(Mã số VVYT 17-021)
Cha mẹ đã yêu con bằng một tình yêu khôn tả
Để dù ở gần xa con nao nức hướng về|
Có cái gì hơn cả đam mê
Khi bàn tay mẹ vỗ về nhẹ vương vào má
Giữa hương gió mùa thu êm ả
Mẹ ru con vào giấc ngủ yên bình.
Mẹ ơi!
Mẹ đã mang con suốt chín tháng mười ngày
Và có phải vì con ngày một nặng,
Mà bóng mẹ đổ dài choạng vạng chiều hôm?
Và con biết… cha ơi… con biết,
Để lo cho con có một mái nhà mà hàng đêm cha mất ngủ
Thao thức dạy con nên người cho xứng con cha.
Có những điều con không thể nói ra
Cứ day dứt vô tình trong lặng lẽ
Mười tám năm trời học, ăn, chơi, bám mẹ
Vẫn giữ trong mình những nỗi niềm riêng.
Hình ảnh mẹ cha hiền sao quá đỗi thiêng liêng
In đậm bóng hình trong con từ những ngày thơ bé
Thử hỏi có cái gì yêu thương hơn thế
Là khuôn mặt mẹ cười bên nồi cơm đầu mùa nghi ngút bốc hơi?
Có cái gì, cha mẹ của con ơi…
Nếu ngõ xóm đường làng mẹ cha không in bóng
Nếu vườn nhà mình không có bụi mía, hàng rau
Và đông đến, nếu bếp hồng kia vắng lặng
Không tiếng mẹ nói cười sưởi ấm trái tim con.
Ôi! Có cái gì đau đáu tận lòng con
Khi bóng mẹ con nay gầy hơn trước
Khi mái tóc cha nay chuyển màu sang bạc
Mà con vẫn còn… là một đứa trẻ thơ ngây…