Hôm nay, tôi vừa trải qua một ngày như mọi ngày, bận bịu lu bu đến mệt phờ từ sáng đến tối mịt. Tôi chỉ là một Linh Mục Dòng, lại không phải phụ trách Họ Đạo hoặc một loại Mục Vụ đặc biệt nào. Vậy mà cũng đủ căng thẳng.
Sáng sớm có tiếng đập cửa văn phòng Trung Tâm Mục Vụ, đó là mẹ một em bé bệnh tim đã được mổ tốt đẹp, khóc lóc xin mấy trăm ngàn tiền xe về lại Kiên Giang, đưa con đi tái khám ngẩn ngơ thế nào mà bị móc túi sạch. Xong, vội ngồi vào bàn vi tính, cố gắng hoàn tất khâu biên tập cho trang báo Ephata này, lại phải tổng hợp các trường hợp bệnh tật ngặt nghèo đã được trợ giúp nhờ các ân nhân Hội Bác Ái Phanxicô.
Làm được nửa chừng thì điện thoại gọi: một ca Bảo Vệ Sự Sống khẩn cấp, sắp phá thai, được đưa về từ bệnh viện, cần được tư vấn và giúp cho vào nương náu trong Nhà Tình Thương Giêrađô. Cũng phải mất gần một giờ mới giúp được cho nạn nhân bình tĩnh lại, tin được là còn có người tốt muốn giúp mình trên đời này, và tin được là còn có nhiều giải pháp cứu khỏi tình thế cheo leo.
Đang còn loay hoay ghi vào sổ tiếp nhận BVSS thì một cú điện thoại khác đem lại niềm vui và an tâm: một nữ công nhân lao động bên Nhật lỡ có thai đã 15 tuần, bị tất cả mọi người ép phải phá thai, đã nghe lời tôi mua vé máy bay bỏ về lại Sàigòn. Cô gái đã quyết tâm giữ lại em bé, thế là vui rồi, nhưng cũng còn phải lo để ý dọ hỏi tìm nhà thuê trọ cho cả gia đình cô gái, chỗ ở cũ không xong rồi.
Lại có tiếng đập cửa ầm ầm rất khó chịu, y như rằng, một nhóm ăn mày chuyên nghiệp lại đeo bám nhì nhằng, cố làm cho mọi người đến dự Lễ ở ngôi Nhà Nguyện bên cạnh văn phòng của tôi phải chú ý, nhờ đó buộc tôi phải giữ thể diện “ông cha” mà xì ra một ít tiền cho họ. Mà kinh nghiệm cho thấy, cho 5 ngàn chưa chắc thèm lấy. Tôi kiên quyết từ chối vì biết chắc chắn họ lại đi nhậu với đánh bài. Không ngờ có một “bà đạo đức” lạ mặt, chắc từ xa đến đây dự Lễ cưới, cố tình nói to cho tôi nghe: “Đây tôi cho các anh đấy nhé… Khiếp, cha bao nhiêu tiền mà không cho được lấy một xu !”
Hơn 10g, cha Bề Trên ghé qua trao đổi về Thánh Lễ tạ ơn và cầu nguyện dành riêng các chị em đang mang thai sẽ tổ chức tại Giáo Xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp thứ hai 20 tháng 7 tới đây. Đa số là do đi xin một cha già Dòng Biển Đức cầu nguyện cho có con vì hiếm muộn, bây giờ nảy sinh nhiều tình huống rất phức tạp và tế nhị, phải làm sao giúp những chị em ấy và gia đình họ được bình an, tuyệt đối ký thác cho quyền năng yêu thương của Thiên Chúa. Cái khó là có đến hơn phân nửa các bà bầu sẽ đến dâng Lễ và cầu nguyện lại là người bên lương, họ tin cha, họ tin Chúa nhiều lắm, thành tâm lắm…
Một chị bác sĩ đến. Chị là cộng tác viên rất thân, giỏi và nhiệt tình của chúng tôi trong việc Bảo Vệ Sự Sống. Chị chuyển qua USB cho tôi vào máy vi tính nhiều tài liệu quý để tư vấn và giảng dạy liên quan đến dinh dưỡng thai nhi, ngừa thai tự nhiên, giáo dục giới tính… Nhìn đồng hồ, giật mình vì đã quá trưa, chị bác sĩ vui vẻ nhận lời cùng xuống ăn bữa cơm bình dị của Nhà Dòng, chỉ còn hai ba người với nhau trong nhà cơm thênh thang vắng lặng, âu cũng nhờ vậy mà có giờ để bàn với nhau thêm những chương trình sắp tới cho việc tư vấn Bảo Vệ Sự Sống.
Gần 14g trưa, chợp mắt được một nửa giờ trên chiếc ghế bố kê luôn trong văn phòng. Lại ngồi vào bàn vi tính, một loạt E-Mails ập đến phải trả lời. Nhiều nố hôn nhân đau cái đầu, nhất là những Mails than thở các cha xứ quá khó, dứt khoát không cho Lễ cưới, mà cũng không chịu giới thiệu cho cha nào nơi khác lo liệu. Đương nhiên có phần lỗi lớn của cô dâu chú rể, của gia đình cha mẹ hai họ, để nước đến cổ mới… bơi, nhưng lần này thì rõ ràng cha Xứ “gây khó dễ”, xách nhiễu đủ điều, tựu chung, chỉ vì… Khó nói quá, không biết khuyên họ thế nào đây, đành chỉ vẽ cho họ chạy về Đức Giám Mục, may ra… Mà phải dặn họ kín miệng, chứ không mai mốt cha xứ ấy oán giận bản thân mình thì sẽ kẹt cho nhiều anh em Dòng chúng tôi đang sống gần khu vực của ngài…
Lại tiếp tục ngồi gõ vi tính, đến lúc thấy mệt mệt, dừng tay, truy cập vào Internet, đọc lại lời Đức Thánh Cha gửi các Giám Mục sau đợt ad limina vừa qua, ngài nhắn nhủ đặc biệt các Giám Mục để lo cho các Linh Mục, nhưng cũng là căn dặn dạy dỗ chính các Linh Mục như chúng tôi như thế này:
“Năm Linh Mục cho chúng ta cơ hội làm sáng tỏ sự cao cả và vẻ đẹp của thừa tác vụ Linh Mục. Tôi vui mừng tỏ lòng biết ơn các Linh Mục Triều cũng như Dòng trong đất nước của anh em, vì họ đã hiến dâng đời sống cho Chúa và vì những cố gắng mục vụ của họ nhằm thánh hóa Dân Thiên Chúa. Anh em hãy lo lắng cho các Linh Mục, hãy hiểu biết các Linh Mục cách thấu đáo và hãy giúp đỡ các Linh Mục hoàn thành việc thường huấn. Để trở nên người dẫn đường chính thực và phù hợp với lòng Chúa ước mong cũng như với giáo huấn của Giáo Hội, Linh Mục phải đào sâu đời sống nội tâm và lo hướng tới sự thánh thiện như Cha Sở khiêm nhường của họ Ars đã cho thấy…”
Xập tối, một cuộc điện thoại xin đi xức dầu cho một bà cụ 83 tuổi, gia đình rất thân. Chạy vội vào bệnh viện 115, nhưng chờ hơn một tiếng mà vẫn chưa được vào phòng Cấp Cứu. Cuối cùng, đến khi ngỡ đã vô vọng, thì một anh y tá rất trẻ giọng người Hà Tĩnh, can thiệp được với các bác sĩ để tôi lọt vào bên trong. Cánh bảo vệ chặn lại, anh ấy đứng ra bảo lãnh, lại thoát vào sâu hơn. Đến khi xức dầu khẩn cấp cho cụ xong, cũng vẫn anh y tá chạy lại bảo nhỏ: “Cha cho bà cụ của ăn đàng”. A, thì ra anh ấy dân Công Giáo thứ thiệt. Một anh y tá khác tiến lại không cho tôi tháo cái mặt nạ dưỡng khí trên mặt cụ bà, vẫn anh y tá Công Giáo lên tiếng bằng một lời nhỏ nhẹ: “Đây là một Linh Mục…” Thế là tôi cho cụ được rước lễ trọn vẹn.
Trở về nhà được một tý thì một đôi vợ chồng tìm đến, mắt sưng húp, mặt buồn sầu tuyệt vọng. Chỉ cần họ thở ra câu đầu tiên, tôi biết ngay họ lại là nạn nhân khốn khổ của các bác sĩ nhân danh khoa học hiện đại để phán quyết một cách vô trách nhiệm và thiếu y đức: Phải phá thai ngay, đứa bé có nguy cơ Hội Chứng Down ! Cái lạ là đôi bạn này người bên Lương nhưng lại có được một sự tin cậy lạ lùng với một Linh Mục. Và nhờ vậy, chỉ trong khoảng 30 phút, họ đã có thể chào tôi ra về với một nụ cười mếu máo, một tia sáng hy vọng và hình như có cả một mầm Đức Tin vào Thiên Chúa ngang qua Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp nữa.
Có tiếng báo hiệu trên máy di động, hai tin nhắn mới được gửi đến. Tin nhắn thứ nhất của một người bạn thân từ hồi tiểu học: “Ông Uy ơi, vợ chồng nhà ( ... ) chúng nó ly dị mất rồi ! Làm sao đây ?” Một thoáng ngẩn ngơ, điều này chính mình đã mang máng ngờ ngợ từ lâu, cứ nghĩ sẽ lại đâu vào đấy, ai ngờ ! Thế là thêm một đôi Công Giáo nữa tan tành. Bạn thân làm Linh Mục như tôi cũng đành… bó tay.
Tin nhắn thứ hai là của một anh trong Nhóm Magnificat, nhóm vẫn trung thành cầu nguyện hằng đêm tại tượng đài Nữ Vương Hòa Bình, Nhà Thờ Chính Tòa Sàigòn suốt mấy năm nay từ dạo Mẹ khóc. Anh ấy biết tôi đang gặp thử thách căng thẳng với Nhà Nước về những bài viết trên mạng liên quan đến bất công xã hội, hủy hoại môi trường, gần như mỗi ngày anh đều gửi cho tôi một câu Lời Chúa. Tin Mừng lần này được chuyển cho tôi là: “Phúc cho ai bị bách hại vì lẽ công chính vì Nước Trời là của họ…”
22g30, một cú điện thoại bất ngờ từ xa: Cha Uy xuống phòng Bảo Vệ nhận… “quà”. Tôi hiểu ngay: “quà” ở đây một bào thai vừa bị phá cách đây mấy giờ thôi, một anh BVSS được gọi đến phòng mạch tư, lấy xác cháu bỏ trong một chiếc túi nylon màu đen, chạy xe mười mấy cây số mang về DCCT. Tôi mang cái xác tý hon ấy lên đến “Góc Xót Thương”, đặt cháu vào cái chậu to dưới chân tượng Đức Maria, Mẹ các Thai Nhi, thắp một ngọn nến, đốt một que nhang cầu nguyện.
Trở về văn phòng, tôi nhận được một Mail của một thầy Dòng Ngôi Lời từ Nhật với lời nguyện chúc cho tôi được ơn can đảm vững tin trong những ngày tháng thử thách này, ứng với Lời Chúa trong ngày hôm nay. Đọc đến đó tôi mới giật mình sực nhớ: Thôi chết, hôm nay lu bu suốt cả ngày, tôi chưa kịp… dâng Thánh Lễ theo bổn phận một Linh Mục ! Và tôi đã đọc đi đọc lại đoạn Lời Chúa ấy mà rướm nước mắt, nghẹn trong cổ họng, tôi công bố một “tin Mừng” cho chính tôi: “Khi người ta nộp anh em, thì anh em đừng lo phải nói làm sao hay phải nói gì, vì trong giờ đó, Thiên Chúa sẽ cho anh em biết phải làm gì… Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát”.
Dâng Lễ rồi, nhìn đồng hồ, kim vừa chỉ sang một ngày mới. Tôi định ngồi viết cho hoàn tất, nhưng không thể… Mệt rũ người, chỉ vừa nằm xuống ghế bố, tôi đã lịm vào một giấc ngủ sâu…
Hôm nay, lại một “hôm nay” nữa, một hôm nay như mọi ngày, đời Linh Mục của tôi lại tiếp nối. Tôi chợt nhớ một bài giảng Tĩnh Tâm của cha Tiến Lộc dành cho các thầy Phó Tế của Hà Nội sắp “thăng chức” Linh Mục, cha nhắc đến một lời độc đáo của cha Antoine Chevrier của Tu Hội Prado, hình như bây giờ ngài đã được tôn phong Chân Phúc rồi, ngài bảo: "Un prêtre, c'est un homme donné, un homme mangé" ( Tôi dịch liều, không biết đã sát nghĩa chưa: “Linh Mục, đó là một con người bị đem cho đem tặng, một con người bị ăn ngấu ăn nghiến” ).
Vâng, Linh Mục Giêsu đã để cho tôi được ăn ngấu ăn nghiến chính ngài, đến phiên tôi, là Linh Mục thì cũng phải như thế thôi…