Hình ảnh đàn cá Hồi vất vả ngược dòng trở về cố hương trên dòng nước đầy sóng và gió đang chiếu trên màn hình tivi khiến Thụy cảm thấy lòng mình chùng xuống. Này là thác, kia là ghềnh, có những con cá đã bỏ mạng, có những con đang kiệt sức, có những con đang về gần đến đích, và cũng có những con đã đạt được ước mơ … Hành trình trở về nguồn cội của loài cá Hồi như đang diễn lại đời của cô – một kẻ lội ngược dòng.
Này là thác, kia là ghềnh, cô cũng đang lội ngược về nguồn cội. Số phận nào sẽ dành cho cô ? Sẽ đến đích hay sẽ như thế nào?
Ngày ấy cô vừa qua tuổi mười bảy. Một tương lai đẹp như mơ giang tay chờ đón một kẻ có nhiều may mắn như cô. Sinh vào tuổi con Rồng, lại trúng ngay giờ đẹp nên số mệnh cô đã được an bài: một cuộc đời sung sướng. Thầy giáo già đầy kinh nghiệm dạy văn lớp 12 của cô đã nói như thế khi xem chỉ tay cho cô. Cô mỉm cười hạnh phúc, ước mong điều đó thành sự thật.
Đẹp người, đẹp nết lại học hành giỏi giang, cô như được ông trời chắp cánh để bay vào không gian của những kẻ thành đạt. Cô nhìn về tương lai và mơ những giấc mơ thật đẹp. Trong những giấc mơ ấy, bạn trai cô luôn có mặt bên cạnh, không rời cô, dù chỉ nửa bước. Mang đôi hài tiên, cô nhón gót bước khẽ khàng bên anh trên tấm thảm ngũ sắc. Cô thích những gì sặc sỡ, lộng lẫy, cao sang…
Nhưng rồi trong đêm ấy, đêm cô bước vào tuổi 18, một tiếng gọi từ trời cao đã cất lên, xuyên qua màn đêm, xuyên qua mọi ước vọng và cắm sâu vào trái tim cô. Tiếng gọi ấy mãnh liệt đến độ cô phải bật dậy, bước ra khỏi thế giới cổ tích của nàng công chúa có ngôi sao may mắn chiếu mệnh. Cô khóc, cô giãy giụa, cô đau đớn, nhưng cô không cưỡng lại. Cô ra đi, bỏ lại tất cả sau lưng !…
Người cô yêu hỏi rằng anh đã làm gì sai? Cô chỉ biết gạt nước mắt cho tình đầu, bảo anh đừng đợi. Hành trình lội ngược dòng đời bắt đầu từ độ ấy.
Hai mươi năm trôi qua.
Cô đã khấn trọn đời được gần chục năm. Tiếng gọi năm xưa đã không đưa cô vào một thế giới hoàn toàn cô tịch của Chị Thánh Têrêsa, không dấn mình trong những hoạt động bác ái với người cùi, không sống chết với những trẻ em lây nhiễm … cô là nữ tu Dòng Thuyết Giáo, khóac trên mình bộ tu phục trắng – đen theo Chân Lý Tin Mừng. Cô tiếp tục đi. Hành trình đã khởi đầu từ 20 năm trước, bây giờ vẫn chỉ là những bước đầu tiên. Điểm đến phía trước cô đã nhìn thấy nhưng vẫn còn xa, rất xa!
Dòng nước ngược đôi khi hung hãn. Này là thác, kia là ghềnh. Dừng lại để trôi theo dòng chảy, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn cho cô rất nhiều. Nhưng, cô không thể dừng lại. Dừng lại có nghĩa là bị đẩy lùi, là trở về bước đầu tiên! Dòng đời chảy xuôi, sẵn sàng lôi theo bất cứ cái gì trên lộ trình của nó. Biết thế, nhưng có lúc quá mỏi mệt, cô lại muốn buông xuôi. Đôi khi cô tiếc ngày xưa, giá mà mình đừng vội. Đôi khi cô mong mình được làm một vị ẩn tu, không còn nhìn thấy cuộc đời nhiều màu sắc. Đôi khi, cô mơ làm một Dì Phước của một dòng bác aí, hy sinh đời mình bên những mảnh đời bất hạnh, tháng ngày lam lũ sẽ khiến cô quên dĩ vãng, quên cả những ước mộng tương lai. Cô không còn muốn là cô với những giằng co rất người và rất mãnh liệt. Cô sợ mình không còn sức để đi tiếp. Cô sợ bị ngã gục dọc đường!
Ngoảnh nhìn lại phía sau, cô nhận ra sau những tháng ngày cố gắng: cố gắng cầu nguyện, cố gắng giữ kỷ luật, cố gắng chu toàn bổn phận, … cố gắng và cố gắng… Rồi cô cũng đạt được những gì cô cần. Cô tự cho mình hạnh phúc.
Hình ảnh một nữ tu (Sr Mai Thị Mậu) đang chăm sóc một bệnh nhân của làng phong Di Linh |
Bây giờ, cô cảm nhận sâu xa rằng cô vẫn khắc khoải với những gì cô muốn. Có lẽ nàng công chúa trong cô vẫn sống những giấc mơ thần tiên nên đôi lúc cô cảm thấy thật cô đơn, trống vắng. Những kỷ niệm đẹp của mối tình đầu làm cô nhớ, và cô muốn có một bờ vai cho cô tựa đầu mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, buồn bã vì những chuyện không vui xảy ra trong những sinh hoạt hằng ngày. Tiếng khóc trẻ thơ, những lời bập bẹ của đứa trẻ đang học nói khiến cho bản năng làm mẹ trong cô trỗi dậy. Cô lại mơ một khung trời khác, khung trời tự do của riêng mình với tấm thảm ngũ sắc mà cô ưa thích.
Cô vẫn mơ, và vẫn biết mình đang đi ngược dòng nên lại lắc đầu từ chối những mối chân tình lắm lúc đã làm trái tim cô không ngủ yên. Lòng cô đau, nhưng ý chí cô càng thêm mạnh mẽ bởi cô xác tín rõ ràng về tình yêu của mình. Trái tim cô chỉ hướng về nơi nó đã được gọi đến, cho dù đôi khi tiếng gọi chợt nghẹn tắc…
Này là thác, kia là ghềnh. Đích đến vẫn ở phía trước. Nhưng còn xa, rất xa! Cô sợ, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.
Giữa một ngôi trường xa hoa tráng lệ trong một đất nước được xem là văn minh nhất thế giới, chiếc áo dòng trắng với khăn lúp đen của cô trở nên vô cùng lạc lõng. Không ai ăn mặc như cô, cũng không ai sống giống như cô. Người ta nhìn cô. Xa lạ ! Có bình thường không khi những người quanh cô coi sex là một nhu cầu không thể thiếu của con người, họ ôm hôn nhau thắm thiết ngay trên cầu thang có bao người qua lại… cô vẫn trung trinh với lời khấn Khiết Tịnh, giữ cho đôi mắt tâm hồn trinh trong, không màng chi đến những điều mà bản năng vẫn bảo là phải “có”. Khi luật pháp bảo vệ để công dân có được tự do làm những gì họ muốn, cô khép mình trong lề luật, xin phép khi cần làm gì, đi đâu. Khi người ta tranh đấu để có được quyền sở hữu, sử dụng và định đoạt về “cái khúc ruột” của mình (đồng tiền liền khúc ruột mà), cô vẫn ngửa tay xin từng đồng cần chi dụng dù biết đồng lương mình làm được không nhỏ chút nào.
Cô khác người! Cô lập dị ! Người ta bảo cô như thế.
Mặc ai nói gì, cô vẫn chỉ mỉm cười. Giữa một xã hội vô thần, Chúa (God) chỉ là một cái tên như những cái tên khác, có nói gì cũng vô ích. Cô sống với xác tín của mình, đối diện với sự khác biệt bên ngoài bằng chính khối óc và trái tim.
Này là thác, kia là ghềnh, nước vẫn ào ào chảy xuôi. Cô sợ, nhưng cô không bỏ cuộc.
Đời sống không như là mơ! Không biết ai đã nói thế, nhưng nó thật. Cuộc sống với những va chạm hằng ngày, những bất đồng chính kiến, những tị hiềm, những hiểu lầm … đã khiến cho đời sống cộng đoàn đáng lẽ phải đẹp lại trở nên méo mó. Cô băn khoăn với ý nghĩ: nếu cả đời mình như thế này … thì sao ?
Rồi những người bạn của cô, những người mà cô biết đã từng trải qua những chặng đường hết sức khó khăn đầu đời tu với một khát khao mãnh liệt là được trọn vẹn thuộc về Chúa, bây giờ họ đang ở một nơi khác, và thuộc về người khác! Đó đây, những tu viện to lớn đã một thời nổi danh đang sắp đóng cửa. Những vụ xì-căng-đan trong giới giáo sĩ vì lạm dụng tình dục trẻ em, vì tự tử, vì những cuộc kiện tụng trước tòa án dân sự. Tất cả khiến cho tâm trí cô hoang mang với bao nhiêu câu hỏi. Đâu là ý nghĩa của đời tu ? Sau một hành trình dài vất vả với bao hy sinh, chịu đựng, người tu sĩ được gì, mất gì ? Chúa có còn hiện hữu? Có bao giờ Chúa thua cuộc không?
Tất cả đàn cá cùng hồi hương, nhưng con nào sẽ tìm được đến đích, con nào không?
***
Chương trình trên tivi đã dứt từ lâu. Đàn cá Hồi đã lại bắt đầu một hành trình ra biển mới. Bóng đêm đã phủ khắp mặt đất với sự im ắng đến lạ thường. Cô đứng lặng, miên man với những suy tư chợt đến. Như bị kéo bởi một lực hút vô hình, cô mở cửa nhà nguyện và bước vào trong. Không một tiếng động! Chỉ có ánh nến trước Nhà Chầu lung linh nhảy múa. Có lẽ nó muốn diễn tả cho cô thấy thế nào là niềm vui được ở kề bên Chúa. Tấm màn phía sau Nhà Chầu bỗng lung lay thật mạnh tựa như có cơn gió lốc thổi vào rồi bỗng im bặt. Trong đầu cô chợt vang lên một tiếng nói thật oai nghiêm “Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”, “ Không có việc gì mà Thiên Chúa không thể làm được” … Tự nhiên cô cảm thấy cơn hoang mang dừng hẳn lại, mọi lo toan chợt tan biến và tâm hồn thật bình an. Phải, cô là cô, một nữ tu Dòng Thuyết Giáo. Cùng đích của đời cô mãi mãi vẫn là Chúa. Dù cuộc sống có thế nào, cô cũng phải đến cho được đích. Dòng đời dù trắc trở, dù lắm thác nhiều ghềnh, nhưng cô không có gì phải lo sợ. Cô tin vào Thiên Chúa và tin vào Đấng Tình Quân Giêsu của cô. Cô sẽ vẫn lội ngược dòng, mạnh bạo và can trường vì đời cô có Chúa. Cô sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc như Chúa đã tiền định cho cô. “Không có việc gì mà Chúa không thể làm được”, thì cô, với ơn Chúa, cũng sẽ làm được tất cả những gì cô mong ước. Cô tin như thế và sẽ sống như thế.
Đọc thêm: