Chiều. Cuốn mình trong khăn quàng cổ và áo khoác to sụ, trời đã trở lạnh nhiều. Tấm lịch để bàn đã đánh dấu số ngày qua đi quá nửa tháng 11. Cũng đợt này, tôi nhớ về hồi ức khi thơ bé, tôi và chúng bạn hay tới nhà thờ để “casting”(tuyển chọn) những vai diễn để chuẩn bị ca mừng cho đêm Giáng Sinh trọng đại của người Công giáo. Và đây vẫn luôn dịp chúng tôi mong đợi nhất trong năm, có thời gian bên nhau tập luyện, học hỏi, tỉ tê, tâm sự…. nhiều điều.
Nên ngày ấy, cái giá lạnh có hề gì?
*
Cứ đến chiều nhá nhem tối, sau khi tan học ở trường làng, từng tốp bạn nhỏ lại kéo nhau tới sân khấu ngoài trời của giáo xứ để được anh chị huynh trưởng, các thầy, các sơ hướng dẫn những cử điệu dễ thương, những bài vũ sôi động, vở nhạc kịch… Ai ai cũng có phần: Người thì múa, người thì đóng kịch, người thì hát… cảm giác khi mình được dành tặng cho một vai trò nào đó lại khiến chúng tôi phấn khích và thích thú kinh khủng. Nhỏ nào cũng ngây ngô, chăm chỉ và chịu khó lắng nghe trong “sự nghiệp” nghệ sĩ nhí của mình, ấy vậy mà nhân dịp đó mà biết được mỗi đứa có năng khiếu, sở trường ra sao!
Những giờ giải lao, thỉnh thoảng lại được Cha xứ và mọi người bồi dưỡng cho những viên kẹo ngọt ngào, những chiếc bánh ngon, hay bắp ngô luộc, ly nước… dù đó chỉ là hành động nho nhỏ thôi nhưng chúng tôi cảm thấy được quan tâm và yêu thương nhiều biết bao. Trước và sau mỗi buổi tập đều có đọc kinh nguyện xin Chúa sáng soi, chỉ dẫn. Dù có mồ hôi rơi, nhọc mệt, thời tiết lạnh hao… song tất cả có hề gì vì một mùa Giáng Sinh với những giai điệu rộn ràng, với những vụ cười tươi tắn trong đêm mùa Đông, đêm tình yêu thương to lớn, của những kỉ niệm để đời khó có thể quên trong ký ức. Cha xứ kính yêu khích lệ đám thiếu nhi ngây thơ bằng những lời lẽ hết sức chân thành:
“Những giá lạnh của mùa Đông đã không cản được bước chân của chúng con tới đây. Cha và mọi người rất vui và cảm động vì có sự góp mặt của chúng con. Nếu có những hy sinh trong mùa Đông này, như mỗi lần con rửa tay, đánh răng, rửa mặt thấy cóng lạnh… con hãy dâng lên Chúa những việc làm nhỏ bé đó, để nguyện xin Người thánh hóa chúng thành những cọng rơm, cọng cỏ để mỗi người chúng con tự dọn sẵn một máng cỏ đơn sơ, khiêm nhường mong chờ ngày Chúa Hài Đồng giáng thế làm người cho chúng ta. Chúa sẽ chúc lành và phù hộ cho các con.”
- Và chúng tôi tin, gần như hoàn toàn và không nghi ngờ. Có lẽ vậy mà Giáng Sinh năm nào cũng thật ý nghĩa và đáng nhớ. Và tôi nghĩ, lòng tin và sự chân thành mà tôi có được, phần nào cũng bởi tôi đã rèn luyện, học tập được từ những bài học đó, từ mái nhà của giáo xứ quê hương.
Cũng nhờ những năm tháng đó, chúng tôi- những đứa trẻ trưởng thành có nhau.
*
Mùa nối mùa qua đi, đưa chúng tôi lớn khôn trong ơn Chúa, nhưng cũng đưa chúng tôi rời xa quê nhà theo một phương hướng nào đó đã tính toán tốt cho tương lai của mình.
Chỉ riêng quê nhà ở lại, những kỉ niệm cũng ở lại, lưu giữ một góc rất riêng và rất nhớ ở trong tim, để mỗi lần nhớ về, tôi không khỏi xúc động, thốt lên câu nói: “Ra là ngày ấy lành trong và vui tươi biết bao.” - Chợt thấy mình như người già cả vậy, nhưng có sao đâu, vì chính những thứ thật thà, chất chứa nỗi niềm mới cho tôi những cảm xúc quý giá, nhớ lâu tới vậy. Cũng bởi quý giá là vì bấy lâu nay qua đi, khi tôi có ngày hôm nay, cũng là nhờ ơn Chúa cả mà thôi, vì tôi là một người sống tâm linh, dù thơ bé hay đã lớn, tôi vẫn tin ở Đạo công giáo của mình, về cội nguồn với lòng thành kính.
Mùa Giáng Sinh năm nay, chắc sẽ như mọi năm thôi, với riêng tôi, sẽ dành cho mình một tấm vé để về quê nhà để tự tặng cho mình những món quà là xem những tiết mục văn nghệ “cây nhà lá vườn” của giáo xứ quê hương. Để như thấy lại tôi của ngày xưa ấy! Những mùa Giáng Sinh ấm tình và lấp lánh an vui đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Fx Trần Duy Thành