về hưu. Nhưng mà có phải ai cũng vậy đâu. Phòng trên lầu kìa. Ứng cử viên cho xuất du học Italia chứ bộ. Tự nhiên ngơ ngơ ngáo ngáo như trên mây. Gặp ai cũng cười cười làm quen. Vui cũng cười, buồn cũng cười. Vậy là biết rồi heng!
***
Ở cái Nhà Hưu Dưỡng Linh mục này là thế, lúc nào cũng im ắng. Mà không, thỉnh thoảng có ồn ào một chút. Vài lần trong năm, vào dịp lễ tết cũng có vài người động lòng trắc ẩn đến thăm. Những ngày còn lại thì cái không khí im ắng ấy như muốn nuốt trọn, bao phủ lên từng vách tường, gốc cây và con người nơi đây. Hai hàng cây dầu tỏa bóng che gần hết khoảng sân bê tông nứt nẻ vết chân chim. Nhiều chỗ cỏ len lên để sống, để hít hà không khí. Ngọn cỏ tưởng chừng vô thường ấy lại toát lên một sức sống mãnh liệt không gì có thể cản nổi. Nó làm cậu liên tưởng đến các cha già hưu nơi đây. Già nhưng chưa cỗi. Già nhưng lại tràn đầy nhựa sống.
***
Thế là cậu quyết định nhận cha làm cha bố. Cha nói trước giờ chưa nhận ai. Cậu tặc lưỡi: “thì giờ nhận con!” Cha cười. Cậu cũng cười. Ngoài trời nắng lên cao.
Bữa cậu đến thăm cha, gặp mấy xơ cũng đang ở đó. Vừa nhìn thấy cậu, bà xơ ngơ ngác hỏi: “Ai vậy cha?” Cha già cười tươi, cậu cũng cười. Bà xơ được dịp nói lớn:
- Trời, cha già vậy mà chưa kế hoạch hả? Hơn tám chục mà vẫn còn có con.
- Thì tre già măng mọc! Trước giờ cũng có đứa nào đâu. Nay có nó cho vui tuổi già – vị linh mục già không giấu được niềm vui qua ánh mắt.
***
Nơi cậu, người ta dễ dàng nhận ra sự sống căng tràn. Nhiều người nhận xét tương lai cậu sẽ rạng ngời. Sau này làm linh mục rồi chắc còn sáng láng nữa. Cậu cũng thấy vậy nên có phần tự tin hơn. Mà hình như sự tự tin chưa đủ làm hành trang cho cậu. Cậu hay vào nhà hưu hơn mỗi khi rảnh rang. Không làm gì khác ngoài việc nói chuyện với cha cố. Có cái gì đó nơi các cha già nói chung và cha bố của cậu nơi đây cuốn hút lắm. Cậu hay hỏi cha bố về đời tu, về thiên chức linh mục và đủ thứ linh tinh liên quan đến đời tu mà cậu chợt nghĩ ra mỗi khi nói chuyện với ngài.
Cậu nhớ có lần cha nói với cậu đời linh mục là theo Chúa từ phòng Tiệc Ly đến đồi Gôngôtha. Nên những ai đã lỡ mang trong mình cái ao ước vinh quang của đời linh mục thì cũng mau chóng nhận ra rằng chẳng có tương lai nào cho linh mục cả. Ngày tạ ơn Tân Linh Mục bao nhiêu người ca tụng, chào đón như hứa hẹn một tương lai sáng ngời. Đời linh mục dẫn dắt biết bao linh hồn về với Chúa, làm biết bao việc lành phúc đức với hết trách nhiệm và tình yêu của một mục tử. Ấy vậy mà chỉ một chút gì đó khiến giáo dân không vừa ý thì ngay tức khắc những tin đồn và trăm ngàn thứ xì-can-đan như cứ dồn dập tứ bề. Trò làm sao mà hơn thầy, thầy mà còn bị người ta đóng đinh và chết nhục nhã thì trò làm sao tránh được. Đời linh mục lúc lên voi, khi xuống chó, có khi xuống dưới bụng chó. Vui đấy, người ta ca tụng đấy. Nhưng rồi cũng lên thập giá đấy. Cái quan trong không phải là mình được gì, mất gì nhưng là trung thành, trung thành thật sự, trung thành đến giây phút cuối con ạ.
***
Hôm vừa rồi, cậu lên chào cha bố lần cuối để vào Đại Chủng Viện. Cha chẳng khuyên chẳng lơn gì với cậu. Cha nói cha về hưu vậy mà hay. Bữa cha quản hạt Antôn cha bị giáo dân rải thư tố ngài khắp nơi, lên cả giám mục nữa. Tội ngài. Người ta nói ngài già quá, khó tính, lại còn ham tiền. Giờ ngài buồn lắm. Mất ăn mất ngủ. Họ làm khó giám mục, buộc ngài phải về hưu. Xuống tinh thần lắm con. Vừa kể đến đó, vị cha già quay lưng lại phía sau, làm như cố giấu hai hàng nước mắt chỉ trực trào ra. Mắt đỏ hoe.
Rồi cậu đi.
Cha dúi vào tay cậu mấy quyển sách chia sẻ Lời Chúa cùng với mấy trăm ngàn, thì thầm. Cho con mua sách mà đọc.
***
Vừa vào chủng viện chưa tròn tháng, người ta báo tin cha bố cậu bị nhồi máu cơ tim. Phải đi cấp cứu. Cậu vội vàng về thăm. Bác sĩ nói phải có người nhà ký giấy và phải có tiền mới chuyển viện lên tuyến trên được.
- Thân linh mục già, con cái đâu ra mà ký giấy. Cha trả lời với bác sĩ gọn lơ.
Cậu đến, cha cầm tay thì thầm vào tai cậu mật mã, số sủng gì đó, để mở cái két sắt được giấu kín trong góc phòng. Về đến phòng cha, loay hoay mãi, ướt đẫm mồ hôi, cậu mới mở được cái két sắt. Hai chục triệu, năm trăm, bốn chục ngàn. Gói hai chục triệu được bỏ vào phong bì riêng, vài chữ nguệch ngoạc: “Dành cho con, ngày con bước lên Bàn thánh”. Nhìn gói tiền, cậu thở dài. Gia tài của cha già là đây sao? Gia tài của một đời linh mục là đây sao? Gia tài của một linh mục mà người ta cho là ham hố tiền bạc là đây sao? Cậu tự hỏi lòng mà hai mắt đã ngấn nước.
***
Chia tay cha bố, bước ra sân, lòng cậu nặng trĩu như thể muốn chìm xuống tận dưới đáy. Bao nhiêu sự tự tin bấy lâu nay bỗng chốc tan biến. Cậu bước đi, đôi chân có chút do dự. Hình như sự tự tin, đẹp trai, giỏi giang…và trăm ngàn những thứ bên ngoài vẫn chưa đủ cho một linh mục tương lai. Có cái gì đó sâu hơn, ở tận bên trong. Ừ, thì cha bố nói rồi. Sự trung thành. Không biết mình có trung thành theo Thầy đến hơi thở cuối cùng không nữa? Cậu tự hỏi thế. Rồi lên đường.
Ngoài sân nắng vàng ươm. Vươn lên từ những khe nứt nẻ của cái sân bê tông, mấy ngọn cỏ cứ xanh mướt. Gió khe khẽ, ngọn cỏ nghiêng ngả nhưng vẫn sống, vẫn nở hoa. Mặc cho phía dưới chỉ toàn là bê tông cốt thép.